Lần đầu tiên tôi gặp
em là một ngày trời mưa tầm tã, cái ngày định mệnh mà tôi mất hết tất
cả. Tôi vẫn nhớ rõ cái mùi nồng đậm của đất ẩm quyện với mùi máu tanh
tưởi xộc lên khoang mũi, vô cùng buồn nôn cùng không khí tang tóc khi
đó. Những vũng máu lênh láng khắp sân gạch, xác chết la liệt khắp nơi,
thậm chí có những cái xác không còn nguyên vẹn, đầu một nơi, thân một
nơi. Ruột gan như bị xới tung lên, những hốc mắt đen ngòm như có thể
nhìn xuyên thấu tâm can tôi, và những quả tim nằm lăn lóc trên mặt đất.
Những quả tim của cha mẹ tôi, những vũng máu của cô cậu tôi. Tất cả đều
đã chết. Những cái chết đầy đau đớn và tàn bạo.
Khi đó tôi mới
mười bảy tuổi, cái độ tuổi mới bắt đầu trưởng thành đấy, vẫn còn nổi
loạn và không biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi khi đó chỉ là
một thằng nhóc bốc đồng không hơn không kém, và ngày hôm đó nếu như tôi
không đùng đùng gây chuyện với cha rồi bỏ nhà đi, có lẽ mọi chuyện đã
không như vậy. Tồi tệ nhất thì tôi cũng được cùng chung với mọi người
trong gia đình trải qua cuộc tàn sát đấy. Nhưng có lẽ số trời đã định
rằng tôi phải sống sót, để trải qua nỗi thống khổ và cô độc này để gặp
em.
Tuy nhiên đấy là chuyện của sau này, còn vào thời khắc đó,
trái tim tôi chỉ tràn ngập đau thương và sự hận thù. Một thằng con trai
như tôi trong cơn mưa tầm tã đó, vừa gào khóc như một kẻ điên dại, vừa
lay từng người một. Tay chân luống cuống rút điện thoại ra để gọi cho
cảnh sát, liền trượt tay đánh văng điện thoại ra rất xa, rơi vào ngay
vũng máu loang của cậu tôi. Cảnh tượng đó đến tận ngày hôm nay vẫn thi
thoảng xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tâm trí tôi rơi vào hỗn loạn,
khóc không ra khóc, cười không ra cười, tôi bắt đầu tự huyễn hoặc,
thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là mơ. Tất cả chỉ là một giấc mơ
tồi tệ mà thôi.
Tôi lúc đó chẳng còn màng đến đau đớn, lao đầu
vào tường thạch, đập liên hồi, vừa đập vừa kêu, “Không đau. Không đau!
Không đau!” Tôi đập đến khi da thịt rách ra, máu chảy ướt đẫm chiếc áo
trắng, nhuộm đỏ cả một vùng. Trong khoang miệng tôi ngập ngụa mùi tanh
của máu và nước mắt, một cảm giác vô cùng khó chịu khiến ruột gan tôi
như muốn trào ngược ra. Đúng lúc đó, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên
vai tôi, và mưa ngừng rơi xuống đầu tôi. Em đang đứng bên cạnh tôi, tay
cầm một cây dù. Trước khi trời đất tối xầm lại, tất cả những gì tôi còn
nhớ chính là đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu của em, thật đẹp.
Thật buồn.
Lúc tỉnh lại, tôi đã được đưa vào bệnh viện băng bó
cẩn thận, thay đồ nằm yên vị trên giường bệnh trắng toát. Có lẽ vì đã
được tiêm thuốc an thần nên tôi rất bình tĩnh lắng nghe người tự xưng là cảnh sát kia nói về tình hình hiện tại. Họ nói rằng tôi được tìm thấy
bất tỉnh tại hiện trường của vụ thảm sát, có ai đó đã báo cảnh sát và
gọi xe cứu thương. Sau khi lấy lời khai và trả lời các câu hỏi của cảnh
sát, họ để tôi nghỉ ngơi. Tôi đã hỏi về em, nhưng họ nói rằng tôi chắc
là do hoảng loạn nên sinh ảo giác chứ tại hiện trường không có dấu vết
nào của một người phụ nữ cả.
Mất hết tất cả trong một ngày như
vậy, tôi tuyệt vọng, suy nghĩ rối bời. Ban ngày suy nghĩ tìm cách trả
thù một kẻ tôi không hề biết, ban đêm lại kích động liên tục ra công tự
sát. Sau nhiều lần bị phát hiện tự sát không thành, người ta chuyển tôi
sang khu vực điều trị bệnh nhân tâm thần. Sau ba tháng điều trị, có rất
nhiều thứ xảy ra, cuối cùng tôi cũng được xuất viện và trở lại với cuộc
sống bình thường. Tang lễ của gia đình tôi đã được lo xong xuôi, tất cả
đều được hoả thiêu theo nguyện vọng của cha tôi lúc còn sống. Tôi đi
theo địa chỉ được ghi trên tờ giấy ghi chú mà cảnh sát để lại cho tôi,
đến nghĩa trang nằm trên sườn đồi cạnh biển. Và giây phút ấy, tôi không
thể ngờ được rằng một lần nữa tôi lại trông thấy em. Nơi xa xa ấy, em
đang đứng, mái tóc đen dài bay trong gió. Bộ đồ đen em mặc toát lên sự
tang tóc, lạnh lùng và xa cách. Từng đường nét gương mặt em như tượng
tạc, được đẽo gọt vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo. Tôi ngây ra một lúc lâu mới chợt choàng tỉnh rồi chạy thật nhanh đến chỗ em. Nhưng lên đến nơi thì
đã không còn thấy bóng dáng em đâu nữa. Như một cơn gió, em biến mất
không một dấu vết.
Tôi thở hổn hển, cố gắng hít thở lại bình
thường rồi tình cờ nhìn thấy thứ em để lại. Em để lại một bó hoa cúc đại đoá trắng toát trên mộ cha tôi. Lúc đó, trong đầu tôi là hàng vạn những câu hỏi không lời giải đáp liên tục tuôn ra. “Em là ai?”, “Tại sao lại
có mặt tại hiện trường, ngay vào lúc đó?”, “Tại sao em lại đến đây, để
lại bó hoa viếng này?” và tồi tệ nhất, câu hỏi ấy đã xuất hiện. “Liệu em có liên quan đến cuộc thảm sát này?”
Có phải em đã giết gia đình tôi?
Trong tâm trí tôi lúc đó là một mớ hỗn loạn, tất cả mọi thứ trong thoáng chốc được xâu chuỗi lại, tất cả rõ ràng như thế. Người có khả năng hại gia
đình tôi như vậy, kẻ giết người vô nhân đạo ấy khó có thể chối cãi, em
là người đáng nghi ngờ nhất. Cả nhà tôi có truyền thống làm nghề nhà
giáo và thường xuyên giúp đỡ hàng xóm, hàng tháng còn đi gây quỹ từ
thiện cho người nghèo và người tàn tật. Thực sự để nghĩ rằng cha mẹ hay
gia đình tôi đắc tội với ai đến mức phải thảm sát cả gia đình như vậy
quả là điên rồ. Động cơ từ sự thù hằn hay nợ nần gì đó, tôi gần như có
thể chắc chắn là không phải. Tài sản cũng không bị mất mát gì, chứng tỏ
cũng không phải là giết người cướp của. Giết người rồi lại còn phanh
thây, moi móc nội tạng, huỷ hoại thân xác người đã chết như vậy, tên đồ
tể bệnh hoạn đó ngàn lần không xứng đáng làm người. Ngàn vạn lần bị
phanh thây, đánh chết đi sống lại cũng không hết tội.
Cái thứ không phải con người đó... và em lại là một ư?
Giờ phút này nghĩ lại, trái tim tôi vẫn co thắt đau đớn không khác gì lúc
đấy. Gặp em hai lần, chưa từng nói với nhau câu nói nào cả. Tất cả chỉ
là sự im lặng và một ánh nhìn. Vậy tại sao? Tôi thì biết gì về em? Tôi
thậm chí còn chẳng biết em là ai. Ai mà biết rằng em không thể là một
tên đồ tể vô nhân tính chứ? Đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm đấy rất có thể là
đôi mắt của kẻ giết người. Vậy tại sao, lại không giết tôi?
Đúng vậy, tại sao?
Liệu có phải là một sự thương hại bất chợt, nên quyết định tha cho tôi? Nếu
thực sự là em, ngay lúc đấy ra tay giết thêm tôi cũng đâu phải việc gì
quá khó khăn? Dù gì tôi cũng đã mất máu, chết tại chỗ ngay tại hiện
trường sẽ vô cùng có lợi cho em. Cảnh sát sẽ nhanh chóng phỏng đoán rằng tôi chính là thứ không phải con người đó lên cơn đồ sát cả gia đình rồi hối hận lao vào tường tự sát ngay sau đó. Vụ án kết thúc. Chẳng phải là quá đơn giản sao? Tại sao lại cứu tôi? Tại sao lại còn đem hoa đến
viếng? Phải chăng em cảm thấy hối hận vì những việc em đã làm ư?
Không!
Việc này quá nực cười. Một kẻ giết người lại cảm thấy hối hận sao? Chẳng
bằng nói là em muốn tôi sống, trong đau đớn, thù hận, cô độc và sự điên
loạn này mỗi ngày như một cách tra tấn tinh thần nghe còn có vẻ hợp lý
hơn. Thật là bệnh hoạn.
“...Ha ha ha!” Tôi đứng giữa nghĩa
trang, đột nhiên cười phá lên như một kẻ điên. Tôi cười nhạo cho sai lầm bồng bột của bản thân. Tôi cười nhạo cho tương lai mù mịt phía trước.
Tôi cười vì tim tôi đau. Vì trước khi tôi nhận ra tất cả những điều
trên, tôi đã nhận ra tôi yêu em. Thứ tình yêu hết sức vô lý, và vô cùng
ngu ngốc. Tôi không hiểu tại sao tôi lại yêu em, chúng ta không khác nào hai kẻ xa lạ, tình cờ vướng vào nhau. Khi nghi ngờ em là kẻ có tội,
điều khiến tôi đau nhất chính là tôi nhận ra bản thân mình đang cố bào
chữa cho em, người có thể là kẻ đã xoá sạch cả gia đình tôi ra khỏi cuộc đời của tôi, biến tôi thành kẻ cô độc.
Tôi cắn thật mạnh lên
bàn tay của mình, cơn đau điếng chạy dọc lên não trong giây lát cuốn
sạch cơn đau âm ỉ trong tim tôi. Thay vào đó là mùi máu tanh trong miệng và cảm giác đau rát trên bàn tay chiếm lấy sự chú ý của tôi. Tôi hít
một hơi thật sâu, cúi đầu trước bia mộ chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng rời khỏi. Tình yêu là gì? Chỉ là sự ngu ngốc của bộ não trộn lẫn
với tạp nham các loại cảm xúc vui buồn thất thường. Chẳng có gì hay ho.
Tôi còn nhiều thứ quan trọng hơn để giải quyết.
Bắt vội một
chiếc xe taxi, tôi đi đến đồn cảnh sát để hỏi về vụ án. Khi được hỏi là
ai là người đã gọi cảnh sát, họ nói là điện thoại của tôi đã kết nối tới đường dây nóng của họ, nhưng không có ai trả lời khi họ hỏi nên họ đã
ngay lập tức huy động lực lượng chạy đến nơi điện thoại của tôi được
định vị. Tôi cũng hỏi xem là ai đã đứng ra lo liệu cho tang lễ, và câu
trả lời là một người phụ nữ tự xưng là người thân của tôi đã đứng ra lo
liệu tất cả. Thậm chí còn biết được rằng cha tôi muốn được hoả thiêu.
Người phụ nữ ấy chỉ để lại một cái tên Diệp Ôn Dĩnh, cái tên nghe vô
cùng kì lạ. Trong thâm tâm tôi có cảm tính rằng, cái tên này là tên giả
nên đã nhờ bên cảnh sát tra giúp danh tính của người phụ nữ này, ngoài
ra tôi cũng dám chắc rằng họ hàng của tôi không có ai có cái tên nào đặc biệt như vậy cả. Đúng như tôi dự tính, trong hệ thống không có một ai
có tên là Diệp Ôn Dĩnh cả.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều là
công cốc. Bằng một cách nào đó cái tên giả đó gợi cho tôi nhớ đến một
đầu mối. Cái tên được bắt đầu với các chữ D.O.D được kết hợp lại thành
tên của một trang web bí ẩn đang được giới trẻ đồn đại. DOD hay còn được biết đến là Descendant of the Death, là một trang web chỉ cho một số
người nhất định, được cho là có năng lực tâm linh hay giác quan thứ sáu
truy cập vào. Tuy nhiên người truy cập vào trang web đó làm gì trên đó
thì hoàn toàn là một bí ẩn. Điều kì lạ là sau khi truy cập vào tất cả
bọn họ đều quên sạch các sự kiện diễn ra sau đó và không thể truy cập
vào lần nào nữa. Tôi vốn đã nghe đến tin đồn này từ vài năm trước, nhưng vẫn chỉ cho rằng nó là tin vịt, hoàn toàn hư cấu. Thế nhưng có lẽ đã
đến lúc kiểm chứng xem đây có phải là sự thật hay chỉ là tin lá cải rồi.
Diệp Ôn Dĩnh, hay DOD hay là cái tên gì đó đi chăng nữa, hay chờ đó tôi nhất định sẽ tìm ra em.
Hết chương một