Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Nói đến Tô Cẩm Tinh, hô hấp của Tiêu Cận Ngôn trở nên nặng nề hơn và có vẻ anh hơi luống cuống.
Ông cụ Hình nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Thôi bỏ đi, những chuyện còn lại chú sẽ không nói, cháu tự biết trong lòng là được rồi.”
“Chú Hình, những gì cháu đã hứa với chú, cháu sẽ làm thật tốt, chú cứ yên tâm an dưỡng tuổi già đi.”
“Được, chú rất tin tưởng vào năng lực của cháu.”
“Nhưng ngoài chuyện công việc ra, những chuyện khác cháu muốn tự mình quyết định.”
Ông cụ Hình dừng lại, giọng điệu của ông ta dần trở nên nghiêm túc: “Cận Ngôn, cháu nói vậy là có ý gì?”
“Ý của cháu là những chuyện như sự nghiệp, công ty, kinh doanh, cháu đều làm theo kỳ vọng của chú, nhưng trong chuyện tình cảm cháu muốn tự mình quyết định.

Cháu cam đoan với chú tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến sự nghiệp của của cháu.”
Ông cụ Hình nghe thấy có gì đó không ổn và cười nhạt: “Cháu muốn nói gì? Tô Cẩm Tinh vừa về nước chưa được bao lâu thì cuộc hôn nhân giữa cháu và cô Ngô đã đi tong, xét đến cùng thì cháu cũng chỉ vì cô ta đúng chứ?”
“Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”
“Vậy thì cháu nói với chú những điều này là có ý gì?”
Tiêu Cận Ngôn thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao, hạ giọng nói: “Chú Hình, cháu… cháu muốn chăm sóc mẹ con cô ấy thật tốt.”
“Cho nên, vẫn là cô ta?”
“… Cháu đã nợ cô ấy rất nhiều, mặc dù cháu cũng biết rất rõ trong lòng cô ấy không còn cháu nữa, cô ấy đã yêu một người khác.

Cháu không đòi hỏi gì cao xa cả, cháu chỉ muốn chăm sóc mẹ con cô ấy thật tốt, đây là những gì cháu đã nợ cô ấy nên cháu muốn bù đắp lại.”

“Không thể nào.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Tại sao?”
“Cận Ngôn, cháu muốn lấy ai cũng được, ngoại trừ Tô Cẩm Tinh.”
“Chú Hình, cháu không hiểu.”
“Người phụ nữ này là một tai họa! Sự tồn tại của cô ta sẽ chỉ khiến cháu ngày càng lún sâu, khiến cháu dần dần lạc lối, biến cháu thành một con người hoàn toàn khác! Sự nghiệp mà cháu đã dày công tạo dựng và tương lai tươi sáng của cháu sẽ bị huỷ hoại trong tay cô ta.”
Tiêu Cận Ngôn nghe vậy thì khẽ bật cười: “Chú Hình, Tiểu Tinh Tinh chỉ là một cô gái bình thường, cô ấy không có khả năng phá hủy mọi thứ mà cháu có.”
“Vậy chú hỏi cháu, nếu một ngày cô ta yêu cầu cháu phải từ bỏ tất cả mọi thứ ở đây và đi với cô ta thì cháu sẽ chọn cái nào?”
“Cháu…”
Anh do dự một lát, chợt trong đầu nhớ đến cuộc điện thoại kia của Lục Đình.
Lục Đình cũng hỏi anh câu hỏi giống hệt như vậy.
Nếu đặt toàn bộ tiền bạc của cải và cô trước mặt anh thì anh sẽ lựa chọn như thế nào?
Trong lòng anh đã có câu trả lời, câu trả lời đó gần như là buột miệng nói với Lục Đình.
Tại sao lại nhanh như thế?
Bởi vì nó hoàn toàn không phải là một lựa chọn.
Sự nghiệp mở rộng có thể mang lại cho anh hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng phần lớn thời gian thì anh vẫn chìm đắm trong sự áp lực và đau đớn tột cùng, dễ cáu kỉnh, nghi ngờ và tâm trạng tồi tệ.

Chỉ có anh mới hiểu rõ mỗi ngày bản thân phải cố gắng như thế nào để kiềm chế ngọn lửa giận dữ trong chính mình.
Trong suốt thời gian mắc chứng rối loạn lưỡng cực này, anh cảm thấy rất đáng sợ.


Trong mấy năm qua, trong những giấc mơ của anh luôn nhìn thấy những tháng ngày anh và Tô Cẩm Tinh kết hôn.
Anh gần như dùng bộ mặt điên cuồng nhất và độc ác nhất mà nhắm vào cô.
Bởi lúc đó, vì vụ tai nạn xe mà anh hận cô.
Bởi lúc đó, vì Dương Tuyết Duyệt nhiều lần phá đám nên anh đã hiểu lầm cô.
Không thèm nghe cô giải thích hay quan tâm đến sức khoẻ của cô, anh đã khiến người phụ nữ anh yêu nhất trong đời chỉ biết cắn răng chịu đựng, chỉ biết nuốt nỗi uất ức vào bụng.
Anh không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Nên anh chỉ có thể cố gắng hết sức để kìm chế bản thân, vừa uống thuốc, vừa cố gắng kiểm soát bản thân.
Nhưng vài năm trở lại đây, anh cảm thấy rõ ràng tình trạng của mình ngày càng trầm trọng hơn, từ mất ngủ, nóng nảy, suy nghĩ nhiều, cáu gắt, đến lúc không kiểm soát được cảm xúc… Hơn chục thư ký bên cạnh anh đã từ chức chỉ vì điều này.
Trước mặt mọi người, anh vẫn là con cưng của thành phố H, được rất nhiều thanh niên tôn sùng như thần thoại, nhưng sau lưng, chỉ có mình anh mới biết cuộc sống của mình đau đớn đến mức nào.
“Chú Hình, cháu chỉ muốn được hạnh phúc.”
“Sự nghiệp thành công, được rất nhiều người ngưỡng mộ, đó không phải là hạnh phúc sao?”
“Chú nghĩ như vậy à?”
“Đúng thế.” Ông cụ Hình nói: “Chú đã nói với cháu hết lần này đến lần khác rằng ba cái thứ tình yêu nhảm nhí đó chỉ là mánh khóe lừa gạt người khác mà thôi, chỉ có sự nghiệp mới là những thứ thiết thực nắm chắc trong tay.

Phụ nữ là người hay thay đổi nhất, Tô Cẩm Tinh đã yêu người khác rồi, tại sao cháu cứ phải cố chấp chứ?”
“Nhưng chỉ khi ở bên cô ấy, cháu mới ngủ ngon.”

“Yêu cầu bác sĩ kê cho cháu loại thuốc ngủ khác đi.”
“Chú Hình.” Anh bật cười bất lực: “Chắc chú không biết chứ cháu đã thử tất cả các loại thuốc ngủ trên thị trường, dù là hàng nội địa hay hàng nhập khẩu, miễn là có một loại có thể khiến cháu ngủ ngon thì cháu đã không phải vẫn đến gặp bác sĩ tâm lý cho đến tận bây giờ.”
Ông cụ Hình thở dài thườn thượt, trong lòng có tám phần lo lắng cùng hai phần quan tâm: “Lần trước cháu đến tìm bác sĩ tâm lý, cô ta nói thế nào?”
“Giống như trước đây, bệnh rối loạn lưỡng cực, vẫn phải tiếp tục uống thuốc.

Thuốc mà bác sĩ Triệu kê cho cháu trước đây không có vấn đề gì, cô ta vẫn tiếp tục kê cho cháu uống.”
“Ha ha, xem ra cô ta vẫn chỉ là bác sĩ lang băm.

Nói cũng như chưa nói, đổi người khác đi.”
“Cô ta đã là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong và ngoài nước rồi.”
“Tất cả chỉ là mua danh trục lợi mà thôi.” Ông cụ Hình nói: “Bỏ đi, Cận Ngôn.

Bây giờ cháu tạm thời gác chuyện này qua một bên, chuyện trước mắt là lấy được quyền hợp tác với tập đoàn đá quý châu Phi, đây mới là điều quan trọng nhất khiến cho sự nghiệp của cháu bước lên một tầm cao mới.

Ngoài ra, cháu dự định làm thế nào với thân phận đã kết hôn…”
Tút.
Sau một tiếng tút, điện thoại đột nhiên bị ngắt.
Màn hình điện thoại tối đen, thì ra là hết pin.
Anh tiện tay đặt điện thoại di động của mình cạnh cửa sổ trên ban công, tập trung hút một điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay.
Chú Hình đã cứu mạng anh hai lần, anh không muốn làm trái lời ông ta.
Tuy nhiên, trong tận đáy lòng anh lại cảm thấy cực kỳ thoải mái khi điện thoại bị ngắt giữa chừng, có vẻ như anh đã bị một sợi dây thòng lọng có tên là ân nghĩa tròng vào cổ, chú Hình muốn anh đi hướng nào thì anh phải đi hướng đó, không được tự mình quyết định.

Điện thoại bị ngắt cũng giống như sợi dây thòng lọng bị cắt đứt.
Đã không còn sự trói buộc và gông cùm xiềng xích, kể cả giông tố sấm chớp bên ngoài cũng chỉ khiến anh cảm thấy một niềm vui sướng chưa từng có trước đây.
Hút xong điếu thuốc, anh đứng trên ban công một lúc lâu, chắc chắn mùi thuốc lá trên người đã tan hết rồi mới trở về phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai mẹ con ôm nhau ngủ thiếp đi, có lẽ là do bản tính của người mẹ mà ngay cả khi đã ngủ say, Tô Cẩm Tinh vẫn vòng tay ôm lấy con trai, sợ cậu đá văng chăn ra sẽ bị lạnh.
Anh đi đôi dép của khách sạn, đôi dép được lót một lớp đế bằng giấy mỏng nên khi bước trên sàn nhà vẫn phát ra tiếng động nhẹ.
Anh cởi giày, bước chân trần trên sàn nhà, cái lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đến sống lưng, nhưng anh vẫn bước từng bước vững vàng mà không hề phát ra tiếng động.
Nhẹ nhàng bước lên giường và nằm xuống phía sau lưng cô.
Tô Cẩm Tinh quay lưng về phía anh và Tiểu Dương quay lưng về phía mẹ cậu bé, gia đình ba người giống như ba chiếc thìa đan chặt vào nhau, được sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé nhưng lại khắng khít với nhau.
Có một mùi thơm dễ chịu của hoa nhài trên cơ thể cô.
Nhẹ nhàng sảng khoái, thoang thoảng hương thơm lạnh, không quá ngọt, cũng không có một mùi khiến người ta yên tâm nhưng dường như lại có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.
Anh vừa nằm xuống chưa được bao lâu, hai mí mắt đã nặng trĩu khép lại, ý thức cũng bắt đầu mờ đi.
Trong mơ màng, hình như cô đã trở mình trong vòng tay anh, khuôn mặt ngây dại nhìn anh.
Ngay sau đó, giống như trên mặt có một con bươm bướm hiện lên, vỗ cánh không ngừng.

Anh nhắm mắt lại đưa tay ra bắt lấy, nhưng cảm giác đụng chạm đó vô cùng quen thuộc, dịu dàng mềm mại, là cánh tay của cô.
Anh vô thức đưa bàn tay đó lên môi hôn nhẹ, ý thức dần chìm vào giấc mộng đen tối không kiểm soát được.
Dường như giọng nói của cô vọng lại từ một miền xa thẳm, hơi nức nở: “… Em rất nhớ anh… thật sự rất nhớ anh.”
Tiểu Tinh Tinh của anh là một cô nhóc rất hay khóc, anh vẫn luôn biết điều đó.
Bởi vậy anh mới dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, ngày mai anh sẽ đưa em đi, chúng ta sẽ kết hôn… anh sẽ hái sao cho em…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận