Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Nhưng người này hơi phiền phức.


Tô Cẩm Tinh nghe cô ấy nói vậy thì đã đoán ra: “Lưu Phấn?”
Hà Hiểu Hiểu kinh ngạc mở to mắt: “Sao cậu biết?”
“Có người đã cho tớ biết tin này rồi.

”, Tô Cẩm Tinh nói: “Hiểu Hiểu, sao cậu biết Lưu Phấn có thể cứu Tiểu Thần?”
Hà Hiểu Hiểu thở dài một hơi, nói: “Nói ra thì cũng là trùng hợp, lần trước cậu đưa mẫu máu của Tiểu Thần về, tớ đã nhờ bố tìm giúp.

Kết quả cậu đoán xem? Khoảng thời gian trước Lưu Phấn nhảy lầu bị thương ấy, nhập viện nên mới vô tình phát hiện mẫu của Tiểu Thần và ông ta có thể cấy ghép!”
Hoá ra là vậy…
“Haiz, Cẩm Tinh này, lần trước cậu không ngăn Lưu Phấn nhảy lầu là đúng đắn đấy, vì khi nhảy rồi, ông ta bị thương, chỉ có khi bị thương mới đi bệnh viện, đi bệnh viện rồi mới lấy máu làm xét nghiệm, mới biết ông ta có thể cứu Tiểu Thần.

Chỉ là…”, Hà Hiểu Hiểu ấp úng, sắc mặt khó xử: “Loại người ích kỷ tột độ như ông ta sao đồng ý hiến gan cho Tiểu Thần được…”
Tô Cẩm Tinh thu tầm mắt về, bình tĩnh nói: “Nhất định sẽ có cách, chuyện gì cũng có giá của nó, chỉ cần tớ ra giá đủ nhiều thì Lưu Phấn sẽ đồng ý.


“Nhưng ông ta muốn tập đoàn Tô thị!”
“Thứ ông ta muốn không phải tập đoàn Tô thị, ông ta chỉ muốn cuộc sống nở mày nở mặt với mọi người, còn có… báo thù tớ, hả dạ một phen.



“Thế cậu…”
Tô Cẩm Tinh cắn chặt răng: “Nếu sỉ nhục tớ có thể khiến ông ta kí vào giấy hiến tặng thì cứ việc nhắm vào tớ.


Hà Hiểu Hiểu nghe xong cũng lập tức nói: “Thế tớ chịu cùng cậu.


“Không cần đâu, Hiểu Hiểu, cậu về nhà đợi tin của tớ là được.


Hà Hiểu Hiểu không chịu: “Nhưng nếu tớ không ở đó ông ta bắt nạt cậu thì sao?”
Tô Cẩm Tinh cười giễu.

Ban đầu cũng là cô tính kế với Lưu Phấn, rút pháp nhân và cổ phần của công ty về, Lưu Phấn sao nuốt được cục tức này?
Bây giờ mình có việc muốn nhờ ông ta, ông ta không báo thù mới lạ!
Vì Tiểu Thần cô có thể nhẫn nhịn mọi sự sỉ nhục, nhưng lòng tự tôn khiến cô không muốn thấy người thân cận nhìn thấy mình bị đạp xuống bùn lầy.

“Hiểu Hiểu, tớ có vài chuyện cần cậu giúp.


“Được, cậu nói đi.


“Làm phiền cậu liên hệ với bên bệnh viện trước, đợi tớ đàm phán điều kiện xong xuôi trước thì lập tức đưa Tiểu Thần về làm phẫu thuật ngay, không thể đợi thêm một khắc nào nữa, miễn cho đêm dài lắm mộng.


Hà Hiểu Hiểu gật đầu mạnh: “Cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tớ.



Tô Cẩm Tinh cuối cùng vẫn tự mình bắt xe đến bệnh viện chỗ Lưu Phấn.

Ông ta hôm nay không giống mọi ngày, còn nhớ chủ tịch Lưu của trước kia vung tiền như nước, hào phóng biết bao, giờ thế mà lại đến bước đường này, đi khám bệnh thôi cũng chỉ có thể đến phòng khám nhỏ bên đường, trông không khác gì cửa hàng tiện lợi hết.

“Cô có bệnh gì?” Một cô gái mặc đồ y tá đứng ngoài cửa hỏi.


Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi đến thăm bệnh, tôi tìm một người tên Lưu Phấn.


“À, hoá ra là tìm ông ta à, cô là gì của ông ta?”
“Cháu gái.


“Họ hàng à!” Cô y tá nói: “Ông ta nợ phí nhập viện lâu lắm rồi, cô vừa hay đến thì thanh toán giúp luôn đi?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Được, tôi đi xem cậu tôi đã rồi lúc đi ra sẽ thanh toán.


“Được, cô đi thẳng đến chiếc giường đằng kia là được.


“Cảm ơn.


Nói là một phòng khám nhỏ nhưng có thể nhìn thẳng là thấy hết diện tích, cô tìm đến phòng bệnh cuối, gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng nói bực mình của Lưu Phấn: “Hối gì mà hối! Tôi là chủ tịch của một công ty đó, nợ tiền các người mà xem được à? Ra ngoài đi, đợi đến khi tôi lấy được tiền thì sẽ cho các người gấp 10 lần!”
Cửa phòng bệnh không khoá, vặn nhẹ tay cầm là mở ra.

Tô Cẩm Tinh bước vào, Lưu Phấn đang nằm xoay mặt lại với cô, cánh tay vẫn còn bó bột, đồ bệnh nhân đang mặc trên người vừa dơ vừa nhăn nhúm, còn bốc mùi.

“Cậu.



Lưu Phấn quay mạnh người lại, cười khẩy một tiếng: “Làm gì, cô đến cười nhạo tôi đấy à?”
Tô Cẩm Tinh kéo chiếc ghế nhựa bên cạnh qua rồi ngồi xuống bên giường ông ta.

Lưu Phấn nhìn cô cảnh giác: “Cô muốn làm gì? Công ty cô cũng lấy đi rồi, cô còn muốn làm gì?”
“Muốn bàn một chuyện làm ăn với cậu.


Lưu Phấn cau mày, cảnh giác: “Bàn chuyện làm ăn với tôi? Hừ, tôi bây giờ còn làm ăn gì được với cô? Cô bây giờ là tổng giám đốc Tô, còn có Lục Đình làm chỗ dựa, thế thì làm ăn gì được với tôi? Trên người tôi còn thứ gì đáng giá để cô đặc biệt đến một chuyến thế?”
Lục Đình?
Đúng, Lưu Phấn và Dương Tuyết Duyệt cho rằng Lục Đình là tiên sinh.

Nhưng không cần thiết phải giải thích chuyện này với họ.

“Đương nhiên là có, nếu không tôi không đến tìm cậu làm gì.


Ánh mắt Lưu Phấn mang theo sự ác độc, đánh giá cô từ trên xuống: “Cô… rốt cuộc muốn gì?”
“Tôi muốn gan của cậu.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận