Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi



Editor: Vy Vy 1505

Tòa nhà hoàng gia ban cho Kỷ Minh Tranh ở thành tây, cách Tĩnh Bắc Hầu phủ cũng không xa, vòng qua hai con phố liền đến.

Tòa nhà này năm sân trong ngoài, cách cục tốt hướng tốt, kiến trúc tinh mỹ còn có một hoa viên rất lớn, là tòa nhà ngự tứ lúc tiền nhiệm thủ phụ cáo lão hồi hương trình sổ con trả lại, nhiều năm qua cũng không ban cho người khác, được xử lý cũng thực không tệ.

Trong lòng Cao Húc sớm có phương án xử lý gút mắt giữa Tĩnh Bắc Hầu phủ và Kỷ Minh Tranh, hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi, hắn cũng không tiếc phân phó chọn ra tòa nhà tốt ban cho anh vợ làm chỗ ở lâm thời.

Người phía dưới am hiểu nhất là nghiền ngẫm tâm tư cấp trên, tuy thời gian gấp gáp, nhưng tòa nhà này vẫn được quét tước sạch sẽ, Kỷ Minh Tranh vừa đến là có thể vào ở ngay.

Hắn mới vừa lặc cương dừng ngựa trước cửa lớn nhà mới, Kỷ Vinh đã lãnh tất cả nô bộc tiến lên, hán tử trung niên trung thành và tận tâm, nhịn không được chảy nước mắt kích động: “Lão nô gặp qua thế tử gia!”

Kỷ Vinh là tiền đại quản sự Tĩnh Bắc Hầu phủ, tâm phúc đáng tin của Kỷ Tông Khánh.

Lúc trước, Kỷ Uyển Thanh và một nhà nhị thúc trở mặt, khế bán thân của tâm phúc cha mẹ để lại đều ở trên tay nàng, nàng trực tiếp dẫn bọn họ cùng nhau xuất giá.

Nàng mang đi nguyên bộ phận chủ lực của hầu phủ rời đi, đám người Kỷ Vinh vẫn luôn thay nàng xử lý của hồi môn sản nghiệp, tuy không bị khinh bỉ, nhưng nói thực, là rất đại tài tiểu dụng, lại lãng phí nhân thủ tài nguyên.

Lần này huynh trưởng trở về, lại ở một chỗ khác, vừa lúc nàng gom một chút, giữ lại bộ phận nhỏ nhân thủ cũng đủ xử lý của hồi môn, còn lại đều giao cho huynh trưởng.


Nàng đã thông báo với Kỷ Minh Tranh, hắn xác thực đang cần nhân thủ tâm phúc, cũng không khách sáo với muội muội, thầm nghĩ sau này lại bổ sung cho nàng mặt khác của hồi môn, liền tiếp nhận người.

“Vinh thúc!”

Kỷ Minh Tranh xoay người xuống ngựa, chạy nhanh nâng dậy Kỷ Vinh: “Mau mau đứng lên.”

Vị này đại quản sự từng là thân vệ của phụ thân, sau đó lại bị thương mới lui ra, có thể nói là nhìn Kỷ gia huynh muội lớn lên, xưa nay huynh muội bọn họ rất kính trọng ông.

Hoạn nạn thấy chân tình, so sánh với tổ mẫu thúc thẩm ruột, đám người Kỷ Vinh đáng quý hơn nhiều, chủ tớ gặp nhau, hắn còn kích động hơn vài phần so với vừa nãy ở Tĩnh Bắc Hầu phủ, lần này là thật sự.

Chủ tớ cảm xúc trào dâng, một thời gian mới miễn cưỡng hòa hoãn, Kỷ Vinh vội vàng nghiêng người mời chủ tử vào cửa: “Thế tử gia, mau đi vào rửa mặt nghỉ ngơi một chút.”

Khi nói chuyện, ông lại nhìn về mấy thân vệ phía sau, mọi người đều là người quen cũ, vui tươi hớn hở gật đầu, cũng không cần cố tình chiêu đãi.

“Di, thế tử gia, mấy rương này là……” Kỷ Vinh nghi hoặc, ông hưng phấn vô cùng, vẫn luôn sai người nhìn chằm chằm cửa cung chờ khánh công yến tan, lúc đó không thấy người phía dưới nói chủ tử mang rương.

Đây là, từ Tĩnh Bắc Hầu phủ mang ra sao?

Kỷ Minh Tranh cong cong khóe môi: “Tổ mẫu sai người thu thập viện của con, sau đó lại nghe nói con không ở lại, liền dặn dò mang theo vật dĩ vãng quen dùng, để tránh không tiện.”

Sau khi hắn “chết trận”, viện hắn ở đã bị người chiếm, nhưng nhị thẩm ngại đen đủi, tất cả vật phẩm sử dụng hằng ngày trong nhà đều bị đóng gói cất vào kho, thay hết bằng đồ mới, mới để con trai chính mình vào ở.

Lúc này hắn trở về, Hà thái phu nhân toàn lực ứng phó thể hiện tình cảm bà cháu, Kỷ Minh Khâm suốt đêm dọn ra, sân viện vội vàng vẩy nước quét nhà, những đồ dùng hàng ngày phủ đầy bụi này được mang ra, một lần nữa bày biện.

Kỷ Minh Tranh không ở, lão thái thái liền nhanh chóng sai người thu thập mang lên, nói để tránh hắn dùng không quen.

Những vật cũ trong phòng hắn đều là cha mẹ tỉ mỉ chuẩn bị, còn có lễ vật của bọn muội muội tặng, có hồi ức cực tốt đẹp, vì thế hắn không từ chối, liền đợi chờ mang đồ vật theo.

Kỷ Minh Tranh không nói tỉ mỉ, nhưng Kỷ Vinh nháy mắt đã hiểu, ông vội vàng sai người phía sau đi khiêng rương, cũng vui tươi hớn hở nói: “Thế tử gia nhanh rửa mặt nghỉ ngơi đi, nô tài lãnh người chỉnh lý đồ vật.”

Kỷ Minh Tranh không cự tuyệt, hắn chinh chiến hồi lâu, cũng không nghỉ ngơi tốt, trở về kinh thành thả lỏng lại, xác thật cảm giác có chút mệt mỏi.

Hung hăng tắm rửa một phen, ngã đầu liền ngủ, mãi cho đến sắc trời tối hẳn hắn mới tỉnh, vừa mặc quần áo, vừa nhìn chung quanh phòng.


Quy cách của chính phòng này không khác mấy lúc trước hắn ở, nhưng lớn hơn không ít, Kỷ Vinh đã bày biện thỏa đáng những vật từ Tĩnh Bắc Hầu phủ mang về.

Mới nhìn qua, giống như về tới trước kia.

Hắn hiếm thấy hoảng hốt, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại, kéo kéo khóe miệng, ý cười không thể duy trì bao lâu, thực mau liền thu hồi.

Kỷ Minh Tranh chậm rãi dạo bước, nhất nhất xem qua đồ vật trong phòng, nghiên mực này là khi hắn vừa mới bắt đầu tập viết, phụ thân hứng thú bừng bừng sưu tập, hắn vừa dùng đã gần hai mươi năm.

Chặn giấy bằng ngọc bích này lại là mẫu thân chọn từ của hồi môn của bà, nói là vật ngoại tổ phụ yêu thích, vừa vặn màu sắc của nó và nghiên mực tạo thành một đôi.

Còn về ống đựng bút bằng trúc này, là bảy, tám năm trước, hai muội muội tự chế tạo, nói là đưa cho hắn làm lễ vật sinh nhật.

Ống đựng bút xiêu xiêu vẹo vẹo khắc hai hàng chữ: “Trì hoa xuân chiếu nhật”, “Cửa trúc dạ minh thu”.

Lúc ấy hắn ngoài miệng ghét bỏ, thực tế trong lòng đắc ý, bọn muội muội dẫu miệng nói không cần thì trả đây, hắn liền nói miễn cưỡng nhận lấy, quay đầu lại trực tiếp đổi lên trên án thư, ngày ngày xem xét vài lần.

Khóe môi Kỷ Minh Tranh không nhịn được cười, hiện giờ bọn muội muội đều xuất giá, may mắn đều tìm được chồng tốt.

Yêu quý thưởng thức ống đựng bút một lát, nhẹ nhàng buông, tầm mắt hắn vừa chuyển, dừng ở một tráp nhỏ bên cạnh.

Ý cười trên khóe miệng hắn liền thu hồi.

Đây là tráp bằng gỗ hoa lê tinh xảo, chỉ lớn cỡ bàn tay, mặt trên điêu khắc hải đường nửa nở.

Kỷ Minh Tranh không cần mở ra, cũng biết bên trong chính là cái gì.


Một túi tiền thêu hoa sen tịnh đế phi thường tinh xảo, lá xanh hoa hồng, là vị hôn thê của hắn tặng, hắn từng xem như trân bảo, ngay cả cầm lên xem cũng không quên cẩn thận rửa tay.

À! Cũng không đúng, đó là vị hôn thê cũ của hắn, đối phương đã sớm gả vào hoàng gia, thành Ngụy Vương phi.

Kỷ Minh Tranh cũng không cảm thấy đối phương gả cho người khác có gì không ổn, rốt cuộc hắn đã “chết trận”, không thể bắt người ta hao phí tuổi xuân tươi đẹp, là nên tìm một người trong sạch khác, gả chồng sinh con, hoà thuận vui vẻ cả đời.

Tuy có duyên không phận, nhưng hắn hy vọng nàng sống tốt.

Chỉ tiếc……

Ánh mắt Kỷ Minh Tranh tối sầm lại.

Các hành vi của Tần Thải Lam tuy không thể nói rất xấu, nhưng nói thật thực ghê tởm người, đặc biệt là khi Kỷ Uyển Thanh mang thai, nàng ta mang theo túi thơm Hoàng hậu cho luôn mãi cầu kiến.

Mặc kệ đối phương có phải vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà thay đổi hay không, dù sao Kỷ Uyển Thanh không thích một nữ tử như vậy trở thành ánh trăng sáng trong lòng ca ca, gặp lại huynh trưởng,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận