“Gì cơ?”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại, khẽ npói: “Giống với yêu cầu của em, đừng cố ý phân biệt tôi và anh ta trước mặt con nữa được không?”
“…”
“Tôi biết em nghĩ gì, em không muốn tiên sinh bị người ta quên đi, vậy nên em bắt mình phải nhớ kĩ anh ta, đây là chứng cứ cho việc anh ta đã từng tồn tại.
Các con vẫn còn nhỏ, hơn nữa cách ba năm rồi, có thể không nhớ rõ diện mạo của anh ta nữa, vậy nên mới nhầm tôi thành anh ta, hoặc có thể cho rằng hai người là một.”
“…”
“Tôi không hề muốn xoá đi dấu vết anh ta từng tồn tại, anh ta rất tốt với các con, điều này tôi biết, tôi rất cảm ơn anh ta.
Em có thể vì anh ta mà nhốt mình trong một đoạn hồi ức ấy, nhưng các con còn nhỏ, sau này chúng cần phải học tập, sinh sống, tôi muốn môi trường sống của chúng đơn giản một chút.”
Tô Cẩm Tinh hỏi ngược lại: “Thế nào mới là đơn giản đây?”
“Bố yêu chúng, mẹ cũng yêu chúng, ông cố, ông nội Lâm, bà ngoại, còn có dì Hiểu Hiểu cũng yêu chúng, đơn giản như thế là được.”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu, liếm môi, không nói gì.
“Còn nữa, trước kia chúng ta đã hứa rồi, phải diễn một đôi vợ chồng ân ái trước mặt ông nội, để ông vui vẻ sống nốt quãng thời gian cuối đời này.
Nếu còn nhấn mạnh sự tồn tại của người bố kia mãi, ông nội sẽ nghĩ gì đây?”
Tô Cẩm Tinh nhớ lại những lời bác Lâm nói buổi tối, ông nội Tiêu đã nhìn ra sơ hở.
“Vậy nên, bất kể là vì con hay là vì ông nội, tạm thời cứ xem tôi và tiên sinh là một người, dù cho là giả vờ thôi cũng được, được không?”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu một cái thật mạnh: “Anh… nhưng trước kia anh còn tức giận vì tôi nhầm anh là tiên sinh còn gì.”
“… Em nói lần ở khách sạn lớn Dung Thành à?”
“Đúng rồi,” Tô Cẩm Tinh nói: “Cũng chỉ là chuyện vài hôm trước mà thôi, tôi nhớ lúc đó anh rất tức giận, đương nhiên, chuyện này cũng là do tôi không đúng.”
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên cười giễu một chút: “Nhưng nào ngờ Tiêu Cận Ngôn tôi cũng có ngày tự vả nhanh như vậy…”
“Anh…”
“Nhưng mà tôi chấp nhận.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tiểu Tinh Tinh, nếu như… nếu như em có thể quay về bên tôi, cho dù là giả cũng được, diễn cũng được, chỉ cần chúng ta giống với ngày xưa thì tôi đều chấp nhận.”
“Nếu là thế, tôi chỉ có thể xem anh như thế thân của tiên sinh, như thế anh cũng chịu ư?”
Anh nói: “Tôi đồng ý làm thế thân cho tiên sinh.”
Tô Cẩm Tinh ngớ người.
“Tôi rất giống anh ta, đúng chứ?”
“… Rất rất giống.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Tôi đoán ra rồi, nếu không em cũng sẽ không năm lần bảy lượt thơ thẩn mỗi khi nhìn mặt tôi.”
Tô Cẩm Tinh hơi bối rối: “Nhiều lần lắm sao?”
“Rất nhiều lần.”, Anh gật đầu nặng nề: “Rõ là em đang nhìn tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy rõ em đang nhìn một ai khác qua mắt tôi.”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Tôi không có ý trách em, em cũng không cần xin lỗi.
Lần trước tức giận với em là vì lòng tự tôn của tôi quá lớn, tôi không muốn bị em xem là người khác.
Nhưng hôm nay em đã diễn cùng tôi trước mặt Alexander, em đích thân xuống bếp nấu ăn, lo cho dạ dày tôi không tốt mà đặc biệt giành cho tôi một món ăn không cay, em sẽ ngồi cạnh tôi, nói với ông nội rằng em muốn làm dâu nhà họ Tiêu cả đời… đột nhiên tôi thấy lòng tự tôn của mình không đáng giá một xu nào.”
Tô Cẩm Tinh hơi cảm động, giống như một giọt nước nhỏ lên mặt hồ tĩnh lặng, vòng xoáy nước từ từ giãn ra bốn bề.
Tự tôn là thứ mà một người khó đặt xuống nhất ở trên đời này.
Ban đầu vì muốn cứu Tiểu Dương, vì mang thai Viên Nguyệt mà cô không thể không bỏ tự tôn xuống đi cầu xin anh về nhà, cảm giác đạp tự tôn xuống dưới chân mình như thế cả đời này cô cũng không muốn cảm nhận lại.
Nhưng Tiêu Cận Ngôn là ai?
Là thần thoại giới kinh doanh có một không hai ở thành phố H, cô ở nước ngoài mà còn thường xuyên thấy anh xuất hiện trên đủ kiểu tin tức tài chính hiện nay.
Tự tôn của anh sao có thể dễ dàng đặt xuống thế?
Anh lại còn muốn làm thế thân cho một người khác?
Hơn cả, cô lúc đó cảm thấy mình sắp chết đến nơi, lòng tự tôn không quan trọng nữa, chỉ cần cứu sống Tiểu Dương là được.
Nhưng anh thì sao?
Nếu buông bỏ lòng tự tôn lần này thì anh sẽ phải buông bỏ nó cả cuộc đời phía sau.
Nhưng anh nói: “Nếu em có thể về lại bên tôi, mãi mãi không rời xa thì tôi đồng ý.
Tôi đồng ý trở thành một “anh ta” thứ hai trên đời này, tôi có thể học giọng nói, ngữ điệu của anh ta, thói quen, hành vi của anh ta, mọi thứ của anh ta tôi đều học được.
Tôi giỏi lắm, tôi sẽ biến thành anh ta với tốc độ nhanh nhất.”
Anh của hôm nay rất khác mọi khi.
Hèn mọn đến từng điều nhỏ nhất.
Ngữ khí dịu dàng, đặt cái tôi rất thấp, gì mà chịu từ bỏ tất cả chỉ cầu xin cô không rời khỏi…
Giống như những gì tiên sinh đã nói vô số lần với cô trước kia, không khác dù một chút.
Tô Cẩm Tinh hơi bất lực mà bật cười, đây là gì?
Là an ủi mà ông trời cho cô?
Đột nhiên cô thấy cuộc sống của mình hình như sắp tiến đến kết thúc đại đoàn viên nhảm nhí như phim truyền hình nước nhà.
Bất kể là quá trình phát sinh những gì, phản bội, tổn thương, đến cuối cùng đều là lượng thứ cho nhau, ôm chặt lấy nhau.
Thì sao?
Cô cũng nên vứt bỏ hết những tổn thương trước kia đi, chôn chặt chuyện cũ đau lòng là tiên sinh đến rồi lại đi kia vào lòng, đốt mọi thứ của ngày trước thành tro rồi đổ ra biển hay sao, chỉ vì một kết thúc đại đoàn viên?
Không.
Không phải vì cô muốn một kết thúc đại đoàn viên, cô là vì các con và cả ông nội Tiêu.
Tiêu Cận Ngôn dường như cũng có chút tâm sự gì đó.
“Dường như em rất phản cảm việc tôi hút thuốc, nhưng mỗi lần hút thuốc xong, em nhìn thấy tôi thì phản ứng đầu tiên của em là rơm rớm nước mắt.
Vậy nên tôi đoán, giọng của tiên sinh có lẽ hơi khàn, và trầm nữa, giống như giọng tôi sau khi hút thuốc có đúng không?”
“Ban ngày khi em nhìn thấy tôi, thì sẽ rất lạnh nhạt, duy chỉ có một đêm đó ở khách sạn lớn Dung Thành, em chủ động giữ tôi lại.
Mà đêm đó tôi lại mặc đồ đen từ áo đến quần, vậy thì tiên sinh thích màu đen đúng không, cũng thích đêm đen nữa đúng chứ?”
“Chiếc xe moto của Lục Đình tôi đã điều tra rồi, là một chiếc Agusta MV800, màu đen, đó cũng là xe của tiên sinh.”
“Còn có, em để Lục Đình đưa em đi núi Vân Đài… ”
Nói đến đây, gương mặt anh để lộ nét buồn rầu: “Tôi chưa đến núi Vân Đài bao giờ, nhưng em lại ở đó lâu vậy, ở cho đến khi mưa to thật to mới vội xuống núi, nơi đó nhất định có ý nghĩa rất quan trọng với em và anh ta đúng không?”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại: “Anh lại dùng phương pháp phá án của mình để suy đoán ra dáng vẻ của tiên sinh đúng không?”
“… Không giống nhau.”, Tiêu Cận Ngôn giải thích: “Trên thương trường, tôi phân tích đối thủ và khách hàng đều là vì việc làm ăn.
Nhưng bây giờ tôi suy đoán ra dáng vẻ của tiên sinh, đều là vì em.”
“…”
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Là vì muốn giữ em lại.”
Tô Cẩm Tinh hít hít mũi, bật cười: “Anh biết không? Không những là về vẻ bên ngoài, cả cách nói chuyện và ngữ điệu của anh bây giờ đều có nét giống với tiên sinh rồi.”
Tiêu Cận Ngôn nhún vai: “Đại khái là tôi đã vô thức tiến gần về phía tiên sinh? Lí trí và tình cảm lúc nào cũng mâu thuẫn hết, lí trí giúp tôi giữ tự tôn, nhưng tình cảm đã từ lâu khiến tôi cam tâm tình nguyện trở thành hình dáng của tiên sinh.”.