2.
Khi còn nhỏ, tôi rất hoạt bát nhưng càng lớn tôi càng trầm tính, mặc cảm và bướng bỉnh, ngoài việc học ra thì mái tóc là niềm tự hào bé nhỏ thằm lặng duy nhất của tuổi dậy thì.
Tóc tôi dày và đen, được nhiều người khen mái tóc đẹp.
Ngày đó tan học về nhà, tôi thấy cảnh bố tôi cùng người thu mua tóc dạo ngồi hút thuốc trong sân.
Mắt hắn ta sang lên khi thấy mái tóc của tôi, háo hức nói:"Tóc này chuẩn đét đấy, bán được giá cao đó ông anh".
Hắn đưa cho bố tôi số điện thoại, bố tôi đồng ý.
Ngay cả quyền từ chối tôi cũng không có, mẹ tôi đặt tôi ngồi lên cái ghế đẩu con con.
Mẹ bảo:"Cắt tóc đi còn có thể mọc lại mà.
Con không phải ưng mua bộ sách kia à, bán tóc đi rồi mẹ mua cho một bộ".
Đó là một bộ sách kinh điển của TQ, tôi đọc được vài cuốn ở hiệu sách Tân Hoa.
Giá chát quá và tôi cũng không muốn mua.
Đọc xong chỉ cần ghi nhớ sách trong lòng, không cần mua làm gì.
Tôi im lặng hồi lâu rồi nói:"Mẹ mua cho con cái máy ghi âm đi".
Lúc ấy tôi đạt thành tích rất tốt nên được nhận vào học Trường cấp hai Số 01 thành phố, điểm số rất cao, được miễn học phí & các khoản phụ phí trong ba năm liên tiếp.
Chỉ đến khi đặt chân đến thành phố lớn, tôi mới nhận ra rằng, có rất nhiều người giàu có, trình độ học vấn của họ cũng cao thấp khác nhau.
Tiếng Anh cũng tôi khá yếu, nhất là phần nghe - viết.
Nếu có cái máy ghi âm, tôi chắc chắn có thể cải thiện điểm số của mình.
Chỉ là điều kiện gia đình tôi thực sự có chút eo hẹp, em trai tôi cũng đang đi học.
Bố tôi làm linh tinh vụn vặt, mẹ tôi làm ruộng, một năm kiếm không được bao nhiêu tiền, thật sự tôi không thể mở miệng xin được.
Mỗi lần xin tiền gia đình, luôn luôn có cảm giác hổ thẹn trong lòng, khiến tôi khó mở lời.
Tiền sinh hoạt phí tuy bố tôi cũng đưa, nhưng mỗi lần đưa là mỗi lần mắng xối xả:"Học xong cấp 3 mày cũng đừng đi học nữa, con gái lớn như mày người ta đều đi ra ngoài kiếm tiền rồi.
Tốn nhiều tiền cho mày chỉ để đi học, tương lai trước sau gì mày chẳng phải kết hôn!"
Tóc tôi bán được giá cao, cuối tuần tôi ở nhà làm việc, còn bố mẹ tôi lên nội thành.
Tôi ngóng trông bọn họ có thể mang về cho tôi một cái máy ghi âm, chờ từ ban ngày trời sáng đến lúc trời đã tối đen mù mịt.
Tôi thậm chí đã nghĩ tới việc cố gắng tiết kiệm tiền mua băng cát-sét.
Nếu như nhận được học bổng, tôi sẽ bí mật mua băng của Châu Kiệt Luân.
Thế là tôi cũng sẽ được cùng bạn học kháo nhau xem bài hát anh ấy hát hay nhất là bài nào.
Tôi nghe được tiếng cổng mở, vội vàng đứng lên.
Niềm vui sắp nhận được chiếc máy ghi âm gần như khiến tôi bỏng cháy.
Lúc tôi chạy ù ra Vương Gia Đống cũng chạy tới.
Nó hưng phấn vung chân thật mạnh đá tôi, kích động khoe khoang:"Vương Tiểu Điềm! Mày thấy chưa, mày thấy chưa? Bố mua cho tao giày bóng rổ Jordan, hàng mới toanh nhé! Mày ghen tị không? Thứ hai tao mang vào trường học cho xem!"
Bố mẹ tôi chỉ xách trên tay chiếc túi đựng giày, ngoài ra không có gì khác.
Vương Gia Đống còn vui vẻ nói:"Tóc của mày cũng đáng giá đó, mau mọc tóc dài ra đê, mua thêm cho tao bộ đồng phục bóng rổ".
Nó mừng đến nỗi hiện lên chiếc răng sâu hiện ra ở khóe miệng.
Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ của nó mà cơn giận trong lòng trào lên.
Không suy nghĩ gì, tôi nhào tới đôi giày Jordan hung hăng giẫm lên.
Một giẫm! Hai bàn chân! Ba đạp! Hận không thể nghiền nát nó ra cho rồi!
Vương Gia Đống kịp thời phản ứng lại, vươn tay đẩy tôi.
Tôi bắt lấy tay nó, rồi tát nó hai cái.
Bố tôi vội vàng xông tới bóp cánh tay tôi, hung dữ đánh vào đầu tôi hai cái, nổi giận mắng:"Con điên này, mày đạp hư đồ thì sao, cái này đắt tiền lắm mày có biết không?"
Tôi như mất trí, cố hết sức phản kháng với bố, nước mắt giàn giụa, điên cuồng hét lên:
"Bán tóc của con để mua giày cho Vương Gia Đống! Bố biết những ngày con đi học như thế nào không? Cơm không dám ăn thịt, ăn rau là rau cả tuần liền, nhặt những cây bút bỏ đi của bạn cùng lớp! Sách bài tập đều phải đi xem ké của người khác! Ngay cả BVS cũng không dám dùng nhiều, mỗi lần tới kỳ đều sợ.
Con sợ số tiền này dùng rồi lại bị thiếu!”
Bố tôi lúc đầu sững sờ vì tiếng hét của tôi, rồi sau đó ông càng đánh tôi nặng tay hơn!
Như thể bị thách thức, ông ấy tức giận vì xấu hổ, hung ác cầm cây chổi bên cạnh vụt tới tấp vào tôi:"Tao thấy mày học riết rồi có gan lớn hơn hẳn nhỉ! Chê ăn ít thì mày đừng ăn.
Mày nghỉ học cho tao, ngày mai đi làm công! Nuôi mày to xác như vậy cũng nên tới lúc mày ra sức gánh vác gia đình này rồi!"
Đêm đó, tôi bị đánh tới mức không còn sức nói chuyện.
Tôi đã cảm nhận được cái gì gọi là thất vọng, nếu như ngày từ đầu nói rõ là mua giày cho Vương Gia Đống thì tôi cũng không chờ mong nhiều đến vậy.
Nhưng tôi không ngờ rằng sau khi nếm được mùi vị thất vọng, tôi cũng sẽ "được" trải qua tuyệt vọng.