Hôm nay là ngày nghỉ của Hân, sáng nay cô quyết định sẽ đi thăm Vân và dành cả ngày để trò chuyện cùng em ấy, Hân lái con xe honda 'huyền thoại' của mình đến bệnh viện với tâm trạng vui tươi, sau khi cả hai thẳng thắn nói chuyện với nhau thì mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiết hơn trước rất nhiều.
Cảm xúc Hân dành cho Vân khá phức tạp, cô cảm thấy có gì đang thay đổi giữa hai người cơ mà Hân lại không biết là thứ gì còn hiện tại Hân chỉ biết là mình muốn gần gũi với em hơn thôi.
Vừa đến bệnh viện cô y tá đã thông báo một tin tức động trời cho Hân làm tâm trạng hớn hở lúc sáng đã tan thành mây bay.
"Cô hỏi bệnh nhân phòng 31 chứ gì, cô ấy xuất viện từ hôm kia rồi".
Trần Khả Hân đơ người, sao mình không biết gì hết vậy?
"À, hình như xuất viện cùng với một bệnh nhân khác.
Ở phòng 30 thì phải?".
"Đó là ai vậy?".
Hân nhíu mày, Vân không xuất viện một mình sao?
"Đặng Hà Duyên, cô ấy ở đây hơn 3 năm rồi.
Tôi nhớ là tháng 10 mới được xuất hiện nhưng lại được đặc cách cho rời đi trước thời hạn".
Y tá ỡm ờ đáp lại.
"Vậy hả? Dạ cảm ơn cô nhiều, tôi đi trước".
Y tá gật đầu một cái với Hân rồi rời đi, Hân rút điện thoại trong túi áo gửi một dòng tin nhắn cho Vân.
"Em xuất viện rồi sao?".
Hân ủ rũ dắt xe máy ra khỏi khu để xe, một lúc sau tiếng thông báo điện thoại vang lên, cô vội vàng dựng chân chống rồi kiểm tra điện thoại.
"Dạ vâng, mới hôm kia.
Đừng nói với em là chị đến bệnh viện nhé".
Hân bĩu môi, cô giận dỗi nhắn lại ngay lập tức.
"Chị đến bệnh viện rồi:(".
"Vậy giờ chị có tiện không? Chúng ta gặp nhau ở quán cafe nha?".
"Em đang ở đâu?".
Vân nhắn xong địa chỉ rồi đưa điện thoại lên tai, giả vờ gọi điện thoại, cô không muốn người qua đường tưởng cô bị thần kinh, mặc dù đúng là vậy.
Vân nhìn về phía một cô gái, người này có chút kì lạ, cô như người trong suốt thậm chí còn có người đi xuyên qua cô ấy mà chẳng cảm thấy gì, chắc chắn đây chả phải là 'người', Vân bình tĩnh cất lời dò hỏi.
"Tôi thông báo cho gia đình cô trước nhé?".
Cô gái ấy gật đầu với Vân, sau đó gằn giọng nói.
"Họ chắc đang lo lắng lắm, tất cả là do thằng già đấy nên tôi mới thành ra như vậy!".
Vân im lặng lắng nghe, đợi cô gái kia bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng.
"Đọc địa chỉ và số điện thoại của bố mẹ cô cho tôi".
Cô gái kia gật đầu đọc một tràng những con số và địa điểm cho Vân, đến cả địa chỉ của hung thủ cũng nói sạch, hắn sống rất gần gia đình cô gái ấy.
Vân thấy ghê tởm những người như hắn, cô âm thầm đẩy nhanh tiến độ.
____________
Hân đẩy cửa bước vào, góc bên phải gần cửa kính, Vân đang nhàn nhã thưởng thức tách trà trên tay, trên bàn còn để mấy đĩa bánh ngọt.
Đi cà phê nhưng lại uống trà, đúng là chỉ có em mới có phong cách ngược đời như này.
Hôm nay Vân mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, làm nổi bật làn da trắng tinh như sứ, quần tây màu đen với giày da, tóc được buộc đuôi ngựa, mặt không trang điểm, gương mặt của em dù có trang điểm hay không thì vẫn như nhau, đều mang nét đẹp dịu dàng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt xinh đẹp cùng gọng kính vàng già dặn, tay đeo đồng hồ nữ thanh lịch.
Hân ngồi xuống trước mặt Vân, cô tự hỏi tại sao chỗ này lại lạnh thế nhỉ?
"Em xuất viện sao không nói với chị một tiếng?".
Vừa gặp đã tra hỏi luôn sao? Vân cười làm lành, cô đưa menu cho Hân rồi chậm rãi đáp.
"Tại em có việc phải làm, bận quá nên quên mất".
"Ra vậy, em xuất viện sớm thế.
Liệu...!bệnh của em đã ổn chưa?" Hân lo lắng hỏi.
"Em đã khỏi lâu rồi.
Phát bệnh là do ngoài ý muốn thôi".
Nói xong, Vân uống thêm một ngụm trà, lúc này em mới nói tiếp.
"Thực ra là em có chuyện muốn nhờ chị".
Hân bất ngờ một lúc, vui vẻ gật đầu.
"Chuyện gì thế?".
Vân xoay người lấy ra một tờ thông báo tìm người, nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
"Cô gái này mất tích cách đây 5 ngày nhưng không may là đã qua đời rồi, em muốn cùng chị đến nơi xác cô ấy bị tiêu hủy rồi vớt thi thể lên.
Tất nhiên, nếu chị không muốn giúp cũng không sao, còn một người khác cũng tham gia vào vụ này".
Hân giật mình, tại sao cứ mỗi lần gặp Vân là y rằng đều liên quan đến người chết vậy!
"Sao...!sao em biết cô gái này đã chết?".
"Ừ thì, cô ấy đang ngồi cạnh chị kia mà".
Vân chỉ vào khoảng trống bên cạnh Hân.
Hân đứng bật dậy, sau đó chạy đến đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vân.
"Công an thì sao? Báo công an thì vẫn tốt hơn.
Với cả, em cần gì phải làm mấy việc này".
"Ý hay đấy, vậy thì em sẽ nghĩ cách để giải thích với các cán bộ rằng em có thể nhìn thấy hồn ma nên mới biết cô gái đã chết.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là họ không tống em vào trại tâm thần hoặc coi em là nghi phạm và rồi tống em vào tù".
"Ặc..." Hân lặng thinh, Hân nhìn vào khoảng trống đối diện kia mà rùng mình, còn Vân thì che miệng cười khẽ.
"Chị có thể từ chối".
"Không, chị đồng ý, bao giờ thì làm vậy?".
Vân nhướng mày nhìn Hân, khóe miệng cong nhẹ cô uống nốt tách trà rồi đáp.
"Tí nữa, chỉ cần vớt xác cô ấy lên là được".
Hân lạnh sống lưng.
Vớt xác! Chẳng nhẽ là đụng chạm trực tiếp với xác chết à!
"Chị có thể từ chối mà".
"Không! Chị đã đồng ý với em rồi".
Đột nhiên Vân nổi lên hứng thú trêu chọc của mình, cô ngồi sát lại vào người Hân tay kéo cả người Hân xuống rồi nói thì thầm vào tai chị.
"Chị chắc không? Chị biết đấy, ruồi bọ sẽ chui ra từ những lỗ trên người, cái xác sẽ nồng nặc mùi tanh ngọt của máu, thịt trên người có dấu hiệu thối rữa, làn da thâm tím xuất hiện hồ máu tử thi.
Nghe nói là bị thả trôi, tốc độ phân hủy sẽ nhanh gấp đôi bình thường.
Nghe lãng mạn chứ?".
Nói xong còn thổi nhẹ vào tai Hân, làm cả người chị nổi da gà nhưng càng về sau thì càng ngượng.
Rốt cuộc em đang nói linh tinh gì vậy!
Cô gái ngồi đối diện hai người cũng cảm thấy lúng túng, không biết Vân nói gì với người kia mà làm cho cô ấy phải che tai lại, đỏ cả mặt, nhưng cô không nhiều chuyện, 'chắc là chuyện quan trọng, người lớn luôn có bí mật mà', và đó là suy nghĩ của một hồn ma đã trải qua 17 nồi bánh trưng.
"E hèm, ờ thì...cái này em cho chị xin thôi".
Trần Khả Hân ngượng ngùng quay đi chỗ khác còn Vân cười tít mắt nhìn chị.
"Không sao, đến lúc đó em với Duyên kiểm tra là được".
Hân rất nhanh nắm bắt được trọng điểm, cô cẩn thận hỏi lại.
"Duyên là ai vậy em?".
Vân trả tiền cho nhân viên xong liền dẫn Hân ra xe ban đầu là muốn chị đi chung xe với mình nhưng có vẻ như chị đi xe riêng rồi.
"Cô ấy cũng là bệnh nhân.
Hai bọn em ở gần phòng nhau nên kết bạn luôn.
Hân này, chị chở em đi được không?".
"Ơ, xe em thì tính sao?".
Vân ngẫm một lát, liền nói.
"Hay để em lái xe về.
Rồi chị lai em ra chỗ kia được không? Xe em không đi vào chỗ đấy được".
Hân gật đầu, bọn họ lái xe quay về khu chung cư của Vân, từ xa đã thấy bóng dáng của Vân lững thững đi chậm từ trong nhà để xe ra rồi đến bên cạnh Hân đang núp dưới bóng cây gần đấy.
"Đây, đội mũ vào".
Hân đưa mũ bảo hiểm cho Vân, nói cô đội lên.
Vân đội mũ bảo hiểm, cô ngồi lên xe rồi vòng tay qua ôm eo Hân.
Hành động bất ngờ của Vân làm Hân phải giật mình, cô nhìn xuống đôi tay đang vòng lấy eo mình, còn có thứ mềm mại dán sát sau lưng, Hân lúng túng quay đầu nhìn Vân nhưng có vẻ Vân lại không thấy có gì không đúng cả, em mỉm cười với Hân hỏi.
"Sao vậy?".
"À...à không có gì".
Vân nói địa điểm là bệnh viện tâm thần, nhưng phải đi vòng ra đằng sau để đến một con suối.
Trên đường đi vô cùng nhàm chán, Hân bắt đầu thử nói chuyện phiếm cùng Vân.
"Em và Duyên là bạn của nhau nhỉ.
Cơ mà đợt trước...!đợt trước, anh em nói em...!không có bạn".
Hân biết hỏi như vậy có hơi riêng tư nhưng cô cứ cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩ đến việc mình không biết chút gì về Vân thì Hân càng khó chịu, cô xoắn xuýt một hồi mới dám hỏi.
"À, anh Nam nói dối đó.
Ngày trước em hay gặp mấy người khá phiền phức.
Chính em là người bảo anh ấy là nếu có gặp người nào cùng quốc tịch mà nói là bạn em thì cứ nói thẳng là em không có".
Vân từng đi du học, là bạn ngoại quốc thì anh cô an tâm hơn, nhưng cứ hễ thấy cùng quốc tịch thì anh lại đề phòng.
"Thế á! Sao lại gặp chuyện như vậy".
Hân thấy tò mò, Vân hất tóc, cô nháy mắt với chị và nói.
"Vì em đẹp!".
Đứng hình mất năm giây.
Hân cười ra tiếng, em đẹp em có quyền được chưa!
"Thôi đùa chị đấy.
Cấp 3 mà, toàn một đám sửu nhi đua đòi".
Đây là lần đầu tiên Hân thấy Vân nói về bản thân mặc dù nội dung không đầy đủ, Hân cảm thấy dường như khoảng cách của hai người đang ngày một gần hơn, khi cô còn đang lâng lâng trong lòng thì bất chợt Vân lên tiếng.
"Đến rồi, chị dừng xe ở đây đi".
Gạt chân chống xuống, cả hai cùng đi tìm hàng tre kia, đi được một lúc thì khung cảnh dần lộ ra, đúng là có một con suối, Hân nhìn thấy từ xa đã có một bóng người đứng chờ.
Duyên đứng đợi gần nửa tiếng rồi! Người hẹn cô ra đây là Vân, nhưng đến nơi lại không thấy ai! Cho nhau leo cây à!
"Cô đến muộn! Có biết tôi chờ ở đây bao lâu không!".
Thấy Vân đi đến, Duyên như bùng nổ, cô bước nhanh đến trước mặt chất vấn Vân thế mà người kia chỉ hờ hững đáp như thể chẳng thấy ăn năn tí nào.
"Xin lỗi, đi thôi".
"Từ từ, cô không nói cho tôi biết đây là ai sao?".
Duyên chỉ vào mặt Hân, cô nhìn thấy Hân đi sau lưng Vân nhưng không ai chịu mở lời, bất đắc dĩ phải lên tiếng hỏi.
Vân 'à' một tiếng rồi mới quay qua giới thiệu.
"Đây là Hân, chị ấy là bạn của tôi, Hân đến giúp bọn mình, còn đây là con Duyên, ".
Duyên và Hân cùng cạn lời trước màn giới thiệu ngắn gọn súc tích của Vân cả hai nhìn nhau cười gượng gạo.
"Làm quen để sau đi".
Nói xong cũng xoay người đi trước, giải quyết nhanh gọn một chút, cô không thích lãng phí thời gian.
Hồn ma kia nói chỉ cách 3km, với dòng nước chảy siết này mà chỉ trôi có 3km thì thật thần kỳ, đường khó đi vô cùng, có những đoạn phải lội suối mới đi qua được.
Vân bám vào vai Hân, gian nan bước từng bước một, Vân đâu biết là đường lại khó đi như này, thế mà cô còn đang suy nghĩ làm cách nào để không bị ướt, kết quả không như cô dự đoán.
"Đi được không Vân? Hay là em quay lại trước, khi nào tìm được thì chị đem cho em xem".
Hân giữ bả vai Vân, tay kia thì để cho em vịn vào.
"Đó là lý do cô nên tập thể dục nhiều hơn.
Mạnh miệng cho lắm vào, bây giờ thì thở tiếng chó".
Vân trừng mắt với Duyên, Vân lấy tay hất nước vào người Duyên nhưng con ả đó đã kịp tránh rồi.
Duyên cũng đùa dai cô tạt nước vào mặt Vân nhưng không ngờ lại làm cả người em ướt sũng, Hân ở bên cạnh chỉ ướt một ít, tất cả đều bị Vân cản hết.
"Ơ, tôi không cố ý đâu, thề!".
Vân ướt từ đầu tới chân.
Càng đi tiếp, mực nước càng sâu, gọi là lội suối nhưng nước đã tới eo, ướt nửa người đã khó chịu rồi mà bây giờ lại ướt toàn thân, thế có khác gì đi bơi đâu chứ.
Vân vuốt gọn tóc lên, cô mỉm cười với Duyên.
....
"Vân...!em thả cô ấy ra đi.
Chị nghĩ Duyên...!sắp chết ngạt rồi".
Vân ấn đầu Duyên xuống nước, Hân thì đứng bên cạnh khuyên ngăn nhưng không thành công.
Duyên vừa được thả ra liền ho khan dữ dội, cô lùi về sau vài bước giữ khoảng cách với Vân.
Hân cũng không dám nhìn thẳng em, quần áo Vân mặc trên người ướt sũng, dính sát vào người, phác họa ra đường nét thon gọn trên cơ thể em, áo trắng sơ mi gần như xuyên thấu.
Mái tóc ướt được hất ra sau lưng, hàng mi cong mượt còn đọng vài giọt nước, đồng tử trong suốt, đôi môi hồng hào cong lên một nụ cười mỉm, vài hạt nước trượt xuống sống mũi cao thẳng, làn da mượt mà không tì vết.
Cùng là phụ nữ nhưng Hân vẫn không dám nhìn thẳng vào Vân.
Hân cởi áo khoác trên người mình ra, phủ lên người Vân, vì biết mình phải lội suối nên cô cố tình mặc thêm cái áo khoác, để đề phòng khi bị ướt thì còn có cái mà mặc tạm.
Vân kéo khóa áo lên tận cổ, cô quay sang nói cảm ơn với Hân.
"Đi thôi, đừng mất thời gian nữa".
Cả ba đi một lúc lâu liền thấy có một tảng đá lớn, cô gái đi bên cạnh chỉ về phía trước rồi nói.
"Là tảng đá kia, phía bên dưới".
Vân chỉ về phía tảng đá rồi nói với Duyên và Hân.
"Ở đằng đó, bên dưới tảng đá".
Vân đưa cho hai người găng tay dùng 1 lần và mặt nạ lặn để đeo vào.
Hân nhanh chóng nhận lấy găng tay cùng mặt nạ, lúc này Duyên bất chợt lên tiếng
"Tại sao lại phải dùng mặt nạ? Có cần thiết không?"
"Vì xác được phân hủy dưới nước nên sẽ không được an toàn lắm, cứ đeo vào đi".
Vân thản nhiên nói.
Duyên bĩu môi khó chịu, cô ngồi thụp xuống lặn, tiếp đó là hai người lần lượt lặn xuống cùng, may đây chỉ là suối, ngồi xổm xuống là được nên không cần bơi làm gì.
Duyên đi vòng ra tảng đá.
Một xác chết đang trong tình trạng phân hủy, mặt bị thối rữa ở phần hàm, trên cổ có vết cắt sâu, chỗ này bị phân hủy nặng nhất, xác chết trương phình đến biến dạng, làn da có dấu hiệu hồ máu tử thi, dù đang ở trong nước nhưng cô vẫn cảm thấy mùi vị kinh khủng từ xác chết, buồn nôn dã man nhưng ít nhất vẫn nhìn ra được dáng người, thi thể bị buộc chặt bằng dây thừng, có lẽ đúng người rồi.
Duyên kéo thi thể lên, sau đó giơ ngón cái với Vân.
Hân vội vàng giúp nâng người lên, sau đó quay phắt đầu ra chỗ khác, tự nhiên cô muốn nôn hết bữa sáng trong người ra, nhìn khủng khiếp thật.
Sau một đường lôi lôi kéo kéo thi thể đến chỗ ban đầu, cả Duyên lẫn Hân đều chạy đi tìm một chỗ nào đó để nôn khan.
Vân thì ngửi quen rồi, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, thi thể được đặt trên một tấm bọc lớn mà cô đem tới, quần áo trên người xộc xệch, Vân tháo đồng hồ ra, lý do cô còn đeo đồng hồ là bởi vì phải che đi vết sẹo trên cổ tay, đeo lên một cái găng tay, Vân cúi người nhìn tình trạng phân hủy của xác chết.
"Chậc, chậc, xem ra là phải đem cho người nhà sớm thôi".
Thi thể đã bị thả trôi nhiều ngày, Vân chỉ cảm thấy thương tiếc cho người con gái bạc phận này, cũng ghét cay ghét đắng người đã làm ra chuyện vô nhân tính này.
Vân không phải chuyên gia khám nghiệm tử thi hay gì, mấy lĩnh vực này vẫn phải để người chuyên nghiệp làm mới biết được chân tướng đằng sau.
Trên người có dấu vết bị đánh bởi vật cứng, trên trán sưng lên một cục, ngón tay giữa và ngón út ở bàn tay trái bị bẻ gãy, phần đùi cô gái cũng có nhiều vết bầm dập.
Cả Duyên lẫn Hân đều nặng nhọc bước đi, khi quay lại thì Vân đã dò xét xong mọi chuyện, cô tháo găng tay ra rồi đeo đồng hồ lại.
Trần Khả Hân thấy thế thì nhíu mày, đồng hồ bị nhúng nước rồi mà vẫn còn hoạt động sao?
"Xong rồi, tiếp theo là gọi người nhà đến để nhận xác".
Hân mở cốp xe ra để trả điện thoại cho Vân.
Vân nhập số rồi gọi cho bố mẹ cô gái, đầu bên kia rất nhanh đã tiếp cuộc gọi, một giọng nữ trầm khàn vang lên bên tai.
"Alo, ai đấy ạ?".
"Cháu nhìn thấy tờ thông báo tìm người của gia đình.
Không biết đây có phải là người mà mọi người đang tìm không?".
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó truyền đến tiếng khóc nức nở của người phụ nữ, bên kia còn một trận ồn ào, ngay sau đó là giọng của một người đàn ông.
"Cháu đang ở đâu? Có thể để hai bác nói chuyện với con gái của mình chứ".
Giọng của ông cũng run run, không kìm nén được sự vui vẻ.
Vân nghẹn lời, cô thấp giọng thông báo tin buồn cho gia đình.
"Xin chia buồn với cả nhà.
Con gái của hai bác đã chết được mấy ngày rồi, cháu gọi hai bác đến để....đưa em về nơi an nghỉ cuối cùng".
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng hét kinh hãi, bên kia ồn ào một hồi vẫn không có ai trả lời điện thoại.
Duyên và Hân bên cạnh cũng buồn rầu, bầu không khí vừa ảm đạm, nặng nề vô cùng.
"Bây...bây giờ con bác đang ở đâu?".
Người đàn ông bên kia run giọng trả lời.
Vân báo địa chỉ xong rồi cúp máy, cô chỉnh lại quần áo của cô gái cho gọn gàng rồi chờ đợi người nhà cô ấy đến.
Rất nhanh đã có hai bóng người trung niên một trai một gái chạy đến, cả hai đều mang thần sắc tiều tụy, người phụ nữ kia dừng trước mặt Vân rồi lắp bắp nói.
"Con...con tôi đâu?".
Vân chỉ về phía bọc thi thể kia, thở dài không nói gì.
Người phụ nữ kia trợn mắt nhìn Vân rồi chậm chạp bước đến chỗ bọc thi thể.
Khi nhìn kĩ gương mặt kia, bà ấy gào khóc trong đau đớn, người đàn ông chạy đến bên cạnh, ông cũng rưng rưng nước mắt ôm chặt lấy vợ mình.
Hân bên cạnh quay đầu ra chỗ khác, Duyên cũng xoay người rời đi, Vân vẫn lẳng lặng nhìn hai người.
Không hiểu sao cô cảm thấy cô gái kia đúng là có phúc nhưng vào giờ phút này Vân lại thấy ghen tị với người đã khuất.
Vân tự mắng mình cũng chả phải người đàng hoàng gì.