Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Tô Cẩm Tinh không trả lời.
Không phải cô không muốn, mà là cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Gió trên đỉnh núi càng lúc càng mạnh, trong phút chốc những hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu lộp bộp rơi xuống người.
Lục Đình kéo cô lên xe máy, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm cho cô: “Mưa này không nhỏ đâu, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi thôi.”
“Đợi một chút…”
“Còn đợi gì nữa? Cô có biết trời mưa như vậy đường sẽ trơn như thế nào không, hơn nữa núi này còn cao như vậy, nếu có sấm sét thì rất nguy hiểm!”
Uỳnh uỳnh…
Như thể xác nhận lời nói của Lục Đình, một tia sấm sáng lập tức xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh, sau đó lại là một tiếng sấm lớn nghe rất chói tai.
Không để ý đến sự phản đối của cô, Lục Đình nhanh chóng ngồi sau lưng cô, ôm cả người cô vào trong vòng tay anh ta rồi lái thẳng xuống núi.
Mưa bão đang ập đến, trên đường xuống núi mưa vẫn như trút nước, đường núi dốc nên Lục Đình cũng không dám lái xe quá nhanh, cuối cùng hai người cũng đến chân núi và tìm được chỗ để trú mưa, nhưng lúc này toàn thân họ đã ướt đẫm.
Lục Đình liếc nhìn Tô Cẩm Tinh, sắc mặt cô tái nhợt không còn chút máu, môi vẫn mím chặt không nói gì.
Lục Đình vội vàng đưa tay kéo cô: “Tô Cẩm Tinh, cô rốt cuộc cứ như vậy tới khi nào hả?! Rõ ràng hôm qua gặp cô vẫn rất bình thường, sao đột nhiên lại trở nên mất hồn như vậy thế? Người ở đó rốt cuộc là ai, tên là gì, cô không thể nói cho tôi biết sao?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tôi không biết tên của người đó.”
“Không biết?”
“…Đúng vậy.”
“Ngay cả tên người ta mà cô cũng chưa biết? Vậy tại sao cô lại buồn như vậy?”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên, mái tóc dài bị nước mưa làm ướt khiến vài sợi tóc không nghe lời lòa xòa trước mặt: “Anh Lục, chuyện hôm nay anh có thể giữ bí mật giúp tôi được không?”
Lục Đình hỏi: “Có lạnh không?”
“Anh hứa với tôi trước đã.”
“Có lạnh không?”

“…Lạnh.”
Lục Đình trừng mắt nhìn cô: “Biết lạnh còn được, điều này chứng minh hồn cô vẫn còn.

Cô yên tâm, tôi không phải loại người miệng rộng, chuyện này tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai.

Bên kia có một cửa hàng nhỏ, tôi đi vào đó mua cái gì nóng nóng để uống, cô ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, biết chưa?”
Tô Cẩm Tinh dường như đã lấy lại được lý trí, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Đình lo lắng liếc nhìn cô rồi lao người vào cơn mưa.
Nơi này rất hẻo lánh, trong cửa hàng có rất ít đồ, ngoại trừ một số món ăn vặt chưa từng thấy, còn có thuốc lá.

Lục Đình tùy tiện mua vài thứ, lấy một bình giữ nhiệt và đưa thêm cho người bán hàng ít tiền để đổ đầy nước nóng vào bình.
Đứng ở đây nhìn thấy Tô Cẩm Tinh đang đứng dưới tán cây cách đó không xa và quay lưng về phía anh ta.
Dáng người dong dỏng cao nhưng hơi gầy một chút.
Cô cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra, bên trong chỉ có một lớp áo sơ mi trắng bó sát vào làn da, vừa rồi khi cô mặc áo khoác thì không thấy rõ, lúc này mới nhận ra là áo sơ mi của mình thật sự rất mỏng.
Uỳnh uỳnh…
Một tiếng sấm khác vang lên khắp bầu trời.
Cô lập tức cúi xuống như thể đang sợ hãi, ôm chặt lấy mình bằng hai tay.
Thấy vậy, Lục Đình nhanh chóng chạy đến chỗ cô.

“Tiểu Tinh Tinh, khi nào thì em mới gả cho anh?”

“Ừm, chuyện này nói sau đi.” Cô đang bận bịu với bản thiết kế nên không có thời gian quan tâm đến anh.
Tiêu Cận Ngôn cũng không tức giận, anh ngồi xuống trước mặt cô, lấy tay che nhẹ bản vẽ của cô, ánh mắt rực lửa nhìn cô rồi nói: “Em muốn cái gì thì đều có thể nói cho anh biết.”
Cô hơi bất mãn mà bĩu môi nhìn anh: “Em nói rồi, em muốn sao.”
Anh lấy hết kẹo ngôi sao trên tay ra đặt trước mặt cô: “Đây, anh đưa hết cho em đó.”
“Đây là đồ giả, em muốn sao thật.”
“Vậy nếu anh lấy sao thật cho em, em sẽ gả cho anh chứ?”
Tiểu công chúa cao ngạo hếch cằm hừ một tiếng: “Nói cứ như là anh có thể hái được sao xuống ấy.”
“Anh có thể, chỉ cần em không bao giờ rời xa anh, anh nhất định sẽ hái sao xuống cho em…”
Cảnh tượng biến mất, chỉ còn lại màn đêm mưa to dữ dội.
Cả người Tô Cẩm Tinh bê bết máu, đi chân trần, tay ôm một đứa trẻ chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, cất giọng cầu xin: “Cứu nó… Xin hãy cứu nó …”
Uỳnh uỳnh…
Sấm sét rất lớn khiến cả cửa sổ cũng phải rung chuyển.
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, mồ hôi nhễ nhại, rất lâu sau vẫn chưa định thần lại.
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ dường như đã xảy ra ở ngoài đời thực, anh còn nhớ cô lúc đó mặc một chiếc váy có hoa oải hương trên nền trắng, nhưng chiếc váy đã bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Trên tay cô ôm một đứa bé, chiếc khăn quấn quanh đứa bé cũng dính máu, màu đỏ chói chảy xuống cánh tay mảnh khảnh của cô và nhỏ giọt trên đôi chân trần của cô…
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh ngủ quên trong căn phòng tân hôn thuộc về mình.
Một biệt thự trống trải, một chiếc giường cưới lớn, Tô Cẩm Tinh đã sống một mình ở đây suốt năm năm.
Tô Cẩm Tinh…
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên định thần lại, có sấm sét?

Tiếu Tinh Tinh rất sợ sấm sét!
Anh lập tức rời khỏi giường, không thèm thay quần áo mà trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng khi ra đến cửa, anh chợt dừng lại.
Anh… có cần phải đi không?
Trái tim của cô đã thuộc về một người đàn ông khác, có lẽ cô… cũng không muốn nhìn thấy anh.
Cho dù có muốn nhìn thì cũng chỉ vì dáng người và giọng nói sau khi hút thuốc của anh có phần giống với tiên sinh của cô.
Tiêu Cận Ngôn trở lại phòng ngủ, châm một điếu thuốc rồi lắc đầu cười gượng gạo, nhìn nước mưa hắt xuống cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh đèn đường vàng mờ ngoài cửa sổ cũng mờ đi.
Không ngờ có một ngày anh lại trở thành thế thân của người khác.
Điều đáng sợ hơn nữa là anh lại không biết xấu hổ mà nghĩ rằng- nếu làm thế thân mà có thể ở cạnh cô thì có lẽ… anh cũng có thể chấp nhận việc này?
Rít một hơi thuốc lá thẳng vào phổi khiến anh ho khan hồi lâu rồi từ từ dừng lại, sau đó lại nghĩ đến một sự thật đau buồn là cho dù anh có nguyện ý làm thế thân thì cô cũng không chấp nhận anh.
Bắt đầu từ khi anh lấy giấy ly hôn ra, anh đã mất tư cách để sánh vai cùng cô.
Tinh tinh…
Điện thoại reo.
Đây là cuộc điện thoại từ máy bàn, giờ này còn ai lại sử dụng máy bàn để gọi cho người khác chứ? Hơn nữa còn muộn thế này mới gọi.
Anh suy nghĩ một chút rồi nghe máy: “Xin chào?”
“Bố!” Giọng đứa trẻ lanh lảnh vang lên: “Con sợ…”
“Viên Nguyệt?” Tiêu Cận Ngôn nhận ra giọng nói của con gái: “Đừng sợ, bố ở đây, có chuyện gì vậy? Mẹ con đâu rồi?”
“Huhuhu mẹ không có ở đây…”
Trái tim của Tiêu Cận Ngôn chợt thắt lại: “Mẹ không ở cùng con sao? Con có biết mẹ đi đâu không? Bà ngoại và anh trai con có ở đây không?”
“Có ạ…” Viên Nguyệt nghe thấy tiếng bố càng khóc lớn hơn: “Bố, bố lại đi đánh kẻ xấu sao? Có phải mẹ bị kẻ xấu bắt đi rồi không ạ? Bố đi cứu mẹ có được không ạ? Huhu…”
Viên Nguyệt lớn lên ở nước ngoài, tiếng Trung của cô bé không được tốt lắm, lòng Tiêu Cận Ngôn nóng như lửa đốt, anh vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài vừa tiếp tục nói chuyện với con gái: “Viên Nguyệt đừng khóc, bây giờ bố sẽ đi đón mẹ về, con có thể đưa điện thoại cho bà ngoại nghe được không?”
“Huhuhuhu được ạ…”
Ngay sau đó, một giọng nữ quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, dường như đã già hơn một chút so với trí nhớ của anh.

“Cận Ngôn.”
“Dì Lưu.” Tiêu Cận Ngôn gọi: "Hôm nay Tiểu Tinh Tinh đi đâu vậy?”
Lưu Uyển Chân nói: “Có lẽ là… ở đồn cảnh sát.”
“Đồn cảnh sát?”
“Cận Ngôn, hôm nay cháu không xem tin tức à?”
Tiêu Cận Ngôn đúng là không xem.
Đêm qua ở khách sạn Dung Thành, anh và Tô Cẩm Tinh tan rã trong không vui.
Sau khi trở về anh vẫn luôn hối hận, có lẽ anh không nên trực tiếp vạch trần cô như vậy, nếu không có lẽ sẽ có thể ở lâu thêm một chút.
Nhưng lòng tự trọng của người đàn ông đã khiến anh nghênh ngang mà đi.
Cả ngày hôm nay anh đều làm việc, người khác đều cảm thấy công việc là gánh nặng, là nhà giam, nhưng anh lại cảm thấy công việc là cách duy nhất để anh cảm thấy vui vẻ.

Lúc làm việc anh sẽ có thể quên đi những chuyện đau lòng trong quá khứ, nhìn quy mô của công ty mở rộng từng chút một và nhìn giá cổ phiếu leo lên từng chút, những thành tựu có thể nhìn thấy này khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Làm việc tới khuya rồi mới trở về biệt thự, sau khi trở về lập tức đi ngủ cho đến khi bị những tiếng sấm sét bên ngoài cửa sổ đánh thức.
"… Hôm nay em trai dì, chính là cậu của Tiểu Tinh Tinh đã đến công ty gây rối.” Lưu Uyển Chân ngại ngùng nói: “Nó nhảy lầu.”
Tiêu Cận Ngôn đã xuống tới nhà để xe, lúc này anh bắt đầu khởi động xe và lái xe đi ra ngoài: “Nhảy thật sao?”
“Nhảy thật.” Lưu Uyển Chân nói tiếp: “Tiểu Tinh Tinh bị đưa đến đồn cảnh sát, từ lúc đó đến giờ vẫn chưa quay lại, điện thoại cũng đã tắt.

Cận Ngôn, dì phải trông hai đứa nhỏ nên không thể đi xem nó thế nào, ở thành phố H dì cũng không quen ai có thể tin tưởng được, cháu có thể đến đồn cảnh sát xem nó thế nào không, Tiểu Tinh Tinh rất sợ sấm sét…”
Tiêu Cận Ngôn “vâng” một tiếng rồi nói tiếp: “Cháu đang trên đường đi rồi ạ, dì Lưu đừng lo lắng quá, nếu cô ấy ở cục cảnh sát thì chắc chắn là không có việc gì đâu, bây giờ cháu sẽ đi đón cô ấy về.”
“Được, làm phiền cháu rồi Cận Ngôn, nhưng Tiểu Tinh Tinh rất sợ sấm sét, dì lo lắng…”
“Cháu biết ạ, lúc cô ấy còn nhỏ cũng rất sợ sấm sét.”
“Bây giờ không giống như vậy nữa.” Lưu Uyển Chân nức nở nói: “Trước đây nó chi đơn thuần là sợ hãi mà thôi, nếu có người ở bên cạnh thì sẽ không sợ nữa, nhưng vài năm nay… dì cũng không biết tại sao lại như vậy, mỗi lần có sấm sét và mưa to, cả người nó sẽ phát run, dù có an ủi như thế nào thì đều rất sợ hãi, một mình trốn trong chăn khóc cả một đêm…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận