Con Gả Cho Con Trai Bác Được Không Phiên Bản 2


Phạm Chi Dao cố nén tâm trạng hoang mang, cô cầm ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Cô đang cố giữ cho bản thân mình trong có vẻ bình tĩnh nhất có thể.

Nhưng dưới đáy mắt không thể nén nổi sự lo lắng.
Trần Đình Phong thu hết biểu cảm của cô vào trong con ngươi.

Anh đưa cho cô một tập hồ sơ.
"Để đề phòng em đổi ý thay đổi lời nói, anh đã cho người đi làm xét nghiệm ADN.

Báo cáo trong đó cũng viết rất rõ, Tiểu Hòa chính là con trai anh."
Phạm Chi Dao gật đầu thừa nhận.

Thực ra đâu cần phải làm xét nghiệm.

Đến người ngây thơ như bà Lan mà ngay lần đầu tiên gặp Tiểu Hòa là đã lập tức nhận ra.

Sau ngày gặp bà Lan, cô có hỏi Tiểu Hòa rằng trước đó thì cậu bé cũng thật thà kể lại hết cho mẹ nghe chuyện trước đó.
Không thể nói duyên phận thực sự là một sợi dây vô hình.

Mặc kệ chúng ta có tránh né đến nhường nào thì nó vẫn sẽ là mối liên kết không thể đứt đoạn.

Chẳng phải do thế thì tại sao Tiểu Hòà mới đi học được ở trường mẫu giáo đó chưa đầy hai tuần đã gặp lại bà
Lan.

Cái đất thủ đô rộng lớn như thế này, tại sao lại trùng hợp đến mức cô chọn trúng trường có cháu họ bà Lan đang theo học.
Phạm Chi Dao cười khổ, cô thật sự không thể giải thích được.
"Em cũng vốn không có ý định che giấu."
"Nếu em không có ý định đó thì tại sao em lại không nói cho anh biết đến sự có mặt trên đời của Tiểu Hòà."
Trần Đình Phong nhớ lại từng dòng trong bản báo cáo.

Người anh cử đi điều tra thực sự đã viết ra một báo cáo quá chi tiết.

Từng dòng từng chữ như đâm vào tim anh đến vỡ vụn.
"Sinh non, sức khỏẻ của Tiểu Hòa lúc mới chào đời yếu ớt.

Phải vừa học vừa làm vừa nuôi con nhỏ.

Em không hề nghĩ đến việc sẽ cần tới anh."
"Quãng thời gian đó....."
Phạm Chi Dao nói được vài chữ rồi ngừng lại.

Cô cũng không biết nói gì bây giờ.
Tiểu Hòà được sinh vào tháng 12, giữa trời mùa đông tuyết trắng đầy trời ở thành phố Stockholm.

Cô bị thiếu máu dẫn đến choáng váng trượt chân khi xuống bậc thềm rồi sinh non.

Quãng thời gian đó thật sự là vô cùng khó khăn, mọi kế hoạch sắp xếp trước đó của cô bị phá hủy.

Vì bản thân sống một mình nên khi ngay khi biết mình có thai, cô đã tiết kiệm tiền để dự trù, phân bổ lại việc nghiên cứu.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tất cả đều bị đảo lộn.
Gần như Phạm Chi Dao lâm vào tình trạng trầm cảm sau sinh.
Mỗi ngày cô đều tự nhủ với bản thân, cô không được gục ngã.

Cô xảy ra chuyện gì con trai cô rồi còn bố mẹ cô sẽ ra sao.

Phạm Chi Dao lại tiếp tục cố gắng.
Cô thuê một bảo mẫu chăm sóc vào ban ngày để cô có thể đi học đi làm.


Ban đêm về vừa ôm con vừa viết luận án.

Chắc ông trời thấy thử thách cô như vậy cũng đã đủ nên dần dần về sau mọi chuyện đều tốt đẹp hơn.

Cô tốt nghiệp tiến sĩ đúng hạn, sức khoẻ của Tiểu Hòà cũng khá lên, cuộc sống hai mẹ con dần ổn định.
Giờ ngồi đối diện với người đàn ông mình đã xa cách bảy năm, cô lại không thể nào thốt được nên lời.

Giọng nói như bị bóp nghẹt lại nơi cuống họng.
Chi Dao thở dài nhìn anh.
"Mọi chuyện đều đã qua rồi.

Tiểu Hòa mới là quan trọng nhất."
Trần Đình Phong nắm chặt bàn tay, gân xanh trên cánh tay anh nổi lên từng đường hằn qua lớp da thịt.

Cô vẫn không chịu thẳng thắn với anh.
"Tiểu Hòa là quan trọng nhất, vậy nên bây giờ em tính sao? Em không định cho con biết đến sự tồn tại của cha nó sao?"
Căn bản Phạm Chi Dao không nghĩ đến việc giấu diếm Tiểu Hòa cả đời.

Cô định đợi Tiểu Hòa lớn lên thêm vài tuổi nữa thì sẽ lựa lời giải thích với con.

Nay Trần Đình Phong đã biết hết mọi chuyện thì cô càng không thể giấu diễm.
Trần Đình Phong muốn nhận con trai đó là quyền lợi chính đáng của anh, cô không có quyền ngăn cả.

Tiểu Hoa cũng nên biết rõ bố cậu bé là người như thế nào.


Chỉ là đừng hòng tách Tiểu Hòa ra khỏi cô.
"Anh cho em một chút thời gian, Tiểu Hòà vẫn còn bé quá.

Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con."
Trần Đình Phong không đồng ý.
"Không thể.

Cái chút thời gian của em biết đâu lại là bảy năm nữa.

Anh không chờ được."
Chi Dao lo lắng.
"Vậy thì anh muốn bao lâu."
"Mot tuan!"
Trần Đình Phong kiên định lặp lại.
"Em làm mẹ khéo đến như vậy, một mình cũng dạy dỗ Tiểu Hòà ngoan ngoãn.

Tiểu Hòa cũng là đứa trẻ có IQ vượt trội, em sẽ có cách nói cho con biết trong vòng một tuần."
Bảy ngày là giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh.

Anh không thể chờ lâu hơn được thêm phút giây nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận