Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Sau khi đợi trên đỉnh núi cho đến khi sắc trời tối dần, mấy người mới bắt đầu xuống núi về nhà.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Camera càng đến tối thì càng mờ hơn.

Chúng ta cố gắng tránh nó, đi thêm mấy vòng nữa rồi về nhà.”
“… Được.”
Không giống như khi lên núi, khi xuống núi, anh lái xe rất chậm và đều đặn.
Chỉ là một chiếc xe máy vừa đủ cho hai người, thêm một đứa trẻ thì có vẻ hơi chật.
May mắn thay, Tiểu Thần rất gầy, miễn cưỡng vẫn có thể ngồi xuống.
“Mẹ.”
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“… Bố con thực sự rất đẹp trai.”
Tô Cẩm Tinh khựng lại một lúc, có hơi mất tự nhiên mà nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Tiểu Thần cười hề hề: “Lúc trước vì bố rất đẹp trai nên mẹ mới ở bên cạnh bố sao?”
Tô Cẩm Tinh ho khẽ hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng: “Sao đột nhiên lại hỏi câu này?”
“Con tò mò thôi, con chỉ muốn biết thêm về bố và mẹ.”
“… Vậy con hỏi bố con đi.”
Tiêu Cận Ngôn nghe vậy không nhịn được cười, trước khi Tiểu Thần đặt câu hỏi, anh đã nói: “Lúc đó ánh mắt của mẹ con rất cao, rất nhiều người theo đuổi mẹ con nhưng mẹ con đều chướng mắt.”
“Nhưng rốt cuộc mẹ vẫn thích bố không phải sao? Chứng tỏ bố rất xuất sắc nha!”
Được khen ngợi bởi giọng nói non nớt của đứa trẻ, đặc biệt là khi nói đến từ “xuất sắc”, Tiểu Thần cũng đưa bàn tay nhỏ của mình ra và giơ ngón tay cái lên.
Suy nghĩ của Tiêu Cận Ngôn trở lại trước kia, dịu dàng nói: “Bố cũng phải mất rất nhiều công sức mới theo đuổi được mẹ con.


Lúc đó mẹ con cao ngạo lắm.”
“Không đúng, không đúng, mẹ của con rõ ràng là rất dịu dàng.”
“Đó là bây giờ.

Có ba bảo bối các con rồi, tuy rằng trước đó mẹ con rất kiêu ngạo, nhưng cũng rất đáng yêu.”
Tô Cẩm Tinh đỏ mặt liếc anh một cái: “Anh đang nói nhảm gì trước mặt con đó?”
“Anh không nói nhảm.

Em có nhớ danh sách mong muốn tuổi hai mươi của em không? Chuyện sau còn khó làm hơn cả chuyện trước.

Muốn cưới được em thật đúng là không dễ dàng gì.”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt: “Làm sao anh biết danh sách mong muốn của tôi? Rõ ràng tôi đều viết trong nhật ký, không nói cho ai biết hết, mẹ tôi cũng không biết.”
Ngay khi vừa dứt lời, Tiêu Cận Ngôn cũng là ngây ngẩn cả người.
“Là…”
“Anh nhìn trộm nhật ký của tôi?!”
“Không có, không có, là… là anh lấy được từ chỗ Dương Tuyết Duyệt.”
Dương Tuyết Duyệt?
Cái tên đã lâu không được nhắc đến này dường như đã dần phai nhạt trong cuộc sống của hai người.
“Lúc đó, cô ta cùng Vương Gia Linh dọn đến nhà em.

Đúng lúc cô ta ở trong phòng của em, lật xem nhật ký của em.

Trong lúc vô ý nhìn thấy, anh mới mượn tới.”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Nhật ký của tôi bây giờ ở đâu?”
“Trong phòng làm việc của anh, bị anh khóa trong một chiếc tủ, chỉ có anh biết.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Anh xác định ngoài anh ra, chưa từng có ai khác nhìn thấy cuốn nhật ký kia?”
“Ngoài Dương Tuyết Duyệt, chắc là anh thôi.

Có chuyện gì vậy?”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.
Cô chợt nhớ ra trong khoảng thời gian ở bên tiên sinh, anh đã làm rất nhiều chuyện cho cô.
Nuôi một chú chó con, trồng hoa hướng dương ở trước và sau sân, còn cả… đưa cô đến sân chơi để đi đu quay và ngắm sao.
Những thứ này… dường như đều là nội dung trong danh sách mong muốn của cô.
Tiên sinh cũng từng xem qua sao?
“Anh có thực sự chắc chắn là không ai khác đã đọc cuốn nhật ký đó ngoại trừ Dương Tuyết Duyệt và anh không?”
Tiêu Cận Ngôn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Anh không biết Dương Tuyết Duyệt đã cho Vương Gia Linh xem hay chưa.

Nếu Vương Gia Linh cũng biết, có thể nói cho Lưu Phấn biết.


Những người khác… anh cảm thấy chắc là sẽ không.

Sao vậy Tiểu Tinh Tinh?”
Cô lắc đầu, tâm loạn như ma.
Cho dù Vương Gia Linh và Lưu Phấn có từng nhìn thấy, bọn họ cũng không biết tiên sinh, thậm chí bọn họ luôn nghĩ Lục Đình là tiên sinh.

Cho nên tiên sinh biết nội dung của danh sách mong muốn chắc hẳn không phải thông qua Lưu Phấn và Vương Gia Linh, càng không thể nào là Dương Tuyết Duyệt.
Vậy… làm sao anh biết được?
Chẳng lẽ thực sự chỉ là đoán?
Cô chợt nhớ có lần cô hỏi tiên sinh rằng tại sao anh lại hiểu rõ về cô như vậy, anh cũng từng nói rằng là anh đoán.
Nhưng đoán đúng một cái thì còn có khả năng, song gần như đoán trúng toàn bộ, xác suất này thực sự quá nhỏ.
Hoặc là, đó là thần giao cách cảm của những cặp song sinh?
Tiêu Cận Ngôn đã từng xem, nên anh ấy cũng biết?
Cô nghĩ về điều đó rất lâu, nhưng vẫn không thể hiểu được.
Nhưng dường như sự thật giống như một tờ giấy mỏng trước mắt cô, chỉ là sự thật này bị che đậy trong đó, dù cô có cố gắng đến đâu cũng không thể nhìn rõ được.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nhà cũ.
Ông cụ Tiêu và bác Lâm đều đã ngủ rồi, bọn trẻ cũng vậy.
Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng bế Tiểu Thần lên lầu, Tiểu Thần mở to mắt nhìn khung cảnh trong phòng, thì thầm vào tai cô: “Mẹ.”
“Hả?”
“Đây chính là nhà của bố sao?”
“Đúng vậy, nơi đây không chỉ có bố, mà còn có ông nội của bố, con nên gọi là ông cố.

Còn có một ông Lâm nữa.

Tất cả đều là những người rất tốt.”
Tiểu Thần hỏi: “Vậy sau này con có thể ở lại đây không?”
“Đương nhiên.”

“Vậy bà ngoại thì sao?”
“Bà ngoại đi tìm bạn của mình rồi, hiện tại không sống ở đây.”
Tiểu Thần vỗ tay vô cùng hạnh phúc: “Thật tốt quá mẹ ạ, chúng ta phải là một gia đình luôn sống hạnh phúc bên nhau.”
Tô Cẩm Tinh cười dịu dàng: “Được.

Nhưng mấy ngày nay con phải ngoan ngoãn.

Sau bữa tiệc mừng thọ của ông cố, chúng ta sẽ đến bệnh viện điều trị.

Khi con khỏi bệnh, con muốn ăn gì, muốn đi đâu chơi cũng được.”
Tiểu Thần òa lên, nhào vào trong lòng cô cọ tới cọ lui: “Mẹ, con thực sự rất hạnh phúc, con không chỉ có bố mà còn có ông cố, còn có một ngôi nhà to đẹp như vậy để ở! Con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn chữa bệnh, ở bên cạnh mọi người vĩnh viễn!”
“Được, vậy bây giờ chúng ta đi tắm, sau đó đi ngủ, nhá?”
“Mẹ, đêm nay con ngủ ở đâu?”
“Ngủ với mẹ.”
“Không, không, không, con muốn tự mình ngủ.”
“Tại sao? Ở trong hoàn cảnh xa lạ như vậy, con có thể ở một mình chứ?”
Tiểu Thần bĩu môi: “Mẹ, con không phải là đứa trẻ ba tuổi, con đã ba tuổi rưỡi rồi!”
Tô Cẩm Tinh không nhịn được cười: “Được, Tiểu Thần chúng ta đã lớn rồi.”
“Hơn nữa, người mẹ cần phải ngủ chung là bố mới đúng! Hai người mới nên ngủ cùng nhau.”
“Bố mẹ… kỳ thật có thể không cần ngủ cùng nhau.”
“Như vậy không được đâu!” Tiểu Thần nghiêm trang nói: “Đừng có cãi nhau với bố nữa, được không? Con muốn nhìn thấy hai người vui vẻ bên nhau…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận