Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Thông tin trong bữa ăn này quá nhiều.
Tô Cẩm Tinh bị đụng đầu vào bàn, Tiêu Cận Ngôn buồn rầu, ông cụ Tiêu đau lòng, hiển nhiên không phải là cơ hội tốt để tiếp tục nói chuyện.
Alexander đứng dậy và chào tạm biệt: “TING, tôi về khách sạn trước đây.

Tôi đồng ý hợp tác, đợi đến giờ đi làm thì chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
Tiêu Cận Ngôn cũng đứng dậy: “Được, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Alexander và Tiêu Cận Ngôn bắt tay, rồi anh ta khẽ hỏi: “Vừa rồi tôi vẫn chưa kịp nói, tôi thấy Star trông rất quen, như thể tôi đã thấy cô ấy ở đâu đó trước đây.”
“Anh đã từng đến nước M chưa?”
“Chưa từng.”
“Vậy chắc là ở Milan đó, cô ấy đã học thiết kế trang sức ở đấy.”
Chợt Alexander vỗ trán: “Thảo nào sao nhìn quen thế, hồi đó cô ấy là người thiết kế chiếc nhẫn Tinh Lại gì đó đúng không?"
“Đúng.”
“Hóa ra là cô ấy! Sao anh không nói sớm hơn! Nếu tôi biết vợ anh chính là cô ấy thì chuyện hợp tác lần này không cần phải bàn bạc nữa.”
Tiêu Cận Ngôn nghi ngờ nói: “Anh biết cô ấy à?”
“Trời ơi, trong ngành thiết kế trang sức, ai mà không biết Tinh Lại chứ.” Alexander thốt lên: “Đúng rồi, cặp nhẫn này là nhẫn cưới của hai người à?”
Anh không thể trả lời câu hỏi này.
Bởi vì khi họ kết hôn, không hề tổ chức hôn lễ, cũng chẳng dùng đến nhẫn cưới.
Anh cầm lấy chìa khóa xe: “Để tôi đưa mọi người về khách sạn.”
“Không cần đâu, anh nên đi thăm vợ mình trước.” Bạch Doanh nói: “Hôm nay chúng tôi tự lái xe đến.”

Khi họ rời đi, Alexander và Bạch Doanh đang thì thầm với nhau, Alexander có vẻ ngạc nhiên và luôn tươi cười rạng rỡ.
Nhìn hai người rời đi, Tiêu Cận Ngôn quay trở lại nhà ăn: “Ông nội, cháu đi xem Tiểu Tinh Tinh thế nào.”
“Mau đi đi, ông vẫn chưa ăn no đâu, các món ăn do Tiểu Tinh Tinh nấu rất ngon.”

Trong phòng.
Tô Cẩm Tinh phải mất rất nhiều thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Reng reng reng.
Điện thoại reo vang.
Muộn thế này rồi ai còn gọi cho cô chứ?
“A lô!”
“Cô Tô, hôm nay tôi đã xem chương trình truyền hình của cô, chúc mừng cô đã tìm được nam khách quý mà cô thích.”
Giọng nói này…
“Ông cụ Hình?”
“Xem ra cô đã nghe lọt tai những lời tôi nói rồi đó cô Tô, nếu cô làm như vậy sớm hơn thì đối với tôi và đối với cô đều tốt cả.

Bác sĩ Trần đó trông cũng rất được đấy, tôi chúc phúc cho cô trước.”
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Muộn như vậy mà ông vẫn còn gọi điện chỉ vì muốn nói với tôi những lời này à?”
“Tất nhiên là không.

Vì cô đã giữ lời hứa, vậy thì tôi cũng phải thực hiện lời hứa của mình, tôi đã tìm được người phù hợp với đứa trẻ đó rồi.”
Tô Cẩm Tinh đứng bật dậy và lời nói đầy phấn khích: “Ai? Ở thành phố H à? Tên là gì? Tôi sẽ đi tìm người đó ngay bây giờ!”
“Đừng kích động như vậy, tôi chỉ mới tìm được người này, nhưng người đó có đồng ý hiến gan hay không thì còn chưa nói trước được.”
Tô Cẩm Tinh nghiêm nghị nói: “Người đó muốn gì?”
“Ha ha, chuyện này, tốt hơn là cô nên tự nói chuyện với người đó.

Tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ và số điện thoại của người đó sau.

Cô Tô, tôi đã thực hiện lời hứa với cô, và tôi hy vọng cô sẽ thực hiện lời hứa với tôi.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi: “Ông Hình, tôi rất tò mò một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Nếu Tiên sinh còn sống thì tại sao ông không tiếp tục bồi dưỡng anh ấy mà thay vào đó là tốn rất nhiều công sức để khiến tôi phải rời xa Tiêu Cận Ngôn?”
Ông cụ Hình lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô mà thôi.”
“Là không muốn Tiên sinh nhìn thấy tôi, đúng không?” Tô Cẩm Tinh nói: “Như vậy là Tiên sinh cũng đang ở thành phố H.”
Ông cụ Hình lạnh lùng cười to: “Cô Tô, đúng là tôi đã đánh giá thấp cô rồi.


Cô không phải là một người tốt bụng vô hại như cậu ta mô tả, cô cũng là một con dao thông minh, biết cắt dao ở đâu và đi dao như thế nào cho đúng, thật sự khiến tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác xưa đấy.”
“Tôi không phải là dao, ông Hình, chỉ e lá thư mà ông ép tôi viết trước đó cho Tiên sinh mới là nhát dao mà anh ấy không bao giờ muốn gặp lại.”
Ông cụ Hình cũng không phủ nhận mà nói: “Dù thế nào đi nữa, cô chỉ cần biết hiện tại nó không muốn gặp lại cô là được rồi.

Đúng vậy, nó vẫn còn sống, mà còn sống khỏe mạnh nữa, cho nên chỉ cần cô còn ở thành phố H ngày nào thì tôi sẽ lo lắng ngày đó.

Tôi đã nhìn nó lớn lên và tôi biết nó mềm lòng như thế nào, nó đã đi sai một lần, tôi không bao giờ cho phép nó đi sai lần thứ hai nữa.”
“Nhưng anh ấy…”
Cộc cộc cộc.
Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn từ bên ngoài vọng đến: “Tiểu Tinh Tinh, tôi đi vào được không?”
Chợt ông cụ Hình cảnh giác: “Cô và Cận Ngôn ở cùng nhau à? Cô gạt tôi?”
“… Ông nội Tiêu muốn gặp mấy đứa nhỏ nên tôi đưa chúng đến.”
“Cô Tô, đừng nghĩ tôi lớn tuổi là cô có thể lấn lướt tôi.”
“Tôi không hề có ý muốn lấn lướt ông.

Tôi có thể từ bỏ Tiên sinh, biết anh ấy còn sống và sống khoẻ mạnh là đã cảm thấy mỹ mãn rồi, giờ tôi chỉ thầm mong sao tìm được người phù hợp để cứu sống Tiểu Thần thôi.”
Giọng nói của ông cụ Hình lạnh như băng: “Đứa nhỏ này không phải là con ruột của cô, bố mẹ ruột của nó cũng chẳng có quan hệ gì với cô, rốt cuộc cô đang định làm gì?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Nếu tôi đã quyết định nhận nuôi nó thì tự có lý do của riêng mình.

Chuyện này không liên quan gì đến ông, ông Hình, tôi có quyền im lặng.”
“Tùy cô.” Ông cụ Hình nói: “Cô nhanh chóng rời khỏi thành phố H thì chúng ta sẽ chung sống hòa bình với nhau, nếu cô cứ bất chấp thỏa thuận của chúng ta mà muốn tìm tung tích của cậu ta, tôi có thể khiến cậu ta chết một lần thì cũng có thể khiến cậu ta chết lần thứ hai, không chỉ cậu ta mà còn có hai đứa con của cô nữa.

Cô Tô là người thông minh nên biết rõ phải lựa chọn như thế nào, cô hãy tự mình cân nhắc đi.”

Điện thoại bị cúp.
Sau đó, cô nhận được một tin nhắn.
Trên đó có ghi địa chỉ của thành phố H, còn có một số điện thoại, nhưng cái tên kế tiếp là… Lưu Phấn?
Người phù hợp với Tiểu Thần lại là ông ta?
Thực sự trùng hợp vậy ư?
“Tiểu Tinh Tinh.

Em ổn chứ?” Tiêu Cận Ngôn đang ở bên ngoài không nhận được câu trả lời nên lo lắng tiếp tục gõ cửa.
Tô Cẩm Tinh đứng dậy và mở cửa: “Tôi không sao.”
Bởi vì chiều cao của mình nên Tiêu Cận Ngôn phải hơi khụy gối, cúi đầu nhìn cô, khi nhìn thấy trên mặt cô không còn nước mắt thì anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt hơn là tôi nên đưa em đến bệnh viện, vừa rồi em bị đụng rất nặng.”
“Không cần, tôi không sao.” Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi mệt nên xoa nhẹ hai bên thái dương.
Ông cụ Hình không có lý do gì để lừa dối cô.
Nếu sau khi kiểm tra mà phát hiện Lưu Phấn và Tiểu Thần không hợp nhau thì cô nhất định sẽ không từ bỏ.
Mục đích duy nhất của ông cụ Hình là muốn cô rời đi càng sớm càng tốt, sự sống hay cái chết của Tiểu Thần đối với ông ta không hề quan trọng.
Nhưng nếu thực sự là Lưu Phấn…
Cách đây vài ngày, ông ta vừa nhảy lầu một lần khiến giá cổ phiếu của tập đoàn Tô thị rớt xuống gần chạm đáy, lúc đó cô cứng rắn với Lưu Phấn vì chẳng cầu xin ông ta điều gì cả.
Nhưng nếu bây giờ cô cầu xin ông ta cứu Tiểu Thần, không biết ông ta sẽ hạnh hoẹ yêu sách đến mức nào nữa…
Bất ngờ trên đỉnh đầu cô, ngay chỗ vừa bị đụng được băng lại một cách nhẹ nhàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận