Phạm Chi Dao cùng Hà Linh mãi mới đến được nơi, tắc đường chật cứng làm trễ thời gian hơn dự kiến.
Hai người đang đi cùng người phục vụ đến bàn ăn đã đã trước thì Chi Dao bỗng nghe thấy tiếng bước chân chạy gấp gáp đằng sau, theo bản năng cô đi lùi vào sát bên cạnh để nhường đường. Không ngờ lại bị ai đó cầm lấy khuỷu tay kéo lại.
Chi Dao giật mình thì thấy người phụ nữ đang giữ chặt tay mình là người mà cả đời này cô không thể nào quên được.
Hai người cứ đứng sững như trời trồng nhìn nhau một lát.
Bà Lan thì cảm thấy hình như mình có hơi vội vàng, đột ngột như thế này bà còn chưa cẩn thận chọn quà xin lỗi cho con bé. Giờ bảo chồng bà đi mua thì liệu có kịp không nhỉ?
Phạm Chi Dao thì thấy rất bối rối, gặp lại mẹ của người yêu cũ thì cô nên tỏ thái độ ra sao đây? Tự nhiên bác ấy chặn cô lại không phải là nghi ngờ cô còn dây dưa gì với con trai bác ấy chứ?
Hà Linh đang nói chuyện cùng người phục vụ bên cạnh thì thấy không khí có cái gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy bạn mình đang đứng đối diện không nói gì với một vị phu nhân ăn mặc rất phú quý.
Cô tò mò gọi một tiếng.
"Chi Dao, cậu làm gì thế? Cậu gặp người quen hả?"
Nghe thấy tiếng gọi, hai người mới giật mình hồi thần lại. Chi Dao nhẹ nhàng tránh khỏi tay bà Lan, cô lắc đầu,
"Không, chắc là bác gái đây nhận nhầm người."
Bà Lan lúng túng, chột dạ. Trời ơi, con bé cố ý nói là không quen biết mình. Phải làm sao bây giờ?
"Ấy, cháu đừng vội đi."
Bà đến từng tuổi này rồi nhưng lần đầu tiên không biết phải mở miệng nói chuyện với cô gái còn ít tuổi hơn con trai bà như thế nào. Ngộ nhỡ bà lại nói sai cái gì, doạ cho cô bé ấy dỗi con mình lâu hơn thì phải làm sao.
Trong đầu bà giờ chỉ có một ý nghĩ, muốn có con dâu sớm về nhà thì phải mạnh dạn lên.
Nghĩ thế bà Lan thận trọng lên tiếng dò hỏi.
"Cháu có thể nói chuyện với bác một lúc không?"
Nghĩ nghĩ rồi bà Lan lại bổ sung thêm,
"Bác không có ý xấu đâu."
Chi Dao ban đầu định từ chối, cô với mẹ của người yêu cũ hình như không có gì để nói với nhau cả. Nhưng cô lại sợ, nếu từ chối bà lại nghĩ cô có điều khuất tất. Mọi việc năm xưa cũng nên giải quyết gọn gàng rồi, cô cũng muốn rũ sạch cái danh loại đàn bà đào mỏ mà năm xưa bị gán cho.
"Hà Linh, cậu vào trước đi. Mình sẽ theo vào sau."
Thấy Chi Dao đồng ý, bà Lan lén thở phào nhẹ nhõm. Bà cố ý bảo người phục vụ đưa họ đến khu vực đằng sau. Không thể để ai chen ngang cuộc nói chuyện của bà với con dâu tương lai được.
Lúc hai người ngồi đối diện nhau trong phòng riêng, khung cảnh lúc này khiến họ đồng thời nhớ về cuộc hẹn bảy năm trước. Bầu không khí thoáng màu trầm mặc, không ai lên tiếng trước.
Cuối cùng Chi Dao đành nói,
"Bác muốn gặp cháu có việc gì ạ? Nếu là chuyện liên quan đến con trai bác thì lâu lắm rồi chúng cháu không còn liên hệ với nhau. Nên bác cứ việc yên tâm."
Lần này vị phu nhân kia còn muốn lấy tiền đè ép cô thì cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn.
"Không được!"
Bà Lan bật thốt lên. Hai đứa mà không còn liên hệ với nhau thì bác mới không yên tâm đấy.
Bà Lan chậm rãi chà xát hai tay, ngước mắt nhìn cô gái ngồi đằng trước. Thú thật là bà có hơi xấu hổ, tại sao ngày xưa bà lại tin lời kẻ khác bảo gương mặt thanh thuần này là đồ đào mỏ chứ.
Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của con trai bà, rõ ràng là cô bé này chẳng cần nói gì nó cũng đã dâng hết toàn bộ đến rồi.
"Bác muốn nói về chuyện lần trước. Lần đó là bác đã làm sai, bác không nên chưa phân biệt rõ ràng mà đã hành động như vậy. Bác xin lỗi cháu. Mong cháu tha thứ cho bác."
Nói xong bà Lan cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, như nín thở chờ đợi phản ứng.
Chi Dao ngạc nhiên, vị phu nhân kênh kiệu năm đấy mà bây giờ lại cẩn thận từng li từng tí nhỏ nhẹ xin lỗi cô sao?