Bà Lan nghe hết những lời Phạm Chi Dao nói, bà lại càng ân hận nhiều hơn.
Nhìn xem, là con gái nhà người ta không ưng con trai nhà bà.
Chắc chắn là con trai bà thông minh đã sớm nhận ra tính tình của con bé nên mới cố tình không nói sự thật về gia thế.
Không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim phá đám như bà.
Bà Lan có chút kích động, bà đứng dậy như muốn quỳ luôn xuống trước mặt Phạm Chi Dao làm cô giật mình hoảng hốt giữ chặt bà lại, không để cho bà quỳ xuống.
Bà ấy là người lớn tuổi, trên thực tế còn là bà nội của Tiểu Hòa, làm sao lại có chuyện cô có thể thản nhiên ngồi im thật sự nhìn bà ấy quỳ xuống.
Cô không gánh nổi cái quỳ này.
“Bác làm gì thế? Cháu tổn thọ mất.”
Bà Lan nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã nắm chặt lấy tay Phạm Chi Dao.
“Bác muốn dập đầu tạ lỗi, muốn cháu cho con trai bác một cơ hội nữa.”
Phạm Chi Dao có chút không đỡ nổi với tính tình của vị phu nhân này.
Đường đường là phu nhân cựu thủ tướng, là mẹ ruột của Trần Đình Phong mà lại có thể làm ra hành động như thế này.
Đúng là hành động mà chẳng suy xét kỹ càng gì cả.
Ở đây là quán cà phê trong trung tâm thương mại đông người, nếu bà thật sự quỳ xuống thì ngay ngày mai tin tức đầu đề trên trang nhất sẽ ghi những thứ gì không biết nữa.
Không hiểu sao vị phu nhân ngây thơ này lại có thể sinh ra người có biệt danh “sát thần” như Trần Đình Phong cơ chứ.
Đến Tiểu Hòa mới có năm tuổi cũng biết là đầu gối dát vàng, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ chứ không thể tùy tiện cúi đầu trước mặt người khác.
Phạm Chi Dao cứng rắn kéo bà lại vào ghế ngồi, cô cũng thuận thế ngồi luôn bên cạnh bà, đề phòng bà ấy lại làm ra điều gì khác.
Thấy bà Lan còn vẫn cứ khóc rấm rứt, cô khẽ thở dài đưa cho bà ấy cái khăn tay nhỏ.
“Bác đừng khóc nữa, bác cứ tiếp tục khóc như thế này người xung quanh lại nghĩ rằng cháu bắt nạt bác mất.”
Bà Lan nhận lấy khăn tay của Chi Dao đưa cho thấm nước mắt, nghe cô nói thế thì cố nhịn lại.
Bà không thể là cho con bé khó xử được.
Phạm Chi Dao thấy bà Lan dần bình tĩnh lại rồi, cô mới nói tiếp.
“Thực ra cứ như bây giờ cũng tốt.
Hai người chúng cháu đã tách ra nhiều năm, cuộc sống của Đình Phong vẫn rất ổn.
Bác cứ coi như hôm nay chưa từng gặp cháu là được.”
Bà Lan lắc đầu, tủi thân kể lể với Phạm Chi Dao.
“Cái gì mà rất ổn.
Từ ngày hai đứa chia tay, nó suốt ngày chỉ biết lao đầu vào công việc, mặt mũi thì lạnh tanh cứ như ai thiếu nợ nó không bằng.
Bảy năm nay nó cứ một thân một mình cô quạnh, bác biết là nó vẫn đang chờ cháu.”
Phạm Chi Dao thoáng kinh ngạc.
Cô cứ nghĩ là năm ấy anh đính hôn, bây giờ cũng đã vợ con đề huề, không ngờ là anh vẫn còn độc thân.
Cô dò hỏi.
“Không phải là cuối năm đó anh ấy đính hôn với cô thiên kim tập đoàn may mặc sao?”
“Chuyện ấy là bác tự ý quyết định.
Khi Đình Phong biết chuyện thì nó đã gạt phắt đi.
Mấy năm nay bên cạnh nó một bóng dáng của phụ nữ cũng không có chứ nói gì đến đính hôn.”
Bà Lan càng kể lại càng cảm thấy muốn khóc tiếp.
“Nó đã chờ cháu bảy năm rồi, đời người thì có mấy cái bảy năm mà lãng phí.
Cháu thật sự không thể tha thứ cho nó được sao? Dù sao….”
Bà Lan đưa mắt nhìn về phía Tiểu Hòa vẫn còn đang mải mê ngồi xếp lego ở chỗ không xa.
Bà nuốt khan nước bọt, len lén nhìn Chi Dao.
“Dù sao thì hai đứa cũng đã có con rồi.”
Phạm Chi Dao thấy bà Lan nói đến Tiểu Hòa, cô lập tức buông tay bàn tay bà ấy ra, giọng đanh lại như không cho phép bà Lan có quyền thương lượng.
“Đó là con trai cháu, cháu tuyệt đối sẽ không cho ai mang nó rời khỏi cháu.”
Cô biết giấy không gói được lửa, chuyện thân phận của Tiểu Hòa cũng sẽ sớm bị phát hiện.
Nhưng nếu vị phu nhân này dám đánh chủ ý lên đầu con trai cô thì có liều cái mạng này cô cũng không nhân nhượng.
Bà Lan thấy vừa nói đến Tiểu Hòa thái độ của Phạm Chi Dao thay đổi thì vội vàng xua tay.
“Không, không.
Bác biết con cái là máu thịt của người mẹ, thằng bé là con trai con, bác tuyệt đối không có ý định gì cả.”
Bà Lan giơ ba ngón tay lên trời làm động tác thề độc.
“Bác có thể thề.
Nếu bác có ý định tranh giành thì cả đời này bác sẽ không được sống yên ổn.”
Cái mà bà muốn là có cả con dâu lẫn cháu nội, sau này hai người ấy sẽ là người thân của bà, bà cần gì với cô.
Phạm Chi Dao thấy bà Lan đã nói đến mức đấy thì thái độ cũng hòa hoãn lại.
Chỉ cần không phải là muốn tranh Tiểu Hòa của cô thì có thể bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng.
“Bác cũng là người làm mẹ, chắc bác cũng hiểu con cái là giới hạn cuối cùng của cha mẹ.
Cháu cũng không muốn đẩy mọi chuyện đi quá xa.”
“Bác hiểu.
Bác chỉ muốn nói là dù sao thằng bé cũng là con ruột của Đình Phong, nó cũng cần được biết.
Nó cũng phải có trách nhiệm trong việc nuôi dưỡng nó.”
Phạm Chi Dao muốn từ chối.
Cô có đủ khả năng để nuôi dưỡng con trai, quãng thời gian khó khăn nhất cô đã cắn răng vượt qua được, tương lai về sau mọi chuyện cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Cô đã về nước, bên cạnh còn có cha mẹ và bạn bè ở bên cạnh.
Bà Lan nhanh chóng nói thêm.
“Bác không có ý gì hết.
Đình Phong đã làm cha thì phải có trách nhiệm với con cái của mình.
Bên phía nhà bác cũng cần phải đền bù.
Không thể để một mình cháu vất vả được.”
Chi Dao suy nghĩ một chút rồi đồng ý với bà.
“Cháu sẽ liên lạc rồi nói chuyện với anh ấy.”.