Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi



Editor: Vy Vy 1505

Cao Húc nói phi thường đơn giản, chỉ thông báo thê tử một tiếng, để tránh nhiễu nàng điều dưỡng thân thể.

Chỉ là Kỷ Uyển Thanh vô cùng thông minh, lập tức bắt lấy trọng điểm: “Điện hạ là nói, hiệp nghị rất có thể không rơi vào tay người liệm, mà là trước khi Sở tướng quân hy sinh cho tổ quốc, đã giao ra ngoài.”

“Gia Lạp thấy Sở tướng quân và cha thiếp từng có tiếp xúc?”

Kỷ Uyển Thanh có ấn tượng vói Gia Lạp, trước đó Cao Húc từng nói với nàng, rất có thể đối phương là bộ hạ của Sở Lập Tung hoặc phụ thân nàng, vì điều tra thông đồng với địch, ẩn núp ở Thát Đát vương đô.

Như vậy đối phương tham dự trận chiến Tùng Bảo cũng hợp lý, có lẽ là cơ duyên xảo hợp hắn không hy sinh, mà trằn trọc tới Thát Đát.

“Gia Lạp chính là ở gần Sở tướng quân sao? Ngoại trừ cha thiếp, Sở tướng quân còn tiếp xúc người nào sao?”

Thê tử hỏi những câu đều là mấu chốt, Cao Húc thấy nàng phản ứng bình thường, chỉ nghiêm túc phân tích, cảm xúc vẫn chưa quá khích, hắn yên tâm nhiều, đơn giản lấy mật tin ra đưa qua, cũng tự thuật kỹ càng tỉ mỉ.

Kỷ Uyển Thanh vừa nghe phu quân thấp giọng giảng thuật, vừa tinh tế nhìn mật thư. Trong thư Hứa Trì nói thực tường tận, thậm chí ngay cả cuối cùng Gia Lạp nhấn mạnh, Kỷ Tông Khánh trung quân ái quốc, trong đó tất nhiên có ẩn tình khác, cũng ghi lên thư.


“Trước khi Gia Lạp trở về thành, thấy Sở tướng quân tiếp xúc gần gũi chỉ có một mình cha thiếp sao?”

Kỳ thật việc này thực bình thường, dù sao chiến trường khẩn cấp, nếu không phải tình huống đặc thù, ai có rảnh châu đầu ghé tai nói chuyện khác.

“Điện hạ, cha thiếp trung thành và tận tâm với Đại Chu, xin điện hạ minh giám.” Nói lời này, vẻ mặt Kỷ Uyển Thanh nghiêm túc, thân thể không nhịn được căng thẳng.

Một khắc này, nàng không đơn giản là thê tử của Cao Húc, nàng còn là con gái của Tĩnh Bắc Hầu.

Kỳ thật mới vừa rồi nàng cũng đã ý thức được vấn đề này. Nếu phụ thân lấy được hiệp nghị, không thể nào không mở ra nhìn, nếu nhìn, vì sao ông ấy không có vạch trần việc này?

Khó tránh khỏi sẽ lây dính khả nghi.

Kỷ Uyển Thanh nói lời này, là thay phụ thân đã qua đời nói với Hoàng thái tử.

“Cô biết.”

Cao Húc hiểu rõ tâm tư thê tử, hắn lập tức thấp giọng trấn an: “Cô đều biết.”

Trước khi đại hôn, hắn đã cực thưởng thức Kỷ Tông Khánh, hiện tại không hề nghi vấn, tuyệt đối không chỉ vì đối phương là phụ thân của ái thê.

Cao Húc một tay ôm An nhi ngủ say, một tay ôm thê tử, vỗ nhẹ nhẹ: “Thanh Nhi, phụ thân nàng trung quân ái quốc, cô chưa bao giờ sinh nghi, nàng đừng nghĩ nhiều.”

“Dạ.”

Thân hình Kỷ Uyển Thanh căng thẳng rốt cuộc mềm lại, phụ thân nàng bảo vệ quốc gia, thậm chí vì nước hy sinh, nàng không hy vọng ông ấy bị chút nghi ngờ gì.

Nàng ngưỡng mặt nhìn Cao Húc, ánh mắt hắn ôn hòa, chỉ có quan tâm, nàng có thể xác định hắn nói chính là lời thiệt tình.

Kỷ Uyển Thanh hiểu biết chính mình phu quân, hắn là người rất có nguyên tắc, cho dù lại yêu thương thê tử, có thể nói ra lời này, không thiếu được hắn khẳng định phụ thân.

Hốc mắt nàng vô cớ nóng lên, lồng ngực như là bị lặp lại phiên giảo, vô cùng khó chịu.

Nàng chôn mặt ở hõm vai hắn, làm vải dệt lặng lẽ hấp thụ ướt át.


“Không được khóc, nàng còn ở cữ, rơi lệ dễ dàng để lại mầm bệnh.”

Giọng Cao Húc trước sau như một trầm thấp, nhưng có vài phần gấp. Hắn trước đó luôn mãi suy xét, chính là sợ đề cập Kỷ Tông Khánh, cảm xúc thê tử phập phồng quá lớn, sẽ ảnh hưởng thân thể điều dưỡng: “Đáng lẽ nên qua mấy ngày lại cho nàng xem mật tin.”

“Thiếp không khóc.”

Kỷ Uyển Thanh chớp chớp mắt, nghĩ đến bảo bảo, nghĩ đến nam nhân bên cạnh, nỗ lực nhịn xuống nhiệt ý.

Nàng ngưỡng mặt, nhoẻn miệng cười với hắn.

Nàng biết tâm tư phu quân, thường ngày hắn đều là trực tiếp đưa mật tin cho nàng, nào có nói một nửa mới lấy ra.

Kỷ Uyển Thanh nâng lên một đôi tay mềm oánh bạch, phủng khuôn mặt tuấn tú của hắn, mổ một ngụm, “Thiếp mặc kệ, tĩnh dưỡng thật tốt, chuyện khác đều giao cho chàng.”

“Ừ.”

Thực ấm áp, thực lưu luyến, tơ tình trong mắt nàng làm tiếng nói Cao Húc ẩn ẩn triền miên, hắn giơ tay, gắt gao ôm nàng.

Thê tử, con trai, đều ôm chặt chẽ.

Phu thê ôn tồn thật lâu, Kỷ Uyển Thanh mới nói chính sự: “Phụ thân thiếp hồi kinh mấy ngày, bị thương thực nặng, thời gian hôn mê nhiều, cũng chỉ tỉnh lại ba lần.”


Lúc trước Kỷ Tông Khánh hồi kinh ba ngày, thời gian hôn mê chiếm hơn phân nửa, chỉ tỉnh lại ba lần. Hai lần đầu thời gian ngắn, một lần cuối cùng hơi dài chút, nếu ông ấy xử lý chuyện nào đó, có lẽ sẽ ở ngay lúc này.

Nhưng đó đã là nửa đêm, lúc ấy hai tỷ muội còn nhỏ tuổi, chịu không nổi cơn buồn ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, vừa vặn bỏ lỡ.

Kỷ Uyển Thanh ảm đạm xen lẫn tiếc hận, Cao Húc an ủi: “Những việc này, nếu cha nàng không muốn nàng biết, ông ấy vẫn sẽ kêu nàng ra ngoài.”

Đây là khẳng định, quả phụ thiếu nữ yếu đuối, biết quá nhiều có hại không ích, thay đổi hắn là Kỷ Tông Khánh, cũng tuyệt đối không thể lộ ra.

“Điện hạ nói đúng!”

Kỷ Uyển Thanh đánh lên tinh thần: “Đồ cưới của thiếp phần lớn đều cất trong thôn trang ở kinh giao; còn về muội muội, ngân phiếu vàng bạc chiếm hơn phân nửa, nàng cơ bản đều đưa tới biên thành. Nói xong, nàng nói kỹ càng tỉ mỉ địa điểm thôn trang ở kinh giao.

“Được” Cao Húc lên tiếng: “cô liền sai người đi.”

Còn có Tĩnh Bắc Hầu phủ, cũng cần điều tra một lần lấy làm cẩn thận, cho


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận