Con Gái Của Đại Tá

Tháng tám, bộ phim sẽ chính thức được lên songs truyền hình, tâm tình
Hướng Vi vẫn vô cùng căng thẳng, cô không biết khán giả sẽ phản ứng như
thế nào, khán giả thích mới là mục đích cuối cùng mà bọn họ theo đuổi.
Từ khi cô bắt đầu tiếp xúc với nghề này, cô đã hiểu rõ ý định của mình,
thời đại này, đơn thuần theo đuổi nghệ thuật sẽ chỉ làm chính mình ngã
vào vực sâu không đáy, thương mại và nghệ có thể kết hợp với nhau hay
không thì mới tốt, đây cũng coi như là một kỹ thuật trong phương diện
nào đó, cô cũng một mực vì thế mà cố gắng.

Cùng lúc đó, bộ truyện tranh mới của cô cũng được tung ra thị trường,
lần này, cô không tìm ông chủ trước kia mà là bán cho một công ty khác.

Bận rộn hơn nửa năm, Hướng Vi cũng có chút mệt mỏi, dự định mười một
tháng này sẽ đi Shangri-La hay Tây Tạng du lịch một vòng để bản thân
được thả lỏng một chút. Mấy tháng như thế, cô và Chu Thần Dật cũng chưa
từng liên lạc, bảo cô cúi đầu hạ thấp mình xuống trước cô làm không
được, vốn dĩ cũng đâu phải là cô sai. Mấy tháng qua cô cũng đã suy nghĩ
rất nhiều, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, có cái gì ghê
gớm đâu chứ.

Ngày mười một, Hướng Vi thu xếp đơn giản một ít hành lý, tạm biệt Julie
bắt đầu hành trình đi Tây Tạng. Hướng Vi bước xuống máy bay, thật đúng
là có phần chưa thích ứng được, ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, phản ứng ở Cao Nguyên mới thoáng thuyên giảm một tí. Hướng Vi tìm một người
hướng dẫn, là một người phụ nữ ba mươi tuổi đã li hôn, có một cô con gái năm tuổi.

Hướng Vi ở Tây Tạng khoảng bảy ngày, thật sự là có chút chịu không nổi
khí hậu ở đây nên rời khỏi Tây Tạng đi vào Tứ Xuyên rồi lại đến Vân Nam, hết cả tháng mười, Hướng Vi đều ở bên ngoài du lịch và luôn tắt điện
thoại, chỉ khi nào đến một địa điểm mới thì mới gọi điện thoại báo cho
Julie biết. Còn ở Thượng Hải, Julie đã bị cô làm cho tức giận muốn chết
rồi, nói cô lớn rồi mà vẫn cứ tùy hứng như vậy, có biết làm cho người ta vô cùng lo lắng hay không, v.v… Ở bên này Hướng Vi cười nói tự mình sẽ
chăm sóc bản thân thật tốt, bảo Julie đừng lo lắng, lúc về sẽ mang quà
lưu niệm cho mọi người.

Khi Hướng Vi thật sự trở về Thượng Hải đã là đầu tháng mười một rồi,
thời gian Hướng Vi ở Vân Nam lâu hơn một chút, ánh mặt trời bên đó vẫn
rực rỡ như trước, nhưng cũng rất hưởng thụ, chậc chậc, với tháng này mà
nói thì không phải một loại nóng mà.

Ngày bốn tháng mười một, Hướng Vi mới trở về Thượng Hải, Julie thấy cô
bị rám nắng, mặc dù nhìn người rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt.
Hướng Vi ở nhà tắm nước nóng thật khỏe, rồi lấy ảnh chụp ra, kể cho chị
Julie nghe những chỗ thú vị mà cô đã nhìn thấy trong thời gian qua, v.v…

Julie kể cho cô nghe những ngày cô không ở đây, tỉ suất người xem của bộ phim rất tốt, mọi người đã chuẩn bước vào giai đoạn chuẩn bị của quý
hai, còn có tổ kịch bản nói muốn chụp ảnh nhân vật thật của bộ phim,
nhưng mà không có Hướng Vi ở đây, nên vẫn chưa ra quyết định, hỏi cô
thấy thế nào.

Hướng Vi suy nghĩ một chút rồi nói để qua mấy ngày nữa hãy tính, cô còn
phải trì hoãn hai ngày, trong khoảng thời gian này cô mệt đến cuống
cuồng. Hướng Vi không nghĩ tới qua ngày hôm sau mình lại bị cảm, vốn
nghĩ uống hai ngày thuốc là có thể khỏi, không ngờ thật sự càng ngày
càng nặng hơn.

Hướng Vi mở máy tính lên, lấy ảnh mình chụp thời gian qua post lên, rồi
viết thêm một bài giới thiệu trong blog, suy nghĩ trong đầu choáng váng
khó chịu, nhìn thấy cái hình đầu trong QQ nhấp nháy không ngừng, mở ra
thì thấy, trong khoảng thời gian này có rất nhiều người tìm cô. Trong đó là “Tri âm đại tỷ” dường như mỗi ngày đều gửi tin nhắn đến hỏi cô đang ở đâu? Hướng Vi chịu đựng cơn đau đầu, trả lời vài câu nói cô ra ngoài du lịch vài ngày vừa mới trở lại. Hiện giờ đang bị cảm cúm, phỏng chừng
phải đi khám bác sĩ, chắc mấy ngày tới không thể lên QQ, cảm ơn cô ấy đã quan tâm.

Làm xong những chuyện này, đầu Hướng Vi thật sự là choáng váng, cái mũi
lại nghẹt, uống hai viên thuốc, Hướng Vi gọi điện thoại cho Julie. Hai
ngày nay Julie không có ở nhà, mấy ngày trước Tiểu đậu đỏ đã về Mỹ nên
cũng không ai biết Hướng Vi uống thuốc như thế nào.

“Alo, Vi Vi, sao em vẫn chưa đi làm, đã hai ngày rồi mà.” Julie vừa xem tài liệu vừa trả lời Hướng Vi.

“Thật xin lỗi, chị Julie… Khụ khụ… Chị Julie, bây giờ chị có thể về
trước được không, em mệt quá không đi xa được, chị về lái xe đưa em đi
khám bác sĩ, khụ khụ… Chị Julie…”

“Vi Vi, em bị làm sao vậy, em đừng làm chị sợ. Em ở đó chờ chị, chị sẽ
về ngay.” Julie vừa nói, vừa lấy áo khoác đặt trên ghế mặc vào, lại dặn
dò trợ lý vài câu rồi nhanh chóng lái xe về nhà.

Julie mở cửa bước vào, thấy Hướng Vi vô cùng yếu ớt ngồi trên ghế
sa-lon, cầm tấm chăn lông bao quanh bản thân mình lại, liền lộ ánh mắt
giận dữ, “FUCK, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”

Đầu óc Hướng Vi choáng váng, nhìn Julie cười yếu ớt, “Chị Julie, chị đã về rồi à.”

Julie vừa đỡ Hướng Vi vừa nói: “Mới chỉ có hai ngày mà em biến mình
thành như thế này rồi? Rốt cuộc là em đang làm cái gì vậy, bị ốm cũng
không biết đi tìm bác sĩ à?”

“Em không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế này, mấy ngày cũng đã uống thuốc rồi nhưng mà vẫn không khỏi.”

“Bớt nói mấy câu đi, em xem cổ họng em đã khàn thành thế này rồi này.
Sao không gọi điện thoại trước cho chị, hai ngay nay chị sẽ chăm sóc em. Làm sao lại biến mình thành thế này chứ.”

Đúng là cảm cúm, ở bệnh viện truyền dịch xong buổi chiều có thể về,
Julie nhìn về mấy viên thuốc Hướng Vi uống mấy ngày trước, lại càng tức
giận muốn chết, cô nhóc này thế mà lại lấy thuốc đã hết hạn sử dụng ra
mà dùng, cũng may coi như mạng của cô lớn. Khóe miệng Hướng Vi giật,
trước giờ thân thể cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng ít khi nào sinh bệnh, sáng hôm đó thức dậy thấy không được thoải mái nên cô cũng tùy tiện tìm chút thuốc cảm cúm uống vào, cũng không chú ý đến thời hạn.

Julie muốn tức không được mà muốn cười cũng không xong, đành phải ngồi
một bên hờn dỗi, bảo nàng phải nghỉ ngơi thật tốt. Hướng Vi truyền dịch
xong, tinh thần tốt hơn rất nhiều, bảo Julie ngày mai có thể đi làm rồi
không cần chăm sóc cô nữa. Julie hết cách với cô, đành phải bảo cô tự
chăm sóc mình thật tốt nếu có chuyện gì thì lập tức gọi thoại cho cô ấy. Hướng Vi gật đầu nói vâng.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, đã hơn chín giờ, hôm nay tinh thần Hướng Vi
tốt hơn rất nhiều, nằm trên giường ngủ nướng, đã bao lâu rồi không được
ngủ trên giường của mình, những ngày ở bên ngoài ngủ trong khách sạn
thật là nhớ nhung đến cái giường trong nhà mà. Chỉ là không nghỉ tới mới vừa về thế mà lại bị cảm, rõ là…

Gần mười một giờ Hướng Vi mới thức dậy, dự định sẽ làm cho mình chút đồ
ăn, nhưng vẫn còn chưa làm thì vang lên tiếng cửa. Hướng Vi nhíu mày,
nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài, thế mà lại là anh ta. Trong nhất thời
Hướng Vi ngây ngẩn cả người, chuông cửa lại tiếp tục vang lên còn kèm
theo tiếng gõ cửa.

Hướng Vi thở dài, mở cửa ra lạnh nhạt nhìn anh. Chu Thần Dật thấy cô
đứng ở cửa, có chút không biết nên nói cái gì, trong nhất thời hai người đều im lặng. Hướng Vi nhíu mày, “Tiểu đậu đỏ đã về Mỹ rồi, xin mời trở
về đi.”

Hướng Vi nói xong liền muốn đóng cửa, Chu Thần Dật vội vàng chặn cửa lại, “Vi Vi, em bị ốm rồi.”

“Tôi có bị ốm hay không mắc mớ gì đến anh, bây giờ mời anh đi ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Chu Thần Dật đâu dễ gì mà rời khỏi, khó khăn lắm mới xin nghỉ phép được, “Vi Vi, em hãy nghe anh nói, anh biết em buồn anh thời gian qua đã
không liên lạc với em. Em xem anh mới vừa xuống máy liền đến đây ngay
lập tức, ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống, hãy để cho anh vào nhà
trước có được không?”

Hướng Vi quần áo của anh thật sự cũng có nhiều nếp nhăn, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, tóc cũng rất lộn xộn, từ truớc đến giờ Chu Thần Dật rất
để ý đến hình tượng của mình, về điểm này thì cô biết rõ. Chung quy là
Hướng Vi cũng không thể hạ quyết tâm làm người dưng được, “Anh vào trước đi.”

Hướng Vi ngồi trên ghế sa-lon, nhìn Chu Thần Dật, “Có chuyện gì thì mau nói đi.”

Đã gần nửa năm rồi Chu Thần Dật chưa gặp cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Hướng Vi nhíu mày, “Anh nhìn đủ chưa, có chuyện gì thì mau nói đi, tôi
còn có việc, không có thời gian ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với anh.”

“Em bị ốm hả? Sao nhìn em lại gầy như vậy.” Chu Thần Dật nói xong đưa
tay qua muốn sờ lên mặt cô, Hướng Vi tức giận tát anh một cái, năm ngón
tay nắm lại, “Chu Thần Dật, anh đừng quá đáng!”

Chu Thần Dật bị một cái tát này làm cho sững sờ tại chỗ, đôi mắt hẹp dài ngơ ngác nhìn Hướng Vi. Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, “Chu Thần Dật,
Hướng Vi tôi không phải là món đồ chơi mà anh muốn vứt bỏ thì vứt bỏ!
Tôi nói cho anh biết, chúng ta chia tay rồi!”

“Vì sao?”

“Vì sao? Anh vẫn không biết xấu hổ mà hỏi tôi vì sao ư, Chu Thần Dật anh thật sự làm cho tôi thấy ghê tởm đó. Lúc trước anh chẳng quan tâm tới
tôi, hiện giờ lại giả bộ dáng vẻ tình yêu sâu đậm với tôi, thật sự là
làm cho người ta thấy chán ghét.” Hướng Vi càng nói càng tức giận, trên
mặt cũng đã sung huyết đỏ bừng, vốn đang bị cảm nên lúc bị tức làm cho
ho khan liên tục.

Chu Thần Dật lo lắng bước tới vuốt lưng cho cô, lại bị Hướng Vi chán
ghét đẩy ra, Hướng Vi rót ly nước ấm, uống vào mới cảm thấy đỡ hơn
nhiều.

“Thật xin lỗi, Vi Vi, anh… Không có cách nào khác.”

“Không có cách nào? Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì sao? Chu Thần Dật, người phụ nữ kia đúng là đã có con với anh, hiện giờ cô ta
tới tìm anh, anh…”

“Anh và cô ta có quan hệ cái rắm, thì đào đâu ra con chứ. Mẹ nó, tưởng
sẽ dễ bắt nạt anh lắm sao? Vi Vi, em nên biết, anh không kết hôn làm sao có con được. Trước kia quả thật anh từng có quan hệ với phụ nữ, về điểm này là anh có lỗi với em, nhưng mà, Vi Vi, em phải tin tưởng anh, từ
đầu đến cuối anh chỉ yêu có mình em.”

Vẻ mặt Hướng Vi không kiên nhẫn, “Nói xong rồi sao? Nếu nói xong rồi thì đi đi. Tôi cũng không rảnh mà ngồi đây nghe chuyện tình yêu của anh.”

“Vi Vi, anh thề anh và người phụ nữ họ Hoàng kia không có một chút quan
hệ nào cả. Chẳng qua là lúc trước do anh nợ nhân tình của người ta, năm
đó người kia nhờ anh giúp chút chuyện nhỏ, anh liền giúp đỡ tìm người
chăm sóc cô ta một thời gian, sau đó tự cô ta rời khỏi, anh cũng không
để trong lòng. Lần trước cô ta tới tìm em, chẳng qua chỉ là muốn anh
giúp cô ta liên lạc với người đó mà thôi, Vi Vi, thật xin lỗi, vốn dĩ
anh xử lý chuyện kia xong sẽ đi tìm em, nhưng sau đó lại bị phái ra nước ngoài học tập, do đi quá vội vàng nên cái gì cũng không kịp mang theo,
cũng không kịp nói cho em biết. Em cũng biết, cấp trên đã ra lệnh anh
không thể không chấp hành, lần này anh cũng chỉ có thể xin nghỉ được hai ngày, do anh nói mẹ anh xảy ra chuyện nên mới được ra ngoài, đúng lúc
mẹ anh bị ốm, sau khi anh đi thăm mẹ xong là đến đây ngay lập tức, em…”
Vẻ mặt Chu Thần Dật cũng rất buồn bực, nghĩ bởi vì chuyện này mà không
cưới được cô dâu thì quả thật là thiệt thòi lớn.

Đầu Hướng Vi vô cùng đau đớn, vội vàng khoát tay, “Tôi đói bụng rồi, có chuyện gì thì để sau rồi hãy nói.”

Chu Thần Dật vội vàng nói: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh đi làm cho em chút đồ ăn.”

Thật sự là Hướng Vi rất đói, vốn tối hôm qua chỉ ăn qua loa chút gì đó,
toàn thân Hướng Vi mềm nhũn ngồi xiêu vẹo trên ghế sa-lon, Chu Thần Dật
vội vàng vào phòng bếp làm đồ ăn.

Động tác của Chu Thần Dật cũng rất nhanh, nhớ đến cô đang bị cảm, nên
chỉ làm một chút đồ ăn thanh đạm, khóe miệng Hướng Vi giật giật, thật là đủ thanh đạm rồi, ngay cả một chút thịt cũng không nhìn thấy, cái này
đối với Hướng Vi không thịt không vui mà nói thì cũng thật là quá thanh
đạm rồi!

“Nhanh ăn đi, ăn xong anh đưa em đi gặp bác sĩ. Em mấy ngày nay phải chú ý ăn uống, không được ăn thức ăn cay hay dầu mỡ.”

Hướng Vi nhìn anh chăm chú một lúc, rồi mới đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay ăn cơm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui