Tô Cẩm Tinh nghe thấy lời này thì mặt nóng như lửa.
“… Thật sự xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho các cô rồi."
Nhân viên công tác tươi cười tỏ vẻ không vấn đề gì hết: “Dù sao thì chương trình này của chúng tôi, nói trắng ra thì cũng chẳng có mấy người là thật lòng muốn tới tìm nửa kia đâu…”
Nói được nửa câu thì lại dừng, chỉ cần hiểu rõ ý tứ trong câu nói là được, chứ không cần thiết phải nói quá rõ ràng.
Đài Truyền hình làm chương trình này chủ đích là vì ratings, còn việc giúp mọi người giải quyết vấn đề cá nhân thì chắc có lẽ còn tùy thuộc vào lương tâm.
Sáng sớm thứ bảy, Hà Hiểu Hiểu tới đón cô như đã nói, cô ấy cũng giải đáp nghi hoặc của cô: “Nếu tớ không giúp cậu điền hồ sơ như thế thì chắc chắn cậu sẽ không được chọn để ghi hình cho chương trình đó luôn ấy.”
Tô Cẩm Tinh đã đoán được một ít: “Vậy nghĩa là, lần này tớ tham gia chương trình đó chính là “không biết tự lượng sức mình” sao?”
Cô là một người mẹ đơn thân một nách hai con, muốn tìm bạn trai mà lại đòi hỏi yêu cầu cao quá mức như vậy, đợi đến khi chương trình đó được phát sóng thì chắc chắn sẽ bị dư luận chửi rủa điên đảo mất.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Cũng không hẳn là vậy.
Có điều bác sĩ Trần đó, tớ cảm thấy anh ta rất xứng với cậu đấy, đợi đến lúc đó, nếu hai người vừa mắt nhau, tổ chương trình cũng không thể lấy cớ thu nhập hàng năm không dưới năm ngàn vạn để ngăn cản hai người yêu đương được! Mà ngược lại, họ sẽ có thêm kịch bản ca tụng tình yêu đích thực rất khó tìm, nó không liên quan gì đến tiền tài vật chất, đến lúc đó không biết chừng sẽ có rất nhiều người tán dương cậu đấy!”
Tô Cẩm Tinh bất lực xoa xoa trán: “Bác sĩ Trần đó tốt thế sao?”
“Đó là đương nhiên rồi!" Hà Hiểu Hiểu nói tiếp: “Tớ sẽ bật mí trước cho cậu một bí mật, thật ra bác sĩ Trần đó là người theo chủ nghĩa độc thân…”
Không theo chủ nghĩa kết hôn mà lại tới tham gia chương trình?
Hà Hiểu Hiểu cười he he: “Đều là dự tính cả đó, cậu thử nghĩ mà xem.
Một người không muốn kết hôn, một người lại đặt tiền tài vật chất lên đầu, nhưng vì gặp được tình yêu đích thực lại sẵn sàng từ bỏ sự cố chấp bấy lâu của bản thân, cuối cùng hai người đến với nhau sống thật hạnh phúc.
Này chẳng phải chính là khuôn mẫu của tiểu thuyết ngôn tình bấy lâu nay sao?”
Tô Cẩm Tinh như bừng tỉnh: "Cho nên, người các cậu tìm đến không phải là những khách mời bình thường, mà là diễn viên? Mọi người cùng nhau hợp lực diễn một vở kịch tìm kiếm tình yêu đích thực, hòng tăng ratings?”
Hà Hiểu Hiểu có phần ngượng ngùng: “Vốn dĩ thì là như vậy thật, nhưng sau khi điều tra thử tớ phát hiện bác sĩ Trần đó thực sự không tồi chút nào, nếu hai người từ diễn thành thật chẳng phải càng tốt hơn sao! Cẩm Tinh, cậu không thể nào dùng cả đời mình để sống trong quá khứ mãi được.”
Đài Truyền hình thành phố H nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố.
Lúc hai người đến, trường quay đã tất bật rồi.
Nam nữ khách mời, cả những người dẫn chương trình cũng phải trang điểm tươm tất đâu ra đấy.
Các thiết bị âm thanh và ánh sáng cũng đang được kiểm tra và chỉnh thử, Hà Hiểu Hiểu nhìn quanh một hồi, đột nhiên cô ấy chỉ về một hướng, vui vẻ nói: “Cẩm Tinh, cậu xem kìa, đó chính là bác sĩ Trần!”
Tô Cẩm Tinh nghe thấy lời cô ấy thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo thun trắng quần jean đang dựa người vào tường.
Một chân đứng thẳng đỡ lấy cơ thể cao ráo, chân còn lại co lên để thoải mái, nhìn thoáng qua sườn mặt trông kiêu ngạo mà sắc bén vô cùng.
Thật sự giống…
“Có phải rất giống Tiêu Cận Ngôn không? Khoan! Giống tiên sinh?"
Thật sự là có một chút.
Đặc biệt là thời điểm anh ta nghiêng người, hay lúc anh ta đứng ngược hướng ánh sáng, một tia sáng tình cờ chiếu vào một bên mặt anh ta, có thể thấy rõ khuôn mặt dịu dàng đến lạ, còn có khóe môi hơi cong cong đó nữa…
Anh ta chắc chắn là một người tốt.
Cũng giống như tiên sinh.
“Anh ta là nam khách mời số ba, lát nữa cậu nhớ bật đèn cho anh ta nhé!"
Hà Hiểu Hiểu cẩn thận dặn dò cô mấy câu, sau đó bị một đồng nghiệp khác gọi đi.
“Cô là… Cô Tô phải không?" Bên cạnh có một người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn nhận ra cô.
“Xin chào."
“Tôi là chuyên viên trang điểm, cô theo tôi đi hóa trang chút nào, lát nữa là tới giờ ghi hình rồi."
“Được.”
Phòng hóa trang vẫn luôn đông đúc, một số khách mời nữ cũng đang trang điểm ở đây.
Mà lúc này, cô vô tình thấy được một hình bóng quen thuộc.
Một người phụ nữ đang ngồi trước gương, chuyên viên trang điểm đứng đằng sau làm tóc giúp cô ta.
Và dĩ nhiên, cô gái kia cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô phản chiếu lên chiếc gương trước mặt, cô ta khẽ nhíu mày, nói: “Cô… Là người thân của chủ tịch Tiêu?”
Tô Cẩm Tinh nói thầm trong lòng: Trùng hợp đến kỳ lạ.
Cô thân thiện nở nụ cười, khẽ gật đầu chào hỏi: “Cô Ngô, chào cô, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này.”
Ngô Mẫn Mẫn bật cười một tiếng: “Hôm nay cô cũng là khách mời nữ của chương trình sao?”
“… Ừ.”
“Cô và Tiêu…"
“Chúng tôi không có gì hết, hiện tại chúng tôi chỉ là người thân bình thường mà thôi."
Ngô Mẫn Mẫn nhướng mày, vẻ mặt như không tin nổi: “Các người thật sự không có gì hết? Mà cũng đúng thôi, với tính cách của anh ta, nếu cô thật sự là người phụ nữ của anh ta thì sao có chuyện anh ta để cô tự do tới tham gia một chương trình hẹn hò thế này chứ.”
Tô Cẩm Tinh cười cười không nói chuyện, cô cảm thấy có phần may mắn, cô Ngô tự tìm cho cô một lời giải thích hợp lý, như vậy cũng giúp cô giải thích rõ chuyện mà dù có dùng cả trăm miệng cũng không biện bạch được.
“Vậy thì, các người rốt cuộc là quan hệ người thân gì? Tôi rất tò mò đó."
Tô Cẩm Tinh do dự một chút, cô nói: “Cứ xem như tôi là chị dâu của anh ấy đi.”
“Chủ tịch Tiêu có anh trai ư? Sao tôi lại không biết? Hay là anh họ?"
“… Cứ xem như là vậy đi, hai người họ cũng chưa từng gặp mặt nhau."
“Ồ, thì ra là bà con xa với nhau." Ngô Mẫn Mẫn gật gù nói: “Em trai chồng và chị dâu, chậc chậc…”
Tô Cẩm Tinh thở dài, cô không giải thích thêm nữa.
Với mức độ phức tạp của câu chuyện này thì chỉ hai ba câu không thể nào giải thích rõ ràng được.
“Cô Tô này, hôm nay cô mặc bộ đồ này đi tham gia chương trình sao?" Chuyên viên trang điểm chỉ chỉ vào chiếc áo len và cái quần thụng trên người cô với vẻ mặt không đồng tình: “Dù sao cũng xuất hiện trên TV, tốt xấu gì thì cũng nên mặc bộ đồ long trọng chút chứ.”
Hôm nay cô tới đây không phải để hẹn hò, cũng không phải để xuất hiện trên TV.
“Tôi cảm thấy thoải mái là được."
Chuyên viên trang điểm bất lực gật đầu: “Được rồi, nếu cô cảm thấy như vậy có thể tìm được một nửa của mình thì chứ để như vậy đi.”
Bộ đồ của cô chắc chắn không thể phù hợp với kiểu trang điểm dày đặc của sân khấu rồi, nhìn mấy người khác nhân viên tranh điểm chạy tới chạy lui đến nỗi dường như chân không chạm đất, nhưng Tô Cẩm Tinh dứt khoát chỉ tô một vài đường son đơn giản.
Vậy cũng coi như xong xuôi, dù sao thì cô cũng đâu để mặt mộc lên ghi hình đâu, như vậy cũng coi như đạt yêu cầu của Đài Truyền hình rồi.
“Các khách mời chuẩn bị vào bàn, bắt đầu ghi hình!"
Căn cứ vào quy tắc bên chương trình, hôm nay có năm nam năm nữ khách mời tới tham gia, tổng cộng là có mười người.
Khi người dẫn chương trình chào mở màn xong, các khách mời sẽ lần lượt đi vào đứng theo số thứ tự của mình, Tô Cẩm Tinh được phân là khách mời nữ số một, cô vào bàn đầu tiên.
Hai người dẫn chương trình khi nhìn thấy lớp trang điểm của cô thì có hơi sửng sốt một chút.
Có điều chuyên môn của họ vô cùng tốt, nên rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường và tiếp tục chương trình.
Người chủ trì cầm microphone giới thiệu: “Khách mời nữ thứ nhất là cô Tô, cô ấy hiện đang là mẹ đơn thân, có hai con nhỏ, yêu cầu đối với bạn đời của mình là… cao 185 centimet, thu nhập hàng năm rơi vào khoảng năm ngàn vạn…"
Ngay khi những lời này vừa thốt lên, lập tức có những tiếng cười sảng khoái từ phía khán giả nên dưới: “Là cô ta sao? Tưởng mình là gái chưa chồng con nhà quyền quý đó hả?”
Tô Cẩm Tinh không hề để ý, cô đứng vào vị trí của mình theo hướng dẫn của nhân viên.
Tiếp theo là khách mời nam thứ nhất.
Không biết có phải do trùng hợp hay không, mà vị khách mời nam thứ nhất lại chính là bác sĩ Trần mà Hà Hiểu Hiểu đã nói với cô trước đó.
Mặc dù anh ta cũng mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng nhìn lại tinh xảo hơn rất nhiều, cho dù là mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, hay là chiếc đồng hồ và chuỗi hạt Phật đeo trên cổ tay, tất cả đều như thể hiện thân phận cao quý của anh ta.
Không biết có phải anh ta đã nhận ra tầm mắt của Tô Cẩm Tinh hay không, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ta đã quay lại nhìn cô.
Tô Cẩm Tinh có vẻ hơi thất vọng, cô thu lại ánh mắt.
Tuy ảnh chụp có giống nhau, sườn mặt cũng hơi giống, nhưng khuôn mặt thật sự lại không giống chút nào.
Trên thế giới này người giống tiên sinh nhất, ngoài Tiêu Cận Ngôn ra thì chẳng còn ai nữa cả.
“Khách mời nữ số hai, Ngô Mẫn Mẫn, có hai mươi vạn fans theo dõi trên mạng xã hội, đã từng là bạn gái cũ của chủ tịch tập đoàn Tân Phong, yêu cầu đối với bạn đời của cô ấy là lạc quan hài hước, vui vẻ tích cực…"
“Số ba…”
Người dẫn chương trình lần lượt giới thiệu các khách mời hôm nay, trước nữ sau nam, mãi cho đến người đàn ông cuối cùng…
“Khách mời nam số năm, anh Lục Đình, cao 188 centimet, thu nhập hàng năm vượt qua mức năm ngàn vạn…"
Tô Cẩm Tinh đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với tầm mắt Lục Đình.
Hôm nay anh ta mặc chiếc áo khoác da màu đen, đi bốt cao, bên hông quấn cái mũ bảo hiểm xe máy.
Anh ta lái xe tới?
Mà điểm mấu chốt ở đây là, sao anh ta lại đồng ý tham gia một chương trình thế này chứ?
Cô đột nhiên nhớ lại lời nhân viên công tác đã từng nói qua trong điện thoại với cô là, vì cô có yêu cầu thu nhập hàng năm nên họ đã đi tìm thêm một khách mời nam đáp ứng được yêu cầu đó.
Hóa ra người đó lại chính là Lục Đình?
Lục Đình nhận ra tầm mắt của cô, anh ta nhìn cô nhướng mày.
“Được rồi, mười vị khách mời của chúng ta hôm nay đã hiện diện đủ.
Tiếp theo, chúng tôi xin hoan nghênh nhà tài trợ duy nhất của chương trình này, chủ tịch tập đoàn châu báu Tân Phong, xin trân trọng mời anh Tiêu Cận Ngôn lên sân khấu…”.