Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Quán cơm dân dã buôn bán chính thường vào buổi chiều và buổi tối, buổi sáng cũng không nhiều khách.
Bác sĩ Trần suy tính rất chu đáo, vào một khu riêng.
“Sườn cừu nướng cùng gà kho dừa ở đây đều không tệ, nếm thử nhé?”
Tô Cẩm Tinh không để ý lắm: “Được.

Anh chọn là được rồi, không cần gọi nhiều đâu, mấy người chúng ta ăn không hết, lãng phí.”
Bác sĩ Trần gọi người phục vụ rồi chọn ba món nổi bật của quán, vừa cười vừa nói: “Tôi còn tưởng rằng… Dù thế nào cô cũng từng là bà Tiêu, không đến mức tiết kiệm như thế.”
“Tiết kiệm là đức tính truyền thống tốt, không liên quan đến tôi là ai.”
“Cũng đúng.”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh còn ôm Tiểu Thần.

Dù cô bé có gầy đi nữa thì ôm một tư thế lâu, cánh tay cũng có chút nhức mỏi.

Cô nhẹ nhàng thay đổi tư thế, để cô bé trong ngực mình nằm thoải mái hơn chút, đồng thời cũng giải phóng cánh tay trái đã sớm tê dại, lắc qua lắc lại.
Bác sĩ Trần hỏi: “Có sao không?”
“Không ssao.” Nhân lúc cô bé còn ngủ, Tô Cẩm Tinh nắm chặt thời gian hỏi: “Bác sĩ Trần, phương diện này anh là chuyên gia, tôi muốn hỏi anh một chút, phẫu thuật ghép gan sẽ có nguy hiểm lớn chừng nào?”
Bác sĩ Trần trầm ngâm rồi nói: “Với trình độ y học hiện nay, độ khó của phẫu thuật cũng không coi là quá lớn, chỉ có điều lo lắng là phản ứng bài xích.

Còn cái chính là mức độ khỏe mạnh của gan, ví dụ như người hiến tặng có tiền sử hút thuốc hay không, tiền sử uống rượu hoặc là chất béo dẫn đến mỡ gan, vân vân…”

“Có hút thuốc cũng uống rượu, chỉ không béo thôi.”
“Không béo cũng không đại biểu sẽ không có mỡ gan, cái này còn phải làm thêm một bước xét nghiệm mới có thể biết được.”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu, nhìn cô bé trong lòng, hơi lo lắng: “Thế nhưng thời gian quá gấp, trừ người hiến tặng có thể thích hợp ra, tôi sợ trong khoảng thời gian ngắn không tìm được người hiến tặng khác nữa.”
Bác sĩ Trần gật đầu: “Cũng đúng, lúc này nên phân rõ nặng nhẹ, cứu mạng trước quan trọng hơn.”
“Vậy y tá chăm sóc sau phẫu thuật…”
Cộc cộc cộc…
Cửa phòng bị gõ, người phía ngoài dùng sức gõ khá lớn, động tĩnh không nhỏ, Tiểu Thần trong lòng Tô Cẩm Tinh từ từ tỉnh lại.
Tô Cẩm Tinh lắc đầu với bác sĩ Trần, ý bảo anh ta từ từ hãy nói.
Phẫu thuật lớn này, cô sợ đứa nhỏ không chịu nổi.
Người phục vụ đưa bếp than cùng thịt cừu nướng đặt lên, sau đó quét dầu cùng nước sốt lên sườn cừu, sau khi đã quét một tầng nước sốt thật dày, chỉ mới nhìn thôi cũng làm cho người ta thèm ăn.
“Thưa tiên sinh và phu nhân, đây là dao dùng để cắt thịt cừu, cực kỳ sắc bén, hai người còn mang theo trẻ nhỏ, xin cẩn thận ạ.”
Phu nhân?
Tô Cẩm Tinh nhíu mày, vừa muốn giải thích, chợt nghe cô bé trong lòng gằn từng chữ nói: “Bọn họ không phải là vợ chồng, đây là mẹ cháu, người kia cháu không biết.”
Lúc này người phục vụ có chút xấu hổ: “À… Xin lỗi, xin lỗi, là tôi nghĩ sai rồi.”
Tiểu Thần chu miệng, đôi mắt nhỏ bắn ánh mắt sắc lẹm như dao về phía bác sĩ Trần: “Mẹ cháu chỉ có thể ở bên cạnh bố, chúng ta mới là người một nhà.”
“Thật ngại quá cô bạn nhỏ, là chị nhận lầm…”
“Không sao!” Tô Cẩm Tinh tiếp lời, nhéo nhéo Tiểu Thần, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cười nói với người phục vụ: “Ở đây tự chúng tôi làm được rồi.

Cám ơn cô nhắc nhở.”
Người phục vụ gật đầu: “Vậy quý khách từ từ dùng bữa, tôi đi ra ngoài trước.”
Nhìn cửa phòng chậm rãi đóng lại, Tiểu Thần nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của cô: “Mẹ!”
“Hử?
“Hôm nay bố sẽ đến đón chúng ta chứ?”
“Bố rất bận rộn.”
“Lại phải đi cứu nhân loại, đánh người xấu ạ?”
“… Bố có trách nhiệm cùng sứ mệnh của bố.

Lúc nữa chúng ta đón xe trở về cũng giống như nhau mà.”
Tiểu Thần không giống với Viên Nguyệt.
Đứa nhỏ Viên Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Tiểu Thần còn có chút bướng bỉnh, hơn nữa cô bé có khái niệm “Nhà” mạnh hơn anh chị, đối với những người khác đều có phòng bị và vẻ không tín nhiệm trời sinh vì chữ “Nhà” này.
Ngay từ đầu Tô Cẩm Tinh còn cố gắng muốn mở lòng cô bé ra, thế nhưng về sau mới phát hiện, Tiểu Thần này dường như là thiếu cảm giác an toàn trời sinh, Tiểu Dương và Viên Nguyệt ngây thơ rực rỡ bao nhiêu, thì cô bé thành thục bướng bỉnh bấy nhiêu.
Rõ ràng là đứa nhỏ nhất trong nhà, thế nhưng là cô bé hiểu biết sớm nhất.
Tiểu Thần gật đầu: “Mẹ, con có thể gọi điện thoại cho bố không?”

“… Nhất định phải gọi bây giờ à?”
“Vâng, chậm một chút cũng được.”
Tô Cẩm Tinh suy tư một chút, ôm cô bé đứng lên: “Bác sĩ Trần, hôm nay tôi đưa con về trước.

Cám ơn anh đã mời bữa cơm này.

Chúng tôi đi trước đây.”
Bác sĩ Trần có chút bất ngờ, đứng lên theo: “Thế nhưng đồ ăn mới chỉ lên một món, cô chưa ăn miếng nào mà?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Con bé này đổi cách giục tôi đấy! Lần sau có cơ hội rồi hãy nói, thực sự cảm ơn anh.
Bác sĩ Trần cũng hiểu được, Tiểu Thần vừa mới mở miệng là gọi bố, muốn bố tới đón, muốn gọi điện thoại cho bố, hóa ra là đang ra uy với anh ta đây!
Mỗi câu đều đang nói cho anh ta biết, bố cô bé vẫn còn đó, để anh ta chết tâm đi thôi.
Đứa nhỏ này… thật hiểu chuyện.
“Cô Tô, tôi có thể hỏi cô một chuyện cuối cùng không?”
“Anh hỏi đi.”
“Cô nói cô và Chủ tịch Tiêu không quay lại, thế nhưng chắc là hiện tại hai người ở cùng một chỗ nhỉ? Cho nên bây giờ quan hệ của hai người là thế nào vậy? Vì con nên phải ở chung với nhau à?”
Tiểu Thần nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đanh lại: “Bố mẹ của cháu đương nhiên là ở cùng một chỗ, không chỉ ở cùng một chỗ, bọn họ còn ân ái, còn sinh ra ba đứa chúng cháu, bọn họ sẽ ở chung với nhau cả đời.”
Miệng nhỏ nói vừa nhanh lại rõ ràng, Tô Cẩm Tinh cũng không khỏi bội phục.
“Bác sĩ Trần, cho dù tôi và Tiêu Cận Ngôn ra sao, tôi vẫn chỉ có thái độ như vậy.”
“Được, tôi đã hiểu rồi.”
“Chúng tôi đi trước đây.”
“Cẩn thận!!!”
Lúc Tô Cẩm Tinh ôm con đứng dậy, chân của Tiểu Thần vừa lúc đá phải dao cắt thịt cừu mà người phục vụ vừa để lên bàn.
Mắt thấy dao sẽ cắt vào cánh tay của Tô Cẩm Tinh, bác sĩ Trần vội đưa tay ra cầm lấy, trong khoảnh khắc, lòng bàn tay bị rạch ra một vết vừa sâu vừa dài, máu lập tức chảy ra như suối.
Tô Cẩm Tinh lại càng hoảng sợ, vội gọi người phục vụ.

“Vết thương hơi lớn, tôi sợ rằng phải đi bệnh viện xử lý một chút.

Cô Tô, hôm nay tôi không thể đưa hai người về được rồi.”
Tô Cẩm Tinh áy náy: “Thực sự xin lỗi”
“Không sao, may là bên tay trái, không ảnh hưởng đến việc tôi làm phẫu thuật.

Cô Tô! Tôi đi trước đây.”
“Được được! Hóa đơn ở đây để tôi thanh toán cho.

Thật ngại quá…”
Lúc bác sĩ Trần đi, sắc mặt có chút u ám.
Tô Cẩm Tinh thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói với cô bé trong lòng: “Sau này phải cẩn thận chút, biết không?”
Tiểu Thần cũng hơi sợ, cô bé đối với người khác đều có thể như con nhím nhỏ xù lông đâm người, thế nhưng đây là mẹ đó!
“Mẹ, con xin lỗi.”
“Chờ buổi tối chú Trần làm việc xong, con gọi điện thoại xin lỗi chú Trần, còn phải nói cảm ơn, biết không?”
“… Dạ, con biết rồi.”
Lúc này bên ngoài quán cơm, hai người kia vẫn trốn ở trong xe, luôn trong tư thế chuẩn bị.
Đột nhiên, một người phấn khích nói: “Nhìn kìa, tay trái anh ta có vết thương, chính là anh ta! Lần này nhất định không sai.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận