Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Cái gì?!” Anh ta ngạc nhiên bật cười: “Cậu đang đùa với tôi à?”
Tiêu Cận Ngôn đứng thẳng lưng lại, gió trên đỉnh núi thổi bay góc áo của anh, thân thể bị áo sơ mi vạch ra khiến anh càng thêm gầy gò, mỏng manh.
“Cô ấy sợ sấm sét, sau này gặp giông bão, dù muốn hay không, anh cũng phải ở bên cạnh cô ấy, cho dù đang làm những việc khác cũng không được để cô ấy một mình.”
“…”
“Cô ấy có lượng đường trong máu thấp, đặc biệt là vào mùa hè, rất dễ bị xỉu.

Nhớ mang theo một vài viên kẹo bên mình để đề phòng.”
“…”
“Phổi của cô ấy đã bị cắt bỏ, đừng có hút thuốc trước mặt cô ấy, hoặc là làm sạch mùi hôi bên ngoài rồi hãy quay về.”
“…”
“Cô ấy thích màu tím nhạt và không thích ăn gừng.

Cô ấy thích ngôi sao hoặc những thứ có hình ngôi sao.

Khi chọn quà cho sinh nhật hoặc quà ngày kỷ niệm, anh có thể chọn các mẫu liên quan đến các ngôi sao.”
Người đối diện vừa cười vừa nhìn anh như một kẻ ngốc: “Cậu thật sự đang nói nghiêm túc đấy chứ?”
Tiêu Cận Ngôn trừng mắt nhìn anh, trầm giọng hỏi: “Tôi nên gọi anh là gì?”
“Quản Doanh, tên của tôi.”
“Anh tự đặt à?”
“Đúng vậy, tôi luôn tin rằng chỉ có mình mới có thể thắng đến cùng, và bây giờ có vẻ đã như vậy.


Nhưng tôi sẽ thay đổi họ của mình trong tương lai, điều này thực sự không vui lắm.”
Tiêu Cận Ngôn vẫn điềm nhiên bình tĩnh: “Anh cứ tự nhiên, đừng để Tiểu Tinh Tinh phát hiện ra anh không phải là tiên sinh.

Nếu đã lừa gạt thì anh nên lừa gạt suốt đời.”
Quản Doanh bật cười: “Cậu biết không, bây giờ trông cậu giống một bà mẹ già hay cằn nhằn vậy.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Tôi còn chưa nói xong.”
“Được rồi, cậu nói tiếp đi, tôi đang nghe đây.”
“Ghế phụ lái của anh không thể bị người khác chiếm mất, ghế này chỉ có thể thuộc về cô ấy.

Hơn nữa, đây là bản đồ.”
Tiêu Cận Ngôn gửi cho anh ta một bức ảnh từ điện thoại di động của anh.
Quản Doanh cau mày nhìn nó: “Đây là… ngọn núi phía sau núi Vân Đài?”
“Đúng vậy, ở một nơi khuất trong ngọn núi phía sau, có một cây hoa hải đường rất lớn.

Tôi không biết làm thế nào mà anh có được những ký ức của tiên sinh, nhưng tôi đoán chắc là anh không biết đường đến đó.

Đây là bản đồ tôi đã vẽ, nếu cô ấy muốn đi, anh dựa theo lộ tuyến này là có thể tới.”
Quản Doanh ậm ừ cười một tiếng: “Thật là chu đáo.”
“Còn nữa.”
“Còn nữa ư?!”
“Đúng vậy, còn nữa,” Tiêu Cận Ngôn chỉ vào cây đa lớn cách đó không xa, và nói: “Đi về phía bắc cách cây đa này mười lăm bước, nơi đó chôn cất con của anh.”
Quản Doanh hơi kinh ngạc: “Cậu và cô ấy có đứa con thứ tư rồi ư?”
“Đứa thứ ba,” Tiêu Cận Ngôn nói: “Nhưng đã chết non, đó là một cú đả kích mạnh đối với Tiểu Tinh Tinh, và bây giờ đang nhận nuôi Tiểu Thần.

Nếu có thể, hãy đi cùng cô ấy đến nơi này, với tư cách là một người bố.”
Quản Doanh trông có chút không kiên nhẫn: “Cậu đòi hỏi nhiều quá, tôi không nhớ nổi.”
“Nhất định phải nhớ.

Nếu không nhớ được thì viết ra giấy, ghi vào trên điện thoại di động, nếu không nhớ được thì có thể trực tiếp dùng dao khắc lên trên người mình, xăm nó lên cơ thể! Dù dùng phương pháp nào thì anh cũng phải làm theo lời tôi nói ở trên.

Anh phải ghi nhớ tất cả cho tôi! Bằng không, cho dù bây giờ anh có tất cả mọi thứ trong nhà họ Tiêu, tôi cũng có khả năng làm cho anh trắng tay lần nữa.”
Quản Doanh nhướng mày, hiển nhiên là không tin: “Bây giờ nhà họ Tiêu do cậu thành lập, cậu nguyện ý phá bỏ tất cả công lao nhiều năm của mình sao?”
Anh cười khổ: “Tôi có thể cho anh tất cả, tại sao lại không thể phá hủy tất cả chứ? Chỉ cần là vì cô ấy, cho dù tự hủy hoại mình, tôi cũng có thể.”
Quản Doanh lắc đầu thở dài: “Cậu thật là hết thuốc chữa.”
“Đây là do tôi nợ cô ấy.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tôi sẽ theo dõi anh trong bóng tối, nếu anh làm chuyện có lỗi với cô ấy dù chỉ một chút, anh cứ thử xem.”

Quản Doanh cất điện thoại, nghiêng đầu cười: "Tôi vốn tưởng hôm nay cậu hẹn tôi tới đây là để hỏi thăm tình hình của tôi, không ngờ lại là để dạy dỗ tôi cách lừa người phụ nữ của cậu, đúng là nhàm chán.

Cậu thật sự không tò mò sao?”
“Tò mò, nhưng không còn quan trọng nữa, bất luận anh có thật sự là anh trai của tôi hay không, mục đích của anh đều là nhà họ Tiêu, mục đích của tôi là cô ấy, cũng không có gì khác biệt.”
Quản Doanh bĩu môi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hãy tốt xử với cô ấy, tốt với những đứa trẻ, và anh sẽ đạt được điều mình muốn.”
“Này, vậy để tôi hỏi cậu một câu.

Khi tôi ở với cô ấy, chúng tôi sẽ luôn ngủ chung giường.

Cậu… có sẵn lòng không?”
Hai tay buông xuống hai bên thân thể của Tiêu Cận Ngôn lập tức nắm chặt thành nắm đấm, mạch máu trên trán nổi lên.
“Có lẽ, sẽ có một đứa con khác với cô ấy?”
“…”
Quản Doanh cười thầm: “Cô ấy rất yêu thích ‘tiên sinh’, cô ấy sẽ rất sẵn lòng sinh cho anh một đứa con.”
“…”
“Đứa nhỏ vẫn không nên mang họ Tiêu, tôi ghét bỏ cái họ này.”
“Đủ rồi!” Tiêu Cận Ngôn ngắt lời anh ta một cách gay gắt: “Anh… đừng nói nữa.”
Quản Doanh ngạc nhiên nói: “Cậu tức giận sao? Tốt lắm, rốt cuộc cậu cũng tức giận rồi.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày nhìn anh ta chằm chằm: “Rốt cuộc anh đang muốn làm cái gì vậy?”
"Tôi chỉ muốn người nhà họ Tiêu sống không dễ dàng, các người không vui thì tôi sẽ vui!” Trên mặt Quản Doanh đầy ý cười: “Là bố mẹ cậu giao tôi cho tên Lưu Phấn khốn kiếp kia, ông ta vì năm vạn mà bán tôi vào trong núi.

Cùng là con cháu nhà họ Tiêu, cậu từ nhỏ đã quần là áo gấm, được nhiều người chú ý, còn tôi thì sao? Tôi phải vì năm vạn đó mà khom lưng làm người hầu cho người ta.

Những nỗi nhục mà tôi đã chịu đựng, chính là do nhà họ Tiêu đã ban cho.”
Tiêu Cận Ngôn trầm giọng nói: “Lúc đó, có lẽ bố mẹ không biết anh còn sống…”

"Đúng vậy, đúng là không biết, chính là Lưu Phấn đã lừa bọn họ.

Vì năm vạn mà cố tình nói rằng tôi đã chết, chính là dùng tôi để bán lấy tiền! Hiện tại thì tốt rồi, Lưu Phấn đã gặp báo ứng, bị cậu ép vào phòng phẫu thuật lấy một lá gan, bị người ta đánh như một con chuột đáng thương.

Bố mẹ cậu cũng gặp báo ứng, trực tiếp bị xe đâm chết, ông nội cậu cũng thế, bệnh tật toàn thân, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Nhưng cậu thì không, cho nên em trai yêu quý à, tôi muốn đòi nợ thì cũng chỉ có thể tìm cậu mà đòi thôi.

Người phụ nữ của cậu…” Anh ta nở nụ cười kỳ lạ: “Tôi sẽ đối xử “tốt” với cô ấy.”
Tiêu Cận Ngôn nắm lấy cổ áo anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn báo thù thì cứ tới tìm tôi, không cho phép anh động vào cô ấy!”
Quản Doanh không hề tức giận khi bị anh túm lấy cổ, thậm chí còn cười xấu xa nơi khóe môi: “Đừng lo lắng, tôi thật sự không thèm làm gì với phụ nữ và trẻ em đâu.

Nhưng tôi biết rằng tôi sẽ ngủ với cô ấy, và cậu hiểu đấy, như thế là đủ rồi, hơn nữa tôi còn có thể ghi lại toàn bộ quá trình để cậu thưởng thức, để cậu có thể nhìn thấy biểu hiện của cô ấy, tình yêu của cô ấy dành cho tôi…”
Anh tức giận gầm lên: “Anh im đi !!!”
“Hahahaha, nóng lòng quá hả!” Quản Doanh cười lớn ngất trời: “Sao thế, cậu có muốn xem không?”
“Nếu anh dám làm chuyện này, tôi nhất định sẽ khiến anh chết không yên ổn.”
"Mục đích của tôi ở kiếp này là trả thù cậu và nhà họ Tiêu, hiện tại mục đích đã đạt được, nếu chết thì chết thôi, tôi không quan tâm.

Nhưng trái lại là cậu…” Quản Doanh trêu tức: “Nghĩ kỹ lại đi, nếu tôi chết, Tiểu Tinh Tinh của cậu sẽ đau lòng như thế nào chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận