“Mẹ, cái này gọi là “không có so sánh, không có tổn thương”, ánh mắt của chú này nhìn mẹ rất thiện ý, nhưng lúc chú kia nhìn mẹ lại không tốt lành gì hết.”
Lời nói con trẻ, nhưng Tô Cẩm Tinh đại khái hiểu được ý của con gái.
Tuy nhiên, cô cảm thấy điều này rất bình thường.
Cô và Tiêu Cận Ngôn tốt xấu gì cũng có quan hệ tình cảm nhiều năm như vậy, dù cuối cùng họ cũng chia lìa và càng lúc càng xa cách, nhưng tóm lại vẫn có chút tình nghĩa thuở xưa.
Song bác sĩ Trần chỉ mới gặp cô hai lần.
Nếu nói là thích đến nhường nào thì cũng không đến đâu cả.
Huống chi, hiện tại cô thực sự muốn khiêm tốn và khiêm tốn hơn nữa, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Hôm nay nói chuyện rõ ràng với bác sĩ Trần cũng tốt, tránh những rắc rối trong tương lai.
Cô chú ý tới chiếc Augusta đen trước mặt và hỏi: “Tôi nhớ là trước kia anh chưa từng lái chiếc này.
Hôm nay nhìn kỹ thuật của anh hình như rất thành thạo.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu, sờ sờ tay cầm: “Nói ra có thể em không tin, anh cảm thấy khá quen thuộc với chiếc xe này.”
Có lẽ nào… anh em song sinh thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm giác này từ nhau?
Tô Cẩm Tinh đột nhiên có phần nghĩ mà sợ hãi.
Vậy ba tháng cô ở bên cạnh tiên sinh, rất nhiều chuyện xảy ra trong thời gian đó, Tiêu Cận Ngôn cũng có thể cảm nhận được ư?
Nếu đúng như vậy thì thực sự khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được.
Những tháng ngày qua giữa cô và tiên sinh là một bí mật giữa hai người, đó là kỉ niệm mà cô muốn bảo vệ suốt đời.
Khi phát hiện ra có người thứ ba biết được , trong lòng cô luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hơn nữa, người đó là Tiêu Cận Ngôn.
Đinh đinh đinh.
Điện thoại vang lên.
“Mẹ, ai vậy?”
“Là chú Trần.”
Tô Cẩm Tinh bắt máy: “Bác sĩ Trần?”
“Cô Tô, tôi xin lỗi vì hôm nay đã rời đi trước, không thể đưa cô và đứa bé trở về.”
“Không có việc gì đâu, công việc của anh quan trọng hơn.”
“Để bù lại sự thất lễ của tôi hôm nay, tôi đã sửa soạn lại một số điểm điều dưỡng trên mặt ghép gan, hy vọng có thể giúp ích cho cô trong tương lai.”
Anh ta vẫn nho nhã lễ độ, điềm đạm lại thỏa đáng.
“Những thứ này giúp tôi rất nhiều, tôi sẽ xem kỹ, cảm ơn bác sĩ Trần.”
“Cô Tô, cô thật sự không cần khách sáo với tôi như thế, vậy ngày mai tôi sẽ đưa đến cho cô ở dưới lầu công ty nhé?”
Tô Cẩm Tinh có chút ngoài ý muốn: “… Không phải là bản điện tử sao? Anh có thể trực tiếp gửi vào hộp thư của tôi, không cần phiền toái anh đi thêm một chuyến nữa.”
“Đó là bản thảo viết tay của tôi, rất nhiều điều trong số đó là những ghi chú và tóm tắt của chính tôi trong nhiều năm qua, độc nhất vô nhị nha.
Tôi đã sao chép một bản cho cô.
Ngày mai đúng lúc tôi muốn đi thăm một bệnh nhân, tiện đường đưa qua cho cô.”
Không biết tại sao, nhưng khi nói chuyện điện thoại, cô luôn cảm thấy sau lưng như bị kim châm.
Cuối cùng khi cúp điện thoại, cô mới nhận ra rằng ánh mắt sắc bén đó không phải từ Tiêu Cận Ngôn, mà là từ Tiểu Thần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé có phần nghiêm túc: “Mẹ, mẹ đừng gặp lại chú Trần đó nữa, được không?”
“Nhưng chú ấy sẽ đưa một số tài liệu cho mẹ , là về cách chữa bệnh cho con.”
“Vậy thì mẹ để người khác xuống lấy.” Tiểu Thần nói: “Mẹ, mẹ là thuộc về bố, nhưng bố con rốt cuộc ở đâu? Con rất muốn gặp bố.”
“Bố con…”
“Công việc bề bộn, con biết.” Tiểu Thần nói: “Có thực sự bận như vậy không? Ngay cả thời gian gặp mặt con gái ruột của mình cũng không có sao? Anh trai nói bố của anh ấy cũng rất bận, nhưng vẫn có thể chơi trò chơi điện tử với anh ấy, kể cho anh ấy nghe chuyện của Iron Man.
Tại sao bố con không thể chứ?”
Tô Cẩm Tinh thở dài, cắn răng nói: “Vậy mẹ thử liên lạc với bố con một chút.
Nếu bố con không bận thì mẹ sẽ đưa con qua gặp bố.”
“Dạ!”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh cũng không chắc lắm.
Khi trước gọi điện thoại cho Hoắc Hàn nói về chuyện Tiểu Thần, anh ta luôn cúp máy ngay lập tức.
Sau đó, hễ cứ nhìn thấy số điện thoại của mình là sẽ không bắt máy.
Thậm chí ngay cả số điện thoại của Hà Hiểu Hiểu cũng không bắt máy nữa.
Vì Tiểu Thần, cô chỉ có thể thử lại.
Tút tút tút
Không gọi được?
“Bị chặn rồi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Đây là âm thanh sau khi bị chặn.”
Tô Cẩm Tinh cười lạnh một tiếng rồi cất điện thoại di động đi.
“Anh có thể để anh ta gặp Tiểu Thần.” Tiêu Cận Ngôn nói một cách chắc chắn.
Tô Cẩm Tinh nghi ngờ nhìn về phía anh: “Anh định làm gì?”
“Anh đương nhiên có cách của mình.
Không phải Lưu Phấn cũng ngoan ngoãn ký hợp đồng hiến tặng sao?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Nói sau đi, tôi còn muốn nghĩ lại.”
Cô cũng có những băn khoăn.
Hoắc Hàn bây giờ không giống như trước kia nữa, sớm đã không còn là Hoắc Hàn ban đầu.
Anh ta dựa vào Hà Hiểu Hiểu để đột nhập vào vòng tròn của tầng lớp thượng lưu, kết bạn được với rất nhiều người quyền quý trong giới, đến thời điểm thích hợp thì một cước đá văng Hà Hiểu Hiểu đi, cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của con gái ruột của bản thân mình.
Người như thế còn có thể trông cậy anh ta có bao nhiêu lương tâm?
Cho dù là Tiêu Cận Ngôn dùng quyền thế ép anh ta tới, cô cũng sợ Hoắc Hàn sẽ nói lời ghét bỏ đứa nhỏ.
Nếu đúng như vậy, chẳng bằng không gặp.
Tiêu Cận Ngôn nhìn ra sự băn khoăn của cô, nói: “Hãy cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ để Tiểu Thần gặp bố ruột của nó.”
“Chú ơi, chú đã gặp bố cháu rồi à?”
Sự chú ý của Tiêu Cận Ngôn bị đứa trẻ thu hút, anh gật đầu: “Đã từng gặp.”
Đôi mắt của Tiểu Thần sáng lên ngay lập tức: “Có phải cháu rất giống bố cháu không?”
Tiêu Cận Ngôn im lặng.
Thành thật mà nói, không giống cho lắm.
Hoắc Hàn có thể trở thành minh tinh nên dung mạo đương nhiên cũng rất tốt.
Nhưng đôi mắt hồ ly của Tiểu Thần chắc là giống với mẹ của cô bé rồi, Hoắc Hàn không giống như thế này.
“Con gái giống mẹ.”
“Chú nói xạo.”
“Chú không lừa cháu, bề ngoài của Viên Nguyệt rất giống mẹ đó.”
Tiểu Thần sửng sốt một chút, hình như là vậy.
Chị Viên Nguyệt thực sự rất giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt.
“Nhưng mà… cháu cũng không giống mẹ mà.”
“Đó là bởi vì cháu vẫn còn nhỏ và chưa trưởng thành.
Chờ cháu lớn hơn một chút, cháu sẽ ngày càng giống mẹ của mình.”
“Vậy sao? Vậy thì khi cháu lớn bằng chị Viên Nguyệt, cháu cũng sẽ giống mẹ?”
“Đúng, vậy nên cháu phải ăn uống điều độ và hợp tác điều trị thật tốt.
Nói không chừng cháu sẽ giống mẹ hơn cả Viên Nguyệt.”
Khỏi phải nói, cái kiểu lừa dối như thế này của Tiêu Cận Ngôn thật sự có hiệu quả.
Tiểu Thần hiển nhiên đã tin tưởng, quay đầu nhìn Tô Cẩm Tinh: “Giống mẹ cũng rất đẹp.
Mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.”
Tiêu Cận Ngôn nghe thấy thế thì cười khẽ, nói với Tô Cẩm Tinh: “Đứa trẻ này khá là tiêu chuẩn kép.
Lúc đối đáp với người khác thì nhanh mồm nhanh miệng lắm, nhưng khi nói chuyện với em thì toàn là những lời tốt đẹp.”
Tiểu Thần cực kỳ vui vẻ: “Khi nào con hết bệnh rồi, con phải đi tìm bố của con.
Bố mẹ sẽ cùng con đi ăn những món ngon cùng nhau, còn phải cùng nhau đi đến sân chơi chơi đùa! Ba người chúng ta còn phải cùng chụp ảnh gia đình.
Ồ, cũng phải cùng anh trai và chị Viên Nguyệt nữa, chúng ta là một gia đình.”
Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh đều ăn ý không nói chuyện.
Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật ghép gan khó nói, không ai nói trước được phản ứng đào thải sau này.
Nếu mọi việc suôn sẻ thì nhất định bọn họ sẽ tìm ra cách giúp cô bé hoàn thành tâm nguyện này.
“Mà phải rồi, chú ơi, chú tên gì?”
“Tiêu Cận Ngôn.”
“Hả?” Tiểu Thần chớp mắt nghi ngờ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tinh: “Mẹ, bố của con… Không phải cũng là tên này sao?".