Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Tô Cẩm Tinh đang đứng trong thang máy, nên tất nhiên, những lời dì dọn dẹp vệ sinh nói cô không thể nghe được.
Cô nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên cửa thang máy, bất lực thở dài một hơi.
Thứ gọi là thời gian này, thực sự quá tàn nhẫn.
Chỉ mới ba năm trôi qua thôi mà tất cả những thứ liên quan đến sự tồn tại của tiên sinh dường như đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Nhắc đến lại thấy nực cười, hiện giờ người duy nhất có thể cùng cô nói về tiên sinh lại là ông cụ Hình.
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, cô nhấc chân bước ra ngoài.
Tầng 12 quen thuộc của khách sạn lớn Dung Thành hiện ra trước mắt, và căn phòng 1231 vẫn ở nơi cuối cùng của hành lang đó.

Con đường đi tới đó cô đã từng đi qua rất nhiều lần, ban đầu là sợ hãi, sau đó là quyến luyến, và hiện giờ thì…
Tiên sinh, nếu anh thật sự vẫn còn ở thế gian này thì tại sao anh lại không gia hạn hợp đồng thuê căn phòng đó?
Hay là anh thật sự đã rời bỏ em rồi?
“Sao cô lại ở đây?"
Đột nhiên, nơi cầu thang tối om bỗng truyền đến một giọng nói đàn ông quen thuộc, Tô Cẩm Tinh cả kinh, cô dừng bước chân.
“Tiểu Chu? Cậu… Tiên sinh tới sao?" Khoảnh khắc đó, Tô Cẩm Tinh trở nên kích động hơn bao giờ hết: “Là tiên sinh tới đúng không? Anh ấy đang ở đâu? Có phải gian phòng 1231 đó không? Hay là nơi nào?”
Nhưng đáp lại, Tiểu Chu dùng ánh mắt lạnh lùng vô cảm, nói: “Không có, tiên sinh chết rồi.”
“Anh ấy không chết!" Không biết Tô Cẩm Tinh lôi đâu ra dũng khí, cô trực tiếp nhào lên nắm chặt lấy tay áo Tiểu Chu, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thì anh ấy đang ở đâu hả? Cậu ở đây, điều này chứng tỏ anh ấy cũng đang ở đây, đúng không hả? Cậu dẫn tôi đi tìm anh ấy mau, dẫn tôi đi mau…”
“Buông tôi ra!" Tiểu Chu đột nhiên đẩy cô ra, vì anh ta dùng lực khá mạnh nên khiến Tô Cẩm Tinh nhất thời mất đi trọng lực của chính mình, cũng may phía sau cô là vách tường, cô đập mạnh người lên vách tường đó.

Cũng không biết nỗi đau đó là đau thể xác, hay là nỗi đau trong lòng, chỉ biết cô như muốn vỡ trận, nước mắt chậm rãi trào ra.

Tiểu Chu né tránh ánh mắt cô, trầm giọng nói: “Cô đi mau đi, không cần phải tới đây nữa đâu.”
“Vì sao chứ?"
“Cô Tô à…" Sắc mặt Tiểu Chu tái xanh đi: “Vì sao à? Cô còn mặt mũi đứng đó hỏi tôi ư? Tiên sinh vì cô, anh ấy dường như đã từ bỏ tất cả chỉ vì cô, nhưng cô thì sao chứ? Cô cố tình tiếp cận anh ấy, giả vờ chấp nhận ở cạnh anh ấy, cô lừa anh ấy xoay vòng vòng đủ kiểu, đến khi anh ấy gặp nạn thì cô rời đi không thèm ngoảnh đầu! Rốt cuộc là kiếp trước anh ấy đã nợ nần cô gì hay sao, mà kiếp này bị cô tra tấn hết lần này tới lần khác như thế hả?”
Tô Cẩm Tinh lúng ta lúng túng lặp lại: “Hết lần này tới lần khác? Cậu nói vậy là ý gì?”
Nét mặt Tiểu Chu có phần mất tự nhiên, anh ta nhíu mày, bực bội nói: “Dù sao thì cũng xin cô mau rời khỏi thành phố H này cho.

Số tiền cộng những thứ mà tiên sinh đã cho cô, đủ để cô có thể hưởng thụ cả đời.”
“Nhưng tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Tiểu Chu cãi: “Tôi tới đây để hoài niệm về tiên sinh một chút cũng không được hả?”
Tô Cẩm Tinh nhắm nghiền hai mắt lại, nước mắt lăn dài xuống hai gò má, cô dùng mu bàn tay lau vệt nước mắt đi: “Tiểu Chu, tôi biết cậu hận tôi.

Nhưng mà lúc ấy mọi chuyện nảy sinh quá bất ngờ, tôi cần phải đưa ra quyết định nhanh chóng.

Tôi và ông cụ Hình đã nói chuyện điện thoại với nhau, tôi biết chắc có lẽ tiên sinh vẫn chưa chết.”
Tiểu Chu đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Ông cụ Hình? Ông ta nói với cô cái gì?”
“Đương nhiên là ông ấy không muốn nói, mà do tôi cứ lời ra lời vào khách sáo để gài rồi biết thêm thông tin thôi." Tô Cẩm Tinh nói tiếp: “Trước đó tôi còn có hơi hoài nghi, nhưng nhìn phản ứng hiện giờ của cậu tôi có thể khẳng định, tiên sinh chắc chắn chưa chết.

Là ông Hình đã giấu anh ấy đi, đúng không hả?”
Tiểu Chu cười khẩy: “Gì chứ hả? Cô dùng mấy lời đó để thăm dò ông cụ Hình, giờ lại tính thăm dò nốt tôi hay sao? Nếu tôi biết trước kia tiên sinh ở cạnh cô đến cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm như thế thì tôi đã không đồng ý giúp các người rồi.

Ông Hình nói rất đúng, người phụ nữ chính là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của người đàn ông, mà cô chính là một chướng ngại vật lớn đến không ngờ.


Không chỉ hủy hoại sự nghiệp tiên sinh hết lần này tới lần khác, mà còn khiến anh ấy suýt chút nữa…”
Lại là “Hết lần này tới lần khác."
Tô Cẩm Tinh khẽ nhíu mày, cô và tiên sinh tính toán đâu ra đấy, chưa kể thời gian hai người ở bên nhau cũng chỉ vẻn vẹn có mấy tháng.
Vậy thì đâu ra cái gọi là “Hết lần này đến lần khác”?
Trừ phi, trước khi bọn họ gặp nhau ở khách sạn lớn Dung Thành thì hai người họ đã từng gặp nhau trước đó, nhưng thời điểm ấy cô chưa biết tiên sinh.
Lúc sau bọn họ quen biết, yêu nhau, cuối cùng lại không thể không xa nhau, nên mới có cái gọi lại “Lần này đến lần khác.”
“Tiểu Chu, xem như tôi cầu xin cậu, hôm nay cậu xuất hiện ở chỗ này không thể nào là vô duyên vô cớ mà đến được.

Cậu nói tới để hoài niệm về anh ấy, câu này thật sự có phần không đúng.

Lý do duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến để giải thích cho hành động cậu cũng có mặt ở đâu là… tiên sinh cũng đang ở chỗ này."
Tiểu Chu không trả lời vấn đề đó, anh ta chỉ đáp lại: “Cô Tô, nếu cô còn một chút áy náy nào với tiên sinh thì tôi xin cô đừng quay lại nữa.

Những ngày tháng không có cô, anh ấy sống rất tốt, cô xuất hiện chẳng khác nào đẩy anh ấy vào vực sâu thêm lần nữa.”
“… Sống rất tốt?"
“Đúng vậy, cực kỳ tốt."
“Vậy thì được rồi." Tô Cẩm Tinh nở nụ cười vui vẻ: “Tôi chỉ cần biết là anh ấy sống tốt là được rồi, nguyên do là vì ông Hình đã đưa những lá thư tay tôi viết đến cho anh ấy xem, đúng không? Cho nên anh ấy mới đau lòng, mặc dù chưa chết nhưng không muốn liên lạc lại với tôi.”
Tiểu Chu có phần nghi hoặc: “Thư gì?”
“Cậu không biết ư?”

Tiểu Chu phủ nhận: “… Thư tay gì cũng không quan trọng, cô chỉ cần biết một điều là tiên sinh thật sự không muốn liên lạc lại với cô, cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với cô nữa hết.

Chỉ cần biết vậy là đủ rồi.”
“Cánh tay anh ấy có tốt hơn chút nào không? Còn nữa, vụ tai nạn xe cộ đó chắc hẳn là bị thương rất nghiêm trọng, anh ấy chảy nhiều máu vậy mà…"
“Cô Tô, cô không cần phải mong moi móc bất cứ tin tức gì về tiên sinh từ miệng tôi.

Ngay tại thời điểm này, dù có phải dùng hết sức lực của mình tôi cũng quyết không để cô gặp được tiên sinh, vậy nên cô hãy bỏ cái hy vọng đó đi."
Tiểu Chu nhìn thẳng cô một cái, sau đó xoay người, nhanh chóng bước vào thang máy rời đi.
Tô Cẩm Tinh đứng ngây ngốc một chỗ, phải mất một lúc lâu sau cô mới kịp định thần lại.
Tiên sinh… Thật sự chưa chết.
Anh thực sự vẫn còn trên thế gian này!
Tô Cẩm Tinh che miệng, cố gắng kìm nén để bản thân không khóc ra thành tiếng.
Khóc lóc sướt mướt, rồi lại nở nụ cười.
Anh còn sống, anh thật sự vẫn còn sống.
Thực sự giờ phút này không có gì tốt hơn tin tức mà cô mới nghe được cả.
“Mẹ ơi?”
Tô Cẩm Tinh quay người lại, Tiểu Dương đang đứng cách chỗ cô không xa.
“Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây vậy? Mau vào trong đi!"
Tô Cẩm Tinh quay lưng lại, cô hoảng loạn lau sạch nước mắt, hít hít mũi, nắm lấy tay con trai: “Con tới đón mẹ đó sao?”
“Dạ, là bố kêu con ra đó." Tiểu Dương sát người lại gần cô, cười hì hì nói: “Thực ra là bố muốn tự tới đón mẹ cơ, nhưng mà bố ngại nên không dám đó.”
Tâm trạng Tô Cẩm Tinh bắt đầu tốt lên chút, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Tiểu Dương này, trước đó chúng ta rời đi quá vội vàng, còn nhiều món đồ chơi về Iron Man của con chúng ta không cầm theo, cuối tuần chúng ta quay về lấy, được không?”
Tiểu Dương cao hứng nhảy lên: “Có thật không ạ?”
“Ừ." Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Đó là đồ bố mua cho con mà, đúng không hả?”
“Dạ! Trong số đó có mấy món đồ là phiên bản giới hạn đó mẹ, những món đó không phải muốn mua là được đâu! Mẹ à, khi nào chúng ta đi ạ?"

“Cuối tuần đi, hai ngày tới con nhớ suy ngẫm cho thật kĩ, xem có gì muốn mang đi nữa không."
Tiểu Dương gật đầu thật mạnh một cái: “Có cặp sách Iron Man, mấy đồ dùng học tập, cả hình người Iron Man nữa… A đúng rồi, mẹ ơi, còn chó nhỏ thì sao?”
Ý cậu bé là Samoyed trắng.
Đó là điều ước trong sinh nhật lần thứ hai mươi của cô.
Đã mười năm trôi qua rồi, ba năm trước cô rời đi quá vội vàng, chú chó nhỏ đó vốn là định đưa sang bên kia đại dương, nhưng lúc sau cô lại liên lạc với má Phúc, nhờ bà ấy chăm sóc hộ.
Có điều, thời điểm cô vẫn còn ở nước ngoài dàn xếp công việc, lúc liên lạc lại với má Phúc thì bà ấy đã nói không tìm thấy chó nhỏ đâu nữa rồi.
Thời điểm nó rời đi, nó vẫn còn rất nhỏ.
Nếu nó tự mình chạy ra khỏi phòng, hoặc là được người có lòng tốt nhặt về nhà chăm sóc nuôi dưỡng, hoặc là… Chỉ sợ…
Nghĩ đến đây, đáy lòng cô bỗng dấy lên cảm giác nhói đau.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?"
“Mẹ không sao hết." Tô Cẩm Tinh nói: “Đã ba năm trôi qua, con giờ cao lớn hơn nhiều rồi, chó nhỏ năm đó chắc chắn cũng đã trưởng thành, có thể sẽ không nhận ra chúng ta.”
Tiểu Dương lại có vẻ không thèm để ý: “Không vấn đề, bố đã nói rồi, nó cũng là người nhà của chúng ta mà, chỉ cần người một nhà chúng ta vẫn luôn ở bên nhau thì mọi thứ đều tốt đẹp hết.”
“Bố vừa mới nói vậy sao?"
“Không phải, bố nói khi trước ạ, là một ngày trước khi chúng ta chuẩn bị lên máy bay đấy ạ."
Tô Cẩm Tinh dừng bước chân, cô nói: “Bố còn nói gì nữa không?”
“Ồ…" Tiểu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Hình như bố còn nói, đợi đến khi ra nước ngoài, bố sẽ mua cho con thật nhiều Iron Man…”
Khi đó Tiểu Dương mới năm tuổi, có một số việc cậu bé không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.
Tô Cẩm Tinh không quá đau buồn hay gì cả, chỉ là cô hơi tiếc nuối một chút.

Đêm đó cô đã không nói thêm vài lời với anh, cô là người trưởng thành, cô nhất định sẽ nhớ thật kỹ từng lời nói, từng biểu cảm của anh.
“Tiểu Dương thích Iron Man sao? Ngày mai bố sẽ mua cho con."
Trong lúc cô vẫn còn mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, cô không biết bản thân đã tới phòng 1231 từ lúc nào.
Tiêu Cận Ngôn ôm Viên Nguyệt đứng trong phòng, cửa mở ra, anh nói với Tiểu Dương một câu, còn ánh mắt thì vẫn đang nhìn về phía cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận