Editor: Vy Vy 1505
Kỷ Uyển Thanh nghe vậy khiếp sợ, có thể được Hà ma ma gọi là “Hầu gia”, chỉ có một người, đó chính là phụ thân nàng Kỷ Tông Khánh.
Lúc phụ thân còn sống có viết thư cho nàng?
Tưởng Kim là tâm phúc của phụ thân khi còn sống, tín nhiệm đến mức có thể ủy thác tài sản riêng, nếu lúc đó có chuyện quan trọng khác cùng nhau dặn dò, cũng không kỳ lạ.
Nàng khiếp sợ, trái tim kinh hoàng, theo bản năng nhìn ba món đồ trên bàn.
Gần như là trực giác, Kỷ Uyển Thanh lập tức cho rằng, phụ thân để lại thư chắc chắn có liên quan đến chứng cứ Hoàng hậu thông đồng với địch.
Nàng nhanh chóng dọn dẹp một chút ba món trên bàn, vội vàng ra cửa, đi tiền điện.
Tuy Hứa Trì ngẫu nhiên ngụy trang thành thái giám tiến cung, nhưng không thể phủ nhận, đối phương là một nam nhân không hơn không kém. Ở hậu điện triệu kiến đối phương cũng không thích hợp, Kỷ Uyển Thanh liền lựa chọn một sảnh nhỏ ở tiền điện.
Cửa phòng khách và cửa sổ hai bên sườn đều mở ra. Tiền điện thái giám cung nhân tuy lui rất xa, nhưng như cũ có thể nhìn thấy trong phòng, chỉ là không nghe được họ nói gì.
Kỷ Uyển Thanh bình lui cung nhân ma ma, một mình đi vào.
Hứa Trì cũng không vô nghĩa, lập tức hành lễ, cũng trình lên hai phong thư.
“Khởi bẩm nương nương, đây là sáng sớm hôm nay Tưởng Kim giao cho thuộc hạ, ông ấy nói, đây là thư trước khi Kỷ hầu gia lâm chung tự tay viết, một phong cho nương nương, một phong khác lại là cho điện hạ.”
“Theo lời Tưởng Kim nói, lúc ấy Kỷ hầu gia lặp đi lặp lại dặn dò, thư này cần chờ năm năm sau mới có thể phân biệt giao cho nương nương và điện hạ. Nhưng Tưởng Kim thấy mấy ngày liền đám người thuộc hạ tới không ngừng tìm kiếm trong mật thất, mới lấy ra thư trước thời hạn một năm.”
Kỷ Uyển Thanh tim đập gia tốc, lập tức duỗi tay tiếp nhận thư trên bàn, tập trung nhìn vào.
Phong bì hai phong thư cũng không mới, nhìn đã có thời gian mấy năm, nhưng bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Trong đó một phong viết “con gái Uyển Thanh yêu dấu”; mà một phong khác trịnh trọng hơn nhiều, viết là “Kính gửi Hoàng thái tử điện hạ”.
Bốn năm trước, Kỷ Uyển Thanh và Cao Húc cũng không liên hệ, Kỷ Tông Khánh lại viết cho mỗi người một phong thư.
Nàng tâm loạn như ma, vội vàng về hậu điện, bình lui chư phó, lúc này mới gấp không chờ nổi mở ra phong thư của mình.
Vội vàng xem một lần, Kỷ Uyển Thanh dựa bàn khóc rống: “Cha, cha ơi!”
Kỷ Uyển Thanh trực giác không sai, thư Kỷ Tông Khánh viết cho nàng xác thật là có liên quan với hiệp nghị thông đồng với địch.
Năm đó, Sở Lập Tung mắt sắc, hiệp nghị thông đồng với địch vừa rơi xuống đất, ông lập tức phát hiện. Đại đao quét ngang, đồng thời ông cúi người, lưu loát nhặt lên, cất vào trong ngực.
Thực mau giết ra trùng vây, đại quân nhanh chóng gấp rút tiếp viện Tùng Bảo.
Dọc theo đường đi tuy chạy gấp, nhưng thời gian mở ra hiệp nghị này vẫn phải có. Vừa đọc, ông lập tức giải được nghi hoặc vì sao viện quân bị phục kích, thậm chí ngay cả Tùng Bảo bị trọng binh vây khốn mấy tháng cũng có giải thích.
Thì ra là Đại Chu có người thông đồng với địch, người cầm đầu lại là Khôn Ninh Cung Hoàng hậu.
Sở Lập Tung giận dữ có thể nghĩ.
Nhưng giận thì giận, cục diện gian nan đã hình thành, ông dự đoán chuyến này hung hiểm, chưa chắc có thể toàn thân mà lui.
Ông không sợ chết trận, lại e sợ cho hiệp nghị này bị hủy hoại, làm kẻ phản quốc như một đảng Hoàng hậu ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nhưng vấn đề là, phía trước là Tùng Bảo, phía sau lại là đại quân Thát Đát lần nữa đuổi sát, mặc dù hiện tại phái tâm phúc cầm hiệp nghị rời đi, cũng rất khó thành công.
Trong lòng Sở Lập Tung luôn nhớ thương việc này, khi ông đỡ lấy Kỷ Tông Khánh, trong lòng vừa động, lập tức thò tay vào ngực lấy hiệp nghị ra, chớp nhoáng nhét vào trong lòng ngực đối phương.
Đón ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Tông Khánh, ông cũng không giải thích, trong lúc gấp gáp chỉ nói một câu: “Nếu ngay cả ta cũng chết trận, chắc chắn Đông Cung sẽ đại thương nguyên khí. Lúc này ban đổ Khôn Ninh Cung, đối với Đông Cung, đối với Đại Chu, đều không có lợi.”
Kỷ Tông Khánh không có cơ hội hỏi lại, bởi vì ông ấy nghe xong những lời này liền bị thương nặng hôn mê.
Lần nữa Kỷ Tông Khánh tỉnh lại, Sở Lập Tung đã chết trận, ông lập tức phát hiện đây là hai phong thư thông đồng với địch, kẻ thông đồng với địch lại là Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu.
Kỷ Tông Khánh cực kỳ phẫn nộ vì đường huynh và đường muội phản quốc, thậm chí ông không kịp thương cảm quá nhiều vì con trai độc nhất chết trận, nhất định phải cố nén đau xót trù tính chuyện tiếp theo.
Ông ấy cường chống một hơi đi về kinh thành, một phần vì nhớ thương thê tử và hai con gái, mà một nguyên nhân quan trọng khác chính là vì việc này.
Kỳ thật ông hiểu rất rõ lời Sở Lập Tung nói trước khi lâm chung.
Hoàng thái tử tất nhiên hiền năng anh minh, nhưng chung quy tuổi trẻ, vào triều mới gần ba năm, căn cơ không vững chắc. Lúc này thế lực trong quân đội bị đả kích, ảnh hưởng thật lớn tới Đông Cung, Hoàng thái tử cần một đoạn thời gian để khôi phục và phát triển.
Lúc này tình trạng của Đông Cung là gian nan nhất. Hoàng đế vô cùng kiêng kỵ Thái Tử, mới lần nữa cất nhắc mẹ con Hoàng hậu, dùng để cân bằng thế lực Đông Cung.
Tứ hoàng tử còn chưa trưởng thành, Khôn Ninh
//