Con Đường Vấy Máu

Đi xuống đài Phù Vân, xa xa nhìn thấy một chiếc xe van đậu ven đường.

Tưởng Tốn nói: “Chiếc xe đó không thể để ở đây.”

Hạ Xuyên nói: “Cô lái về à?”

“Anh cứ để như vậy?”

“Sao, tôi còn phải chịu trách nhiệm à? Tôi vẫn chưa tính toán việc các cô bẫy người khác đấy!”

Tưởng Tốn nói: “Nói cho rõ, không phải anh lái xe ra ngoài sao, không phải lúc lái ra còn tốt à?”

Hạ Xuyên nói: “Cô không định bắt trộm à?”

Tưởng Tốn dừng nói, lên xe.

Tưởng Tốn quay đầu xe lái về phía biệt thự Hạ Xuyên ở. Lái được nửa đường, di động Hạ Xuyên reo.

Giọng nói kích động của A Sùng truyền tới từ trong điện thoại: “Cậu ở đâu đó, đồ nhỏ nhen có ở cùng cậu không?”

Hạ Xuyên dùng khóe mắt quét nhìn Tưởng Tốn một cái, không thấy khác thường, nói: “Ừm, làm sao?”

A Sùng la to: “Tôi gọi di động của cô ấy tắt máy. Bây giờ tôi ở khách sạn Lệ nhân, hai người sang đón tôi đi.”

Hạ Xuyên cười nói: “Không phải nói người đẹp sẽ đưa cậu về à?”

A Sùng cũng không sợ mất mặt: “Tôi mới vừa mời người đẹp ăn cơm, bạn trai cô ấy tìm tới.”

Hạ Xuyên nói: “Bản lĩnh xem tướng đấy!”

“Tôi thích làm vui người khác!”

Không cần Hạ Xuyên nói nhiều, Tưởng Tốn đã quay đầu xe lái về hướng khách sạn Lệ Nhân.

Không bao lâu, xe đã đến bên ngoài khách sạn Lệ Nhân. A Sùng đứng hóng gió
chỗ đài ngắm cảnh từ lâu, thấy xe tới, vẫy tay kêu: “Ở đây ở đây!”

Mới vừa mưa, mặt đất ẩm nhão, nhiệt độ lại thấp, xung quanh không có khách du lịch khác.

Hạ Xuyên quay cửa kính xe xuống, la ra ngoài: “Sang đây! Còn muốn tôi tới đón cậu à?”

A Sùng vội chạy sang.

Tưởng Tốn chống cửa sổ, tùy ý quét nhìn gương chiếu hậu bên ngoài, đột nhiên trừng mắt một cái, mở cửa xe, đi xuống xe.

Cách mấy chục mét, Tôn Hoài Mẫn thấy Tưởng Tốn đột nhiên xuất hiện, mặt biến sắc, vô thức lùi ra sau.

Ban nãy cô đi ra ngoài tìm Từ Kính Tùng, muốn bảo anh đưa về. Nhưng cô tìm
một tiếng, hoàn toàn không thấy người. Cô lạnh đến mức run cầm cập, quả
thực không chịu nổi nữa, chỉ có thể về không công.

Ai ngờ vừa đi đến đây liền thấy Tưởng Tốn đã mất tích mấy tiếng.

Tôn Hoài Mẫn kéo kéo khóe miệng một cách cứng ngắc: “Chị…”

Tưởng Tốn đứng vững trước mặt cô ta, đi thẳng vào vấn đề: “Tiền đâu?”

“Tiền gì cơ?”

“Giả ngu à?”

Tôn Hoài Mẫn bình tĩnh lại, ưỡn ngực nói: “Em không hiểu, tiền gì cơ?”

Tưởng Tốn cười: “Làm sao ông già kia có thể biết tôi mang theo tiền?”

Tôn Hoài Mẫn nói: “Rốt cuộc chị đang nói gì vậy, em không hiểu gì cả.”

Tưởng Tốn nói: “Cô và Tôn Nhu từng vào phòng tôi, cô thấy túi giấy kraft tôi
để trên tủ đầu giường, cô cũng từng thấy cái túi giấy kraft này trong
tiệm tạp hóa.”

Hôm Tôn Hoài Mẫn tới tiệm tạp hóa tìm cô, cô đang đếm tiền, một túi giấy kraft để bên cạnh quầy hàng.

Tôn Hoài Mẫn biết đó là tiền phúng điếu, cố tình tìm ông già Tưởng tới.

Tưởng Tốn nói: “Nợ khác tôi không tính với cô, đưa tiền ra đây.”

Tôn Hoài Mẫn nói: “Chị đừng đổ oan cho người khác!”

Tưởng Tốn cười: “Tôn Hoài Mẫn, tôi tưởng cô chỉ hơi đần, hơi trơ trẽn thôi, không ngờ cô quá đần, quá trơ trẽn.”

Tôn Hoài Mẫn thẹn quá hóa giận: “Tưởng Tốn, cô đừng quá đáng!”

“Sao không gọi tôi là chị nữa?”

“Có người làm
chị như cô à? Đến cả em rể mình cũng dụ dỗ? Rõ ràng biết Từ Kính Tùng là bạn trai tôi mà còn quấn lấy anh ấy cả ngày!”

Cô tìm Từ Kính Tùng khắp nơi không được. Hai ngày nay cũng mất hết mặt mũi
trước mặt anh em họ, vốn đã tức nghẹn một bụng, lúc này dứt khoát tuôn
hết ra.

Tôn Hoài Mẫn châm biếm: “Cô xứng để tôi gọi
cô là chị sao? Tôi với nhà họ Tưởng của cô có nửa xu quan hệ à? Tôi cho
cô mặt mũi mới gọi cô một tiếng chị đấy!”

Tưởng Tốn
cười: “Cuối cùng nói ra rồi. Cái gì mà chị chị em em chứ. Không phải là
vì Từ Kính Tùng biết tôi nên cô mới quan tâm tôi gọi tôi là chị sao?
Không phải là vì Từ Kính Tùng thích tôi nên mới cố tình thân thân thiết
thiết với tôi sao? Không phải là vì Từ Kính Tùng muốn gặp tôi nên cô mới có cớ tìm anh ta sao?”

Tôn Hoài Mẫn la to: “Cô đừng dát vàng lên mặt mình, đồ trơ trẽn!”

A Sùng bị tiếng la chói tai của Tôn Hoài Mẫn làm giật nảy mình, huých huých tay Hạ Xuyên, hỏi: “Có cần khuyên can không?”

Hạ Xuyên đã xuống xe, nghe vậy, liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu nên bổ não rồi.”

“Mấy cô ấy cãi vả ầm ĩ ở cửa người ta, vậy cũng khó coi lắm!”

Hạ Xuyên cười cười: “Có khó coi hay không thì liên quan gì đến cậu?”

Bên kia giọng Tưởng Tốn bình thản: “Tôi trơ trẽn, tôi trơ trẽn bằng cô sao?”

Đôi mắt Tôn Hoài Mẫn đỏ bừng: “Cô chẳng qua chỉ là đứa ngủ với bất kì ai,
còn làm như mình là liệt nữ trong trắng gì đó lắm vậy. Những người xem
mặt cô đều kinh tởm cô!”

Tưởng Tốn nói: “Ngược lại cô tìm giúp tôi một người ba mươi bảy tuổi để ý tôi? Tôi không nói nhảm với cô, lấy tiền ra đây.”

“Sao, bị tôi nói trúng rồi nên không dám để tôi nói tiếp à? Há miệng
ngậm miệng là tiền, cô quả nhiên là loại như bố cô! Loại phụ nữ như cô
có gì hay ho chứ, Từ Kính Tùng mù mới thích cô. Chi bằng cô ra cái giá,
ngủ với anh ta một đêm, muốn bao nhiêu sẽ cho cô bấy nhiêu!”

Tưởng Tốn hỏi: “Cô ngủ cùng một đêm, lấy bao nhiêu?”

Tôn Hoài Mẫn sững sờ, đỏ mặt tía tai la to: “Con đ* ——”

“Tôi đ* thua cô!” Tưởng Tốn áp sát cô ta: “Có giao ra đây không?”

Hai người gần nhau, lúc này Tôn Hoài Mẫn mới thấy rõ sắc mặt cô, âm trầm u ám, giống như mây đen ùn ùn chiều nay.

Cô ta giận không kềm được, nhưng vẫn sợ như ngày hôm qua, lùi ra sau mấy bước, nói: “Tôi không biết gì cả, không có lấy gì cả!”

Tưởng Tốn hết kiên nhẫn, lôi cô ta về phía xe.

Tôn Hoài Mẫn la to: “Cô muốn làm gì, cô buông tôi ra!” Cô ta nhớ tới dáng
vẻ lúc Tưởng Tốn lái xe đụng cô ta, hoảng sợ nói: “Chị… chị muốn làm
gì!”

Tưởng Tốn nói: “Cô họ Tôn, đừng kết họ hàng với tôi.”

“Nếu cô dám đụng đến tôi, cô không có lỗi với mẹ tôi sao! Nói thế nào thì mẹ tôi cũng từng làm cô của cô hai năm!”

Tưởng Tốn nói: “Yên tâm, tôi sẽ không đối xử với cô như đối với chị hai cô,
cũng sẽ không đụng đến một ngón tay của cô! Tôi nể mặt mẹ cô cho cô mặt
mũi, chỉ xem cô có muốn hay không thôi.” Cô cho Tôn Hoài Mẫn cơ hội cuối cùng, “Giao tiền ra đây.”

Tôn Hoài Mẫn vừa sợ vừa tức la to: “Tôi không lấy tiền của cô, không lấy gì cả!”

“Ầm” một tiếng, Tưởng Tốn đẩy cô ta vào trong xe, đóng cửa xe, sải bước ngồi vào ghế lái, lập tức khởi động xe. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, xe lao đi.

A Sùng chớp mắt: “Cô ấy bỏ chúng ta lại?”

Hạ Xuyên nói: “Mang ghế tới đây, ngồi hóng gió với cậu một lát.”

Không ai biết Tưởng Tốn đi làm gì, hai người dứt khoát chờ tại chỗ.

A Sùng nói: “Cô ấy cũng không có đạo đức nghề nghiệp quá đi, nói thế nào
thì chúng ta cũng là khách hàng của cô ấy mà. À, đúng rồi, không phải
nói đi đến nhà trưởng thôn sao? Hỏi ra được gì rồi?”

“Không có.”

“Không có gì hết? Không phải nói Vương Vân Sơn sinh ở đây, còn từng về một lần sao?”

“Ông ta không phải người nổi tiếng gì, ai mà nhớ ông ta chứ?”

Hạ Xuyên nhớ tới thu hoạch trưa nay.

Trưởng thôn lật địa chí nói: “Năm 1938, người ở biệt thự số 232 là một thương
nhân giàu có họ Vương tới từ Giang Tô. Ông ấy dẫn năm bà vợ bé tới cùng, lúc đó là họp với người Nhật Bản. Chưa tới hai ngày là xảy ra chuyện.
Đứa trẻ mà anh nói sinh năm 1938 trong biệt thự đó, chắc là do bà vợ thứ năm sinh, nhưng ở đây không có ghi chép cặn kẽ khác.”



Vương Vân Sơn từng nói với đồ đệ của ông, ông sinh năm 1938 ở núi Minh Hà.
Hôm ông ra đời người Nhật Bản tấn công vào biệt thự trồng ba cây thông
đen ở trước cửa, sau đó ông được dân làng đi quanh trên núi nhặt đi, mấy năm sau mới có thể đoàn tụ với bố mẹ ruột. Chờ sau này ông về hưu, ông
sẽ quay lại quê hương của bố mẹ an hưởng tuổi già.

Vương Vân Sơn năm nay bảy mươi bảy tuổi. Ông đã nghỉ hưu nhiều năm, muốn tìm được ông, giống như mò kim đáy biển.

Nhưng anh nhất định phải tìm được ông, lấy được thứ anh muốn.

Đài ngắm cảnh gió lạnh hiu hiu, không có gió lớn như đài Phù Vân, nhưng
ngồi lâu cũng lạnh đến mức khiến người ta chịu không nổi.

A Sùng trùm kín áo khoác, đang định nói, đột nhiên nghe thấy tiếng xe ầm
ầm. Anh ta ngẩng đầu nhìn sang, một chiếc SUV màu trắng xông thẳng tới,
tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc. Đến gần bên, lốp xe quẹt
một đường cong xinh đẹp, xe dừng vững vàng ở chỗ đậu xe.

Hạ Xuyên đứng dậy đi sang bên đó.

Cửa xe mở ra, Tôn Hoài Mẫn khom người ngã xuống xe, đi lảo đảo mấy bước,
chân run không ngừng, che miệng “ọe” một cái, vật dơ bẩn chảy tí tách
xuống đất từ khe hở ngón tay. Bên tay không có vật chống đỡ, cô ta không chịu nổi, đầu gối khuỵu một cái, quỳ xuống đất, mặt gần như sấp dưới
đất, tiếng ọe không ngừng, trong chốc lát một bãi trước mặt toàn là
“cháo loãng” đen đen vàng vàng.

A Sùng nghiêng người sang, không nhịn được “ọe” một cái.

Tưởng Tốn không xuống xe, đếm tiền trong tay, đếm từng tờ một đầy thuần thục. Đếm xong, mười hai tờ, không thiếu một tờ, cô hất hất cằm với họ: “Lên
đây, đưa các anh về!”

Hạ Xuyên vượt qua Tôn Hoài Mẫn vừa chua vừa thối, cười ngồi lên ghế phụ lái. A Sùng nhanh chóng lên theo.

Ngồi vững vàng khởi động xe, dạ dày A Sùng cuộn từng cơn, không nhịn được nói: “Rốt cuộc cô làm gì cô gái đó vậy? Mẹ nó… ọe ——”

Tưởng Tốn chê ghét nói: “Đừng nôn trên xe.”

Hạ Xuyên hỏi: “Chơi xe bay à?”

Tưởng Tốn nói: “Ờ.”

“Cô ta không nhảy xe?”

“Cô ta tiếc mạng.”

Hạ Xuyên hỏi: “Không biết cướp tay lái?”

Khóe mắt Tưởng Tốn liếc anh một cái: “Anh tưởng ai cũng giống anh?”

Hạ Xuyên cười một tiếng, lát sau nói: “Con nít chơi đồ hàng.”

Tưởng Tốn hừ một tiếng: “Anh đã đánh giá cao lá gan của cô ta rồi.”

“Cô là lá gan gì?”

“Lớn hơn cô ta.”

“Cũng chỉ so với cô ta thôi.”

“Vậy A Sùng thì sao?”

Cơn buồn nôn của A Sùng mới đỡ một chút, nói: “Cẩn thận tôi nôn trên xe cô đó!”

Tưởng Tốn nói: “Tôi có thể quăng anh ra ngoài cửa sổ.”

Hạ Xuyên cười cười, nói với A Sùng: “Cái này cậu phải tin.”

A Sùng không cam lòng lầm bầm một tiếng.

Tưởng Tốn lạnh lùng nói: “Nói gì đó, lại là đồ nhỏ nhen à?”

A Sùng trợn to mắt, rụt đầu.

Hạ Xuyên xoay di động, nhếch mép: “Sao, không đủ hình tượng à?”

Tưởng Tốn cười nói: “Cũng rất hợp với anh.”

Hạ Xuyên ẩn ý sâu xa: “Là rất hợp với tôi.”

Tưởng Tốn đánh tay lái, không trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui