Thấy con trai mình mau lẹ xoay xong cục rubik, mấy bạn nhỏ xung quanh reo hò ầm ĩ muốn cậu nhóc biểu diễn một lần nữa.
Phạm Chi Dao liền cất tiếng gọi con trai mình.
“Tiểu Hòa.”
Tiểu Hòa nghe thấy tiếng mẹ mình gọi, mắt cậu sáng lên nhanh chóng chạy đến chỗ mẹ, tay còn cầm chặt cục rubik vung vẩy.
Tiểu Hòa vừa chạy đến ôm chầm cổ Chi Dao đang ngồi xuống dang tay đón cậu.
“Mẹ.”
Chi Dao vuốt tóc cậu.
“Mẹ xin lỗi con trai, mẹ đã không đến đón con sớm hơn được, bắt con phải chờ mẹ lâu.”
Tiểu Hòa lắc đầu, thơm lên má mẹ mình một cái.
“Không lâu đâu, bao lâu thì Tiểu Hòa cũng có thể đợi mẹ được mà.”
Cậu bé rất hiểu chuyện, mẹ vất vả một mình nuôi cậu, mẹ đón cậu muộn thì cậu cũng chỉ buồn một chút xíu mà thôi.
Cậu không hề giận mẹ mình một chút nào cả.
Chi Dao cảm động, cô cũng thơm Tiểu Hòa một cái, con trai cô đúng thật là một tiểu thiên sứ mà ông trời ban cho cô mà.
Lúc hai mẹ con còn đang ôm nhau tình thương mến thương thì các bạn nhỏ còn đang đợi cha mẹ mình đến đón đã đến gần chỗ hai người.
Có một cậu nhóc hơi mập một chút xíu nhưng nom rất đáng yêu tò mò hỏi Tiểu Hòa.
“Tiểu Hòa, đây là mẹ cậu sao? Thật là đẹp!”
Tiểu Hòa ôm chặt cổ mẹ, kiêu ngạo gật đầu.
Mẹ cô là người đẹp nhất trên đời này.
Phạm Chi Dao chào mấy bạn nhỏ xung quanh, lấy ra vài chiếc kẹo trong túi chia cho các bạn nhỏ.
Mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn cảm ơn cô.
Cô bảo con trai mình chào các bạn rồi ra về.
Tiểu Hòa nghe lời, vẫy tay tạm biệt các bạn.
Mấy bạn nhỏ cũng làm theo chào tạm biệt hai người.
Cô đứng dậy, dắt tay con trai ra ngoài cổng trường, vừa đi vừa hỏi.
“Hôm nay con ở lớp cảm thấy thế nào? Chơi cùng các bạn có vui không?”
Tiểu Hòa ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời.
“Mấy bạn có hơi ngốc.”
Đặc biệt có một cậu nhóc béo cứ thích quấn lấy cậu đòi chỉ cho cách xoay rubik, cậu cũng đã kiên nhẫn chỉ cho hai lần như mà cậu nhóc béo vẫn không làm được.
Tiểu Hòa có chút ghét bỏ, chẳng muốn để ý đến cậu nhóc béo ấy nữa.
Chi Dao buồn cười, cô biết là từ nhỏ Tiểu Hòa thông minh hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nên đối với cậu mấy đứa bé bình thường kia lại thành ra hơi ngốc.
“Con không nên nói với các bạn như thế.
Phải hòa đồng biết chưa?”
Tiểu Hòa gật đầu.
“Dạ.”
Chi Dao: “Ngoan lắm, tối nay con muốn ăn gì nào? Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua đồ rồi về nhà mẹ nấu cơm cho con nha.”
Tiểu Hòa: “Con muốn ăn thịt ram và súp thịt gà.”
Chi Dao: “Được nha.”
Chi Dao chọn một căn chung cư ở sát trường mẫu giáo của Tiểu Hòa, một phần là do nơi này được bảo an tốt, đưa đón con đi học cũng dễ dàng.
Một phần là do cô cũng mới về còn chưa kịp mua xe.
Cô có thể hằng ngày đi làm bằng tàu điện ngầm được nhưng Tiểu Hòa còn bé, cô không nỡ để con mình ngày nào cũng chen chúc.
Tiền lương của Chi Dao cũng ổn, nhưng hằng tháng cô còn phải gửi một phần tiền về cho cha mẹ còn lại cũng chỉ đủ cho hai mẹ con sinh hoạt.
Mua xe cũng là một khoản lớn, nhất thời lập tức thì cô cũng không thể lấy ngay ra được.
Hai mẹ con vui vẻ cùng nhau đi chọn thức ăn ở siêu thị rồi về nhà.
Cậu bé Tiểu Hòa tuy còn bé xíu nhưng rất biết cách phụ giúp mẹ, nhất quyết đòi mẹ cho xách một cái túi nhỏ.
Phạm Chi Dao bèn đưa cho cậu cầm túi bên trong đựng hành lá và cà rốt.
Tiểu Hòa tuy mới năm tuổi nhưng cũng đã biết làm những việc vệ sinh cá nhân của riêng mình.
Vậy nên trong lúc Chi Dao đi nấu cơm thì cậu nhóc đã nhanh nhẹn đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc ăn cơm, Phạm Chi Dao buồn cười nhìn cậu bé đang lén lút bỏ hành lá ra khỏi bát canh xương.
Cô cũng không bắt bẻ quá mức con trai về vấn đề cậu bé không thích ăn gì đó.
Chỉ cần không kén ăn đến mức cái gì cũng không vừa ý thì bỏ một hai thứ không muốn ăn ra cũng bình thường.
“Tiểu Hòa, thịt ram có ngon không?”
Tiểu Hòa đang mải mê lựa hành bỏ ra khỏi bát thì nghe thấy mẹ hỏi, giật mình mau chóng dừng tay lại rồi gắp một miếng thịt ram vào miệng, chớp mắt lia lịa.
“Ngon lắm ạ.”
Chi Dao lấy giấy ăn lau một chút vụn thức ăn trên miệng cậu con trai đang chột dạ.
“Mẹ nhìn thấy con bỏ hành lá ra bên ngoài rồi nhé.”
Tiểu Hòa cúi đầu, không dám nhìn mẹ nhỏ giọng trả lời.
“Con xin lỗi mẹ.”
Cậu nhóc biết mẹ mình nấu ăn rất vất vả thế nhưng bản thân lại không chịu ăn hành, cậu thật là một đứa bé hư.
“Không sao, ai cũng có thứ mình không muốn ăn.
Từ nay về sau mẹ sẽ không cho hành vào đồ ăn của con nữa.”
Cô gắp một miếng cà rốt vào bát của Tiểu Hòa.
“Mẹ cũng không thích ăn cà rốt, Tiều Hòa ăn giúp mẹ nhé.”
Cậu nhóc đang ủ rũ như lấy lại tinh thần ngay lập tức, đồng ý với mẹ.
“Dạ được.”
Tiểu Hòa tự hứa với bản thân, mẹ không thích ăn cà rốt vậy từ nay về sau cậu bé sẽ phụ trách tiêu diệt gọn hết đám cà rốt thay mẹ.
Phạm Chi Dao mỉm cười giục con
“Nào, mau ăn đi kẻo nguội.”
‘Vâng.”.