Con Gái Của Đại Tá

Trần Mai rất tức giận, cực kì tức giận, thế nên dọc đường đi cô không hề muốn nói chuyện với Hướng Khai Hoa, Hướng Khai Hoa thấy vợ mình tức giận như vậy, thì không biết nên nói gì cho phải, anh vừa đúng là dạng người không khéo ăn nói, nên dọc đường đi tâm trạng hai người cũng đặc biệt buồn bực.

Hướng Vi nhìn mẹ, rồi lại nhìn ba, không khỏi co giật khóe miệng………….. Cư nhiên hai người này lại giận dỗi nhau!

Hướng Vi nắm tay mẹ, nhìn bộ dáng của ba cảm thấy ba thật đáng thương, khi không bị mẹ bắt làm bia đỡ bạn!

"Ba. . . . . . Ôm."

Hướng Khai Hoa thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, len lén nhìn vợ mình, thấy khuôn mặt Trần Mai vẫn đang tức giận, Hướng Khai Hoa nhìn con gái, “Ngoan, đi thôi………..”

Hướng Vi đầu đầy hắc tuyến, khi cô đồng ý, cũng chỉ cảm thấy ba rất đáng thương thôi, Hướng Vi bĩu môi, hừ một cái, trong lòng thầm nói đáng đời ba bị mẹ cho làm bia đỡ đạn! Thật là một người đàn ông ngốc!

Hướng Khai Hoa thấy con gái quệt mồm, cảm thấy thương nó, Hướng Khai Hoa làm bộ tằng hắng một cái, “Vi Vi, đường này đóng băng mỏng đi không dễ, để ba cõng con.”

Hướng Vi nhìn mặt của mẹ mình, chu mỏ. Dĩ nhiên Trần Mai biết hai cha con họ đang thông đồng với nhau, nên trên mặt vẫn không thay đổi gì, chỉ là thời tiết quả thật quá lạnh, đường lại trơn, con nít không so được với người lớn, bọn họ cãi nhau thế nào cũng không thể làm cho con nhỏ chịu thiệt. Trần Mai thở dài, dừng bước chân, “Vi Vi, để ba cõng con nha.”

Hướng Vi được mẹ cho phép, hai ba lần liền nằm úp sấp trên lưng của ba, Trần Mai dùng áo choàng gói thật kỹ con gái, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt, rồi không thèm quan tâm đến Hướng Khai Hoa nữa, tự mình đi về phía trước.

Hướng Vi vịn cổ của ba, nhỏ giọng nói: “Ba, mẹ tức giận.”

Hướng Khai Hoa ừ một tiếng, không nói gì.

Hướng Vi trừng mắt nhìn lên trời, lại típ tục kề miệng vào lỗ tai nói, “Ba, mẹ giận thật. Mẹ tức giận, sẽ không để ý tới ba, mẹ không để ý đến ba, thì ba chính là đứa nhỏ không được ai quan tâm, mặc dù mẹ không quan tâm ba, nhưng Vi Vi thích ba nhất, chúng ta không thèm để ý đến mẹ nữa.”

Hướng Vi thật sự muốn tát vào miệng mình mấy cái, bên trong đã là người mấy chục tuổi đầu, còn phải học bộ dáng của đứa nhỏ chọc cho ba mình vui vẻ, cô dễ dàng lắm sao?

Hướng Khai Hoa bị lời nói của con gái làm tức cười, cõng Hướng Vi, cười nói: “Được, hai cha con chúng ta không để ý đến mẹ nữa, hahaha………….. Vi Vi đúng là con gái ngoan của ba ba……….”

Tuy Trần Mai đi ở phía trước, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng quét nhìn về phía hai cha con, lúc này nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, cô dở khóc dở cười. Lúc trước tuy cô tức giận, nhưng sự buồn bực này đến nhanh mà đi cũng nhanh, bây giờ cô không còn tức chồng mình nữa, dù sao thì chuyện này cũng đã qua rồi, còn suy nghĩ những việc đó làm gì nữa? Vì những người không quan trọng mà tức giận với ngừoi thân là không tốt. Trần Mai dừng bước, nghiêng đầu sang chỗ khác cười chờ hai người, có con nhóc Hướng Vi ở đây, dọc theo đường đi ríu rít không ngừng nên không khí cả nhà nhanh chóng trở lại bình thường.

Hai vợ chồng Trần Đức Cương vừa ăn tối ở nhà xong, năm nay con trai, con dâu và các cháu đều về nhà bên kia mừng năm mới, nên hiện tại hai ông bà già ở nhà đúng là có chút cô đơn.

“Ông ngoại…… ông ngoại…………” Hướng Vi chạy nhảy thật nhanh đi vào trong nhà.

Trần Đức Cương vừa mới nghe được âm thanh, thì hai vợ chồng nhìn nhau một cái, lập tức cười đi mở cửa, vừa mới mở cửa ra, một viên thịt tròn đã chui vào lòng ông, Trần Đức Cương ôm lấy Vi Vi, nhìn tổng quát, “Vi Vi về rồi, ai nha, thực sự làm ông ngoại nhớ muốn chết. Đi Đi Đi, mau vào nhà để ông ngoại nhìn thật kĩ.”

Chu Hữu Thục thấy con gái và con rể về, lau mặt, cười nói: “Mau vào nhà, mẹ và ba con mới vừa ăn cơm xong, thì nghe thấy tiếng Vi Vi gọi ông ngoại nó. Để mẹ đi lấy bát đũa.”

“Mẹ, mẹ ngồi đi, để con tự làm là được rồi.”

“Được rồi, cứ để mẹ làm. Mấy con tự chuẩn bị nước nóng rửa mặt, cho thân thể ấm áp đi………..”

Trần Đức Cương ôm Hướng Vi vào nhà thì ôm suốt không để xuống, còn nghĩ nó vẫn là em bé nên ôm cùng một kiểu. Trần Mai cười nói: “Ba, Vi Vi lớn rồi, ba thả nó xuống đi. Đứa nhỏ này, không được chiều hư nó.”

Trần Đức Cương cười ha hả nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Lâu như vậy rồi không thấy nó, ba rất nhớ nó.”

Hướng Vi nhìn nếp nhăn trên mặt ông ngoại, trong lòng cảm thán năm tháng trôi qua thật nhanh, người đã già. “Vi Vi cũng nhớ ông ngoại. Ông ngoại, Vi Vi lớn rồi, ông thả con xuống đi.”

Lúc này Trần Đức Cương mới thả Vi Vi xuống, nắm tay Hướng Vi, “Lại đây, ngồi đây chơi với ông ngoại.”

“Dạ” Hướng Vi nhanh chóng ngồi cùng một chỗ với ông ngoại, hai người thay phiên gắp đồ ăn cho nhau, cười rộn ràng cả phòng.

Ăn xong cơm tối, Trần Mai để Hướng Khai Hoa đánh cờ với ba, còn cô thì xuống bếp, nói với mẹ chuyện xảy ra tối hôm qua. Mặc dù Chu Hữu Thục tức giận, cũng không thể làm gì được, chỉ đành phải an ủi con gái mấy câu, hai mẹ con còn giống như không có chuyện gì xảy ra, dọn trái cây mang ra ngoài.

Năm nay chị cả và chị hai của Trần Mai chưa về nhà, nói là có một số việc xảy ra nên không thể đến được, em trai thì mùng tám, mùng chín mới về nhà. Năm nay nhà họ Trần trôi qua yên tĩnh khác thường, cũng may còn có Hướng Vi, nên hai vợ chồng Trần Đức Cương cũng rất vui.

Ngày nghỉ của Hướng Khai Hoa không dài, nên khi anh ở đến mùng bảy, Trần Mai liền để anh về trước.

Vào mùng tám, gia đình chú út về nhà, hai anh em sinh đôi đã lớn lên không ít, bàn về chiều cao thì không thấp hơn Hướng Vi bao nhiêu, xem ra bọn nó khỏe hơn Hướng Vi nhiều.

Đã nhiều năm trôi qua Trần Lượng và Trần Khuê chưa từng nhìn thấy qua chị gái, nên đã không còn ấn tượng gì với Vi Vi, sau khi nghe ba mẹ nói xong, mới xấu hổ kêu một tiếng chị gái. Hướng Vi muốn đi chơi với hai em, nhưng lại không ở chung một chỗ, không có cùng đề tài, nên nói chuyện tào lao mấy câu liền chán ngắt, Hướng Vi thất bại, chỉ đành phải tự mình quay về nhà ngồi trước mặt mấy người lớn.

Hai mẹ con Hướng Vi ở đến mùng mười lăm mới về nhà, Hướng Vi cố gắng thân mật với hai anh em sinh đôi, nên hai anh em nó cũng gắng gượng đón nhận cô chị gái này. Trần Đức Cương không xa được cháu gái, nên dặn dò Trần Mai sau này nghĩ hè phải để Vi Vi về nhà chơi.

Sau khi về Bắc Kinh cuộc sống trôi qua khá yên ả, như vậy ngày qua ngày, Hướng Vi hướng mục tiêu cuộc sống của mình đi về phía trước.

Thời gian từ từ trôi qua, trong lúc lơ đãng Hướng Vi đã học lớp sáu, mấy năm này Hướng Vi nhảy lớp hai lần, lần đầu tiên là nhảy lên lớp ba, lần thứ hai là nhảy lên lớp sáu, đến tốt nghiệp năm nay Hướng Vi còn chưa tròn mười tuổi.

Mấy năm này Hướng Vi vẫn duy trì khoảng cách với mấy đứa nhỏ ở đại viện, trừ việc quan hệ thân mật với Lưu Khải một chút, Hướng Vi quan hệ với mấy đứa nhỏ khác cũng không tốt lắm. Một đứa nhảy lớp mạnh như Hướng Vi, ở đại viện vốn không giấu được bí mật gì, những nhà khác lúc ở nhà thường nhắc đến Hướng Vi với con của họ, lập tức làm những đứa bé kia đem Hướng Vi trở thành kẻ địch, làm sao còn có thể quan hệ tốt với cô chứ! Còn nữa Hướng Vi vốn là muốn tránh xa mấy đứa nhỏ ở đại viện, cứ như vậy tốt hơn, tránh cho đầu óc khỏi mệt mỏi.

Hướng Vi ở đại viện không có bạn bè, nhưng khi ở trường học thì cô lại rất được ưa thích, các thầy cô giáo rất thích cô, thành tích của Hướng Vi rất tốt, lại không ra vẻ, thích giúp đỡ bạn học, mấy người lớn đặc biệt thích cô, dĩ nhiên không tránh được việc cô nổi tiếng.

Cũng sắp đến tốt nghiệp tiểu học, Hướng Vi không khẩn trương, không có gi làm trở ngại tiến trình học hành của cô. Hiện tại Lưu Khải đã lên năm nhất trung học, có giờ tự học buổi tối nên không còn được nhàn nhã như hồi học tiểu học nữa, nhưng nếu có thời gian thì nó đều sẽ đi tìm em gái Vi Vi chơi, mang em gái ra ngoài Lưu Khải vô cùng ca ngợi em, gặp người thì sẽ giới thiệu Hướng Vi rằng, “Có nhìn thấy không, em gái tao mới chín tuổi đã tốt nghiệp tiểu học rồi, lợi hại không.” Thấy vẻ mặt người ta tỏ vẻ hiểu ra, lại tỏa sáng hai mắt, trong lòng Lưu Khải vui sướng không chịu được, càng thích nắm tay Hướng Vi đi khoe khoang khắp nơi, chỉ sợ người khác không biết, mặc người khác nghĩ gì, chỉ khổ cho Hướng Vi có khổ không nói được, còn phải bày ra vẻ mặt tưoi cười đi theo.

Bởi vì con gái phải thi lên cấp, tuy Trần Mai đối với con gái rất có lòng tin, nhưng cũng không phải là không lo lắng, ngày ngày đều nấu canh đầu cá cho con gái ăn, sau khi Hướng Vi uống canh đầu cá được nửa tháng thì sống chết không chịu uống nữa, lúc này Trần Mai mới thôi.

Hướng Vi vẫn còn đang suy tính mình sẽ đi học trường nào, theo ý của cô thì chỉ cần không phải là trường trung học Triêu Dương thì tất cả đều OK. Hướng Vi muốn thi Nhất Trung, nhưng trong lúc vô tình cô nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ khiến ý tưởng trong đầu của cô liền thay đổi. Hướng Vi nghe nói ba cô lập tức phải đến khu quân sự ở Thành Đô nhậm chức, hiện tại cuộc thi của con gái sắp đến, hai vợ chồng thương lượng cả hai ngày cũng chưa cho ra được kết quả tốt, chỉ đành phải đợi con gái thi xong rồi tính sau.

Ba nói lần này điều qua bên đó có thể sẽ mất một khoảng thời gian dài, ít thì một hai năm, lâu thì ba năm rưỡi. Đương nhiên mẹ nguyện ý đi theo ba qua bên đó, chỉ là việc học của Vi Vi đang ở đây nên nhất thời không quyết định được.

Trước cuộc thi mấy ngày, cả nhà đang ăn cơm thì Hướng Vi nghiêm túc nhìn ba mình nói: “Ba, có phải ba bị điều đến Thành Đô không?”

Hướng Khai Hoa nghe con gái hỏi như thế, không khỏi nhìn vợ mình một cái, thấy Trần Mai lắc đầu, Hướng Khai Hoa nói: “Vi Vi con chỉ cần quan tâm đến cuộc thi thôi, những thứ khác không cần quan tâm.”

Hướng Vi gắp thịt vào trong chén của ba, “Ba, con muốn đi với với ba mẹ, con không muốn ở đây một mình, con muốn ở cùng một chỗ với ba mẹ.”

Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa liếc mắt nhìn nhau, Trần Mai để đũa xuống, “Vi Vi, con còn nhỏ, không được quyết định bậy bạ. Ba phải đi Thành Đô là quyết định phía trên, con không cần nổi hứng đùa giỡn.”

“Con không có đùa, nói một chút, mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn chăm sóc cho ba sao? Lần này ba đi ít thì một hai năm, lâu thì năm sáu năm, con không muốn phải xa ba lâu như vậy. Hơn nữa, con đến Thành Đô, cũng có thể đi học ở Thành Đô mà, chỉ cần lấy học bạ trước đó của con đưa ra là được, hơn nữa trước đó ba là thủ lĩnh ở bên đó, nhất định sẽ an bài trường học thật tốt cho con.”

Trần Mai dở khóc dở cười, cái đầu nhỏ của con gái, “Thật là một đứa nhỏ ngốc, nói con thông minh, lại vờ ngớ ngẩn. Trước hết con cứ thi cho tốt vào, ba với mẹ thương lượng một lát đã.”

Hai tháng sau, Hướng Vi theo ba mẹ đến Thành Đô……….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui