Con Đường Vấy Máu

Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo.

Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó
nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cái
ghế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăn
cơm, thứ bảy chị có rảnh không?”

Tưởng Tốn không trả lời.

Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!”

Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?”

Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việc
bên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.”

Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?”

“Mấy anh chị em họ khác của em.”

Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.”

“Tại sao vậy?”

“Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra.

Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người nhà em. Em thân với chị nhất, sao chị có thể không đi
chứ!”

“Ai thân với cô nhất?”

Tôn Hoài Mẫn cứng họng: “Vậy tại sao chị không đi chứ?”

“Cô nghĩ một lý do giúp tôi đi.”

Tôn Hoài Mẫn khựng lại mới “ờ” một tiếng, lại nói: “Trong công ty em có một anh, lần trước nhìn thấy ảnh của chị, cứ muốn nhờ em giúp anh ấy giới
thiệu một chút. Khoảng thời gian trước chị đi xem mặt cũng không có kết
quả, hay là thử chút xem?”

Lát sau lại nói: “Anh đó
được lắm, tốt nghiệp trường danh tiếng, điều kiện gia đình bình thường,
người rất thành thật, lớn tuổi hơn chị một chút ——” Câu cuối cùng nhỏ
lại, “Năm nay mới ba mươi bảy.”

Thấy Tưởng Tốn không lên tiếng, cô ta lại kéo kéo tay áo cô.

Tưởng Tốn ngẩng đầu, liếc nhìn bàn tay trên cánh tay. Tôn Hoài Mẫn thấy thứ
mình túm là mảnh vải đen mỏng, lập tức rụt tay lại như bị phỏng, hơi
ngượng: “Qua một khoảng thời gian nữa sẽ giúp chị xem mặt nha, gần đây
không thích hợp lắm.”

Tưởng Tốn như cười như không
nhìn cô ta, tựa như bóc trần tâm sự của cô ta. Tôn Hoài Mẫn bồn chồn
trong lòng, nhìn về phía quầy hàng, mười mấy xấp tiền đã xếp trên đó,
thuận miệng hỏi: “Tiền đâu ra vậy chị?”

Tưởng Tốn nói: “Tiền phúng điếu bây giờ.”

Tôn Hoài Mẫn “ồ” một tiếng, không hiểu “bây giờ” là ý gì.

“Của hồi môn sau này.”

Tôn Hoài Mẫn sửng sốt, gò má bỗng chốc nóng bừng, lúc ra ngoài đụng phải
một người đàn ông, cô ta cũng không để ý. Chạy xa rồi cô ta lại quay đầu lại, thấy Tưởng Tốn đón ánh mặt trời, nụ cười mỉm trên khuôn mặt, một
khuôn mặt nho nhỏ, tươi sáng động lòng người. Cô ta nhìn cả buổi, vẻ mặt dần bình lặng, thẳng lưng đi.

A Sùng bị người ta
đụng, la một tiếng về phía bóng lưng kia: “Người đẹp ơi, nhìn đường cái
chứ!” Quay đầu lại cười hì hì nói với Tưởng Tốn, “Lấy hai chai nước.”

Tưởng Tốn đưa sang: “Hai đồng.”

A Sùng cầm, hỏi: “Có nước nóng một chút không?”

Tưởng Tốn khó hiểu: “Anh từng mua nước khoáng nóng à?”

A Sùng ngẩn người, dựa vào quầy hàng, quan sát cô gái trước mặt, thấy cô
ăn mặc bình thường, mái tóc dài búi tùy ý bằng cặp tóc, thậm chí hơi bù
xù, nhưng không che giấu được viên ngọc trai phủ bụi, trong lòng hơi
ngứa ngáy, cợt nhả nói: “Sao chưa từng mua chứ. Hôm qua tôi cũng đã mua
hai chai, bà chủ đó đun nóng mười phút giúp tôi, để trong quần áo đấy.”
Anh ta chỉ ngực Tưởng Tốn, “Để ở đó, nóng nhanh lắm! Hay là cô cũng giúp cái nhé?”

Tưởng Tốn cười: “Đâu cần phiền phức vậy.”
Cô ngồi xổm xuống, lục ra một món đồ lớn để lên trên quầy hàng, “Mười
hai đồng, giữ nhiệt hai mươi bốn giờ!”

Một cái bình thủy lớn.

A Sùng nhìn kinh ngạc không nói nên lời, thấy Tưởng Tốn đôi mắt tròn xoe, nụ cười rạng rỡ, anh ta càng vui hơn, lập tức móc tiền: “Ý kiến hay ý
kiến hay, người đẹp, cô biết làm ăn thật đấy!”

Tưởng Tốn thối tiền cho anh ta, A Sùng bắt chuyện: “Biết núi Minh Hà đi thế nào không?”

Tưởng Tốn hỏi: “Anh muốn đi núi Minh Hà à?”

A Sùng nói: “Đúng vậy, xe tôi bị chết máy đằng trước rồi, vừa định đón xe, chỗ các cô không thấy taxi gì cả.”

“Trong trấn chúng tôi đâu có taxi, chỉ có xe du lịch cỡ nhỏ thôi. Mấy cái kia
toàn là xe dù, nếu dọc đường gặp cảnh sát giao thông là phiền đấy. Anh
đi du lịch sao?”

“Đúng vậy, đón Tết là chuẩn bị đón trên núi rồi.”

Mắt Tưởng Tốn sáng lên: “Tôi cũng phải đi núi Minh Hà, mang anh theo một đoạn nhé?”

A Sùng kinh ngạc: “Cô mang tôi theo?”

“Núi Minh Hà cách chỗ này gần một tiếng đường xe đó, không có xe buýt chạy
thẳng, xe du lịch không có lợi, vé vào cửa một trăm hai tôi mua giúp
anh, không lấy hơn của anh nửa xu.”

“Hả?” Có chuyện hời đến vậy sao?

Tưởng Tốn vịn quầy hàng, chỉ một tấm bảng dựng ở cửa tiệm tạp hóa, A Sùng ngửa ra sau nhìn.

Tấm bảng hình chữ nhật, phông nền là núi non mây mù lượn quanh:

Tour núi Minh Hà một ngày, vé vào cửa một trăm hai mươi đồng (Bao xe đưa đón)

Tour hai ngày tám thắng cảnh, tour xung quanh ba ngày



Ngoài ra có thể cung cấp các dịch vụ như ăn ở, liên lạc, hướng dẫn viên du lịch,…

Liên hệ: Cô Tưởng

Số điện thoại liên hệ: 187xxxxxxxx

A Sùng mua đồ xong, nhảy về trong xe ven đường, ném bình thủy ra ghế sau, nói: “Tôi mới gọi xe rồi, bao vé vào cửa một trăm hai một người, có lợi không?”

Ghế phụ bên cạnh, Hạ Xuyên đang bóp một hộp thuốc lá không, liếc nhìn bình thủy hỏi: “Thứ gì vậy?”

“Bình thủy đó!”

“Tôi không biết à?”

A Sùng cười nói: “Còn không phải là trời lạnh quá, tôi muốn uống nước nóng sao, dùng cái đó cho dễ!”

Hạ Xuyên liếc anh ta: “Uống nước nóng? Nước đâu?”

A Sùng cầm lấy hai chai nước khoáng kia.

Hạ Xuyên hỏi: “Sao không mua thẳng thứ có thể nấu nước?”

“Có lý!”

Hạ Xuyên nện hộp thuốc lá không sang: “Cút!”

Tâm trạng Hạ Xuyên viết trên mặt, A Sùng không dám nói nhiều nữa, chờ một
lát, anh ta mới nghe thấy: “Một trăm hai bao vé vào cửa, cậu tìm xe
hướng dẫn du lịch à?”

A Sùng thành thật khai báo: “Không phải, là đằng trước có tiệm tạp hóa, bà chủ nhỏ kiêm việc này.”

Hạ Xuyên chú ý đến chữ “nhỏ”, ngón tay giật giật, đáng tiếc không còn hộp thuốc lá không nào.

A Sùng lại nói: “Mười hai giờ xuất phát, còn mười phút nữa, chúng ta mau sang đó đi.”

Tiệm tạp hóa nho nhỏ, cửa mở hé, một tủ quầy kính đối diện cửa, một cái tủ
lạnh để bên quầy, đi tiếp vào trong là mấy dãy kệ hàng, trên cửa tiệm là bảng hiệu: Tiệm tạp hóa Kiếm Tiền.

Tên thành thật biết bao.

A Sùng chào từ xa xa: “Bà chủ nhỏ, chúng tôi tới rồi đây!”

Hạ Xuyên nheo mắt quan sát cô gái đứng sau quầy, thoạt nhìn rất trẻ, mặc
một chiếc áo phao lông màu đen, tóc búi hơi rối, môi nhợt nhạt, màu da
trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh, cái cổ thon dài.

Vô cùng xinh đẹp, thảo nào A Sùng mua một cái bình thủy về.

Tưởng Tốn đang nhét đồ vào trong một cái túi du lịch, kéo dây kéo đáp lời:
“Được, xuất phát ngay đây!” Buộc khăn choàng, cô lại tiện tay lấy một
cái hộp có hình dáng dài, đưa cho A Sùng, cười nói, “Ban nãy quên đưa
cái này cho anh.”

A Sùng nhìn cái hộp, trên mặt viết “Bộ đun nước nhúng chìm”, anh ta chưa từng thấy cái này, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Tưởng Tốn nói: “Đồ đun nước, nhúng vào bình thủy là dùng được.”

A Sùng vui vẻ: “Đúng là khéo thật!” Vừa hay có một cái có thể đun nước.

Tưởng Tốn nghe không hiểu, có điều cũng không cản trở cô: “Hai mươi lăm đồng.”

A Sùng hưởng thụ việc bị chặt chém, hí ha hí hửng móc tiền.

Một chiếc SUV bảy chỗ màu trắng đậu ngoài lề đường, kiểu xe rất lớn, thân
xe xám xịt. Một người đàn ông đứng bên cạnh, mặc áo khoác màu xám đậm,
thân hình vạm vỡ cao to, để tóc đầu đinh, mặt mày sắc bén, tràn đầy vẻ
côn đồ, tai trái đeo một cái khuyên tai dạng hạt.

Cao hơn Tưởng Tốn gần hai cái đầu.

A Sùng giới thiệu: “Cậu ta là bạn tôi, cô ấy họ Tưởng. Đúng rồi, tôi tên là A Sùng.”

Anh ta không giới thiệu người đàn ông kia, Tưởng Tốn cũng không hỏi, mở cửa xe để họ lên xe. Hạ Xuyên nhìn lướt qua cánh tay phải của Tưởng Tốn,
một mảnh vải đen mỏng buộc trên tay áo màu đen, giống như hòa làm một
thể, không nhìn kĩ rất khó phát hiện. Anh trực tiếp ngồi vào hàng sau. A Sùng cất hai cái vali xong, định chui vào ghế phụ.

Tưởng Tốn để túi du lịch của mình dưới đất chỗ ghế phụ, nói: “Ngồi đằng sau.”

A Sùng nói: “Ngồi đằng trước, chúng ta tán gẫu một chút, không để cho cô lái xe ngủ gật.”

Tưởng Tốn nói: “Bên cạnh tôi chỉ có phụ nữ ngồi thôi.”

A Sùng mặt dày mày dạn, người ngồi ghế sau bực mình: “Cút sang đây!”

A Sùng ỉu xìu ngồi vào hàng sau. Tưởng Tốn liếc nhìn gương chiếu hậu,
người kia cũng đang nhìn cô trong gương. Cô mỉm cười, khởi động xe.

Xe có không gian lớn, tính năng kém, số sàn, phụ nữ bình thường khó điều
khiển, lăn bánh là lắc lư, tốc độ xe khó kiểm soát, nhưng Tưởng Tốn lái
lại êm vô cùng, hai người hàng sau như ngồi trong phòng.

A Sùng khen từ tận đáy lòng: “Kĩ năng lái xe của cô cũng khá lắm đấy.
Bằng lái lấy bao lâu rồi? Tuổi cô cũng nhỏ nhỉ, lái mấy năm rồi?”

Tưởng Tốn bật loa, tiếng ca du dương.

Chỉ chốc lát sau cô dừng xe, A Sùng hỏi: “Sao vậy, muốn đi vệ sinh à?”

Tưởng Tốn cười cười: “Gọi điện thoại.”

Gọi điện thoại không bao lâu, trong nhà trọ nhỏ bên cạnh có bốn nữ hai nam
chạy ra, hai phụ nữ trung niên thân hình to béo, hai người đàn ông dáng
người trung bình, còn lại hai cô gái trẻ chỉ khoảng chừng hai mươi.
Tưởng Tốn bảo một người phụ nữ trung niên ngồi ghế phụ, mở một cái ghế
có bánh thêm ở hàng thứ hai, chiếc xe bảy chỗ trở thành xe tám chỗ, hai
hàng sau chật chội không thể tả.

A Sùng ngẩn ra: “Sao nhiều người vậy?”

Tưởng Tốn cười nói: “Quên nói với anh, bọn họ cũng đi lên núi Minh Hà du
lịch, hôm qua đã hẹn xong rồi. Đúng là khéo, số người vừa đủ!”

Số người vừa đủ chỗ nào, rõ ràng còn dư một người, quá tải rồi. Hạ Xuyên
và A Sùng vóc dáng cao to, đặc biệt là Hạ Xuyên, bên trái đột nhiên có
một người phụ nữ trung niên to béo ngồi vào, sắc mặt anh đen thui.

Hạ Xuyên mở miệng: “Tôi bao xe, bảo bọn họ xuống đi!”

Người phụ nữ trung niên mặc kệ: “Chàng trai này, cậu có tiền cũng không thể
thiếu đạo đức vậy đâu, theo lý cũng là đến trước lên trước!”

Tưởng Tốn nói: “Tôi làm ăn cũng coi trọng thành tín, không làm việc này được. Hai anh chấp nhận tạm một chút, cũng chỉ một tiếng thôi.”

Hạ Xuyên nói: “Dừng xe!”

“Tiền xe không trả, tôi đã nói với A Sùng.”

Xe chạy tốc độ đều đều, trong lúc nói chuyện đã ra khỏi trấn, lái lên quốc lộ. Hai bên chỉ có cây cỏ xanh biếc, giữa đường xuống xe không sáng
suốt chút nào.

Tưởng Tốn đưa hai chai nước khoáng ra phía sau, A Sùng nhận lấy.

Tưởng Tốn cười nói: “A Sùng, giúp đun nóng một chút, tôi cũng muốn thử cách kia xem.”

Đầu óc A Sùng xoay tới chuyển lui, sắc mặt cứng đờ. Người phụ nữ này bề
ngoài không nói không rằng, thì ra là lòng dạ nhỏ như lỗ kim!

Tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên của mùa đông này, mới đầu chỉ có bông tuyết
nhỏ, dần dần trở thành sợi bông, từng bông tuyết trắng, ùn ùn kéo đến.

Trong xe ấm áp, bốn người phụ nữ liên tục nói chuyện phiếm cắn hạt dưa. Tưởng Tốn mở cần gạt nước, vô thức liếc nhìn gương chiếu hậu, người đàn ông
kia luôn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tăm tối, sắc mặt khó coi.

Cô cười cười, chỉnh loa to hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui