ĐẦU BẠC CÀNG THÊM NGẮN, CÀI TRÂM MÀ CHẲNG XONG.
Đang đứng bên cạnh Hoàng đế là một thanh niên đẹp trai, thân hình cao lớn, da trắng sáng, mi không dày nhưng đen đậm, nhất là đôi mắt trắng đen rõ ràng, sống mũi rất thẳng, môi mỏng có vẻ hơi cong, ngón tay thon dài có lực đặt trên chuôi kiếm. Tướng mạo của Trì Tu Chi cũng đẹp, còn chàng trai này lại là một kiểu đẹp khác, xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.
Nghe Hoàng đế hỏi, nhanh nhẹn cúi người: “Thưa Thánh nhân, đã theo dõi, mấy ngày nay phủ đệ Tể tướng không có gì bất thường. Vẫn nhiêu đó người ra vào, không nhiều hơn, cũng chẳng ít đi.”
Làm Thừa tướng nhiêu đó năm, những quy củ cần biết đều đã rõ, tích góp không ít kinh nghiệm lăn lộn trên quan trường. Đạo hạnh nông sâu khác nhau, nhưng vẫn biết ranh giới ở đâu.
Khuôn mặt Hoàng đế có vẻ an tâm, nhưng lại lo lắng hỏi: “Còn chư vương thì sao? Có động tĩnh gì không?”
“Trước mắt thì không.” Chàng trai trẻ cung kính trả lời, trong lòng không ngừng oán thầm: Kể từ sau khi phế Thái tử, liên minh đã lâu, không biết người ta thư từ tính toán kế hoạch phát triển thành dạng nào rồi, chẳng lẽ còn tự lộ mặt mà bàn bạc sao?
Hoàng đế bình tĩnh gật đầu: “Thế thì tốt, thế thì tốt~” Giống như vừa sực nhớ ra gì rồi hỏi chàng ta, “Cha của cháu vẫn khỏe chứ?”
Trên mặt chàng trai càng có vẻ kính cẩn: “Tạ ơn Thánh nhân đã hỏi thăm, cha cháu vẫn khỏe, có điều ngại rét, không thường ra ngoài,” cũng tựa đang nhớ gì đó mà mỉm cười, “Chỉ nói, chờ mai nở đầy cành, sẽ ngắm hoa, còn muốn mời Thánh nhân quá bộ.”
Hoàng đế lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ và dung túng: “Đệ ấy à! Chỉ có vậy thôi! Hay cho thú tao nhã.”
Chàng trai trẻ cúi đầu cười theo, Hoàng đế lại hỏi: “Còn mẹ cháu?”
Chàng ta đáp: “Mẹ vẫn khỏe, rảnh rỗi không có việc gì, chăm con cháu làm vui.” Thật ra đó không phải mẹ ruột, là mẹ cả, chỉ là cậu ta biết Hoàng đế hỏi ai, mà hơn nữa, mẹ ruột cậu ta cũng qua đời từ sớm, chẳng lẽ lại trả lời rằng mẹ ruột đang dưới mồ hưởng phúc hoặc đầu thai đến nhà người tốt nào đó rồi?
Hoàng đế bỗng thở một hơi: “Thế tử và Thế tử phi thì sao? Có gây náo loạn gì nữa không (*)? Hai đứa này đúng là không yên, ta thấy A Nguyên cũng được lắm, sao thành gia lập nghiệp rồi lại không chững chạc gì cả thế? Còn cháu thì sao? Tào vương luôn nhờ ta sắp xếp hôn nhân cho con gái đệ ấy nhưng không thấy cha mẹ cháu có động tĩnh, mà cháu vẫn chưa cưới xin gì! Nói đi nói đi, thích tiểu nương tử thế nào? Chỉ cần có thể, bác trai sẽ cố gắng, dù sao cháu cũng là cháu ta mà!”
(*) Thế tử là Tiêu Nguyên, Thế tử phi là con gái Vi Tri Miễn. Sự tình náo loạn đã xuất hiện ở chương 45, dẫn đến Tể tướng Phạm Đại Dư bị ám sát nhầm, chết thay Vi Tri Miễn. Vệ vương là em trai Hoàng đế.
À, thì ra chàng trai này là thứ tử của Vệ vương. Tuổi cậu ta chưa lớn, khoảng chừng mười sáu, mười bảy, nhưng đã có bộ dạng của mỹ nam tử. Vệ vương thanh quý, trong lúc rảnh rỗi đi phong nhã nhã phong, qua lại rất nhiều nữ tử trong kinh, cố gắng góp gạch cho chuyện xấu thiên hạ, đồng thời sinh ra một đống thứ tử thứ nữ. Ông ta không thích chuyện lông gà vỏ tỏi, đều quẳng hết cho vợ con, chuyện cưới xin của con cái kém tinh thần hơn người anh em Tào vương nhiều. Lúc Vệ vương phi nói: “Con trai, con gái nào đến tuổi nghị hôn, ông phải có ý kiến chứ.” Ông ta liền bảo: “Bà cứ xem là được, quyết định xong rồi thì báo ta.” Sau đó thu tay áo, chạy đi ngâm thơ nghe hát.
Chàng trai trẻ trước mặt này là đứa con thứ mười một của ông ta, mẹ ruột là thị thiếp, chẳng có danh phận chính thức nào, nghe nói vốn là một gia kỹ, bình thường cũng dịu dàng đa tình, có một đoạn tình với Vệ vương. Tiếc là tình yêu của Vệ vương chẳng dừng lại vì người con gái nào, lúc bà ta sinh con, Vệ vương đang bàn bạc với một tri âm mới về đời người, bàn về lý tưởng về âm nhạc về triết học. Đứa bé được đầy tháng không bao lâu, mẹ qua đời, Thập Nhất lang được Vệ vương phi mang về nuôi, đến giờ, đã trở thành một chàng trai cao lớn.
Thập Nhất lang tên Thâm, dáng người tướng mạo được hưởng từ gen tốt cho cha mẹ, Vương phi nuôi con nuôi, dạy văn luyện võ cũng không tồi. Sau khi Hoàng đế tự phế Thái tử, càng khoan dung với đám con trẻ của người thân họ hàng, ngài gọi ba đứa cháu mà lớn nhất là Quách Tĩnh tới trước mặt, trong đám cháu, Tiêu Thâm có tướng tá được nhất cũng được chọn. Hai người làm một tổ, hỗ trợ giúp đỡ nhau, mỗi ngày lăn lộn trước mặt, giao cho làm những chuyện cơ mật như về an toàn, tuyên triệu, thăm dò tin tức, đâm thọc mách lẻo gì đấy, thi thoảng tỏ ra cu-tòe tí để an ủi trái tim thê lương lạnh lẽo của người cậu/ bác già.
Mấy ngày nay Tiêu Thâm phụ trách, những chuyện trọng yếu đều giao cho. Hoàng đế rất tin tưởng đứa cháu này, tuy còn nhỏ nhưng biết chừng mực, chọn ra được từ đám cháu toàn tộc ngài gọi tới kiểm tra.
Tiêu Thâm thong thả trả lòi: “Phụ nữ tốt trong thiên hạ nhiều vậy, chỉ đợi duyên phận thôi, nếu đã muốn, sẽ không giấu bác.” Hiện giờ không cần nghĩ tới.
Hoàng đế gật đầu: “Khá đấy! Có chí khí, nhưng hiện tại không vừa mắt ai cả sao?”
Tiêu Thâm cười dè dặt: “Thánh nhân chê cười rồi.”
“Thôi thôi thôi, cháu cứ xem thử đi, chậc,” Hoàng đế nghiêm túc giơ ngón trỏ ra, “Nói trước là dù sao cháu cũng không thể này mãi, chừng hai năm nữa, nếu vẫn chưa có quyết định, các trưởng bối sẽ quyết thay, đến lúc đó đừng trách ta không hỏi ý kiến trước.”
Tiêu Thâm vui vẻ tạ ơn.
Hoàng đế đắc ý nhìn đứa cháu trai, thằng nhỏ bảnh quá, đẹp trai ghê bây~
***
Sau khi Hoàng đế hỏi qua các Tể tướng, tiếp tục một mình hỏi vài trọng thần triều đình, như Cửu khanh, Tông chính, tiện thể triệu các em trai em gái vào cung nói chuyện phiếm, hỏi đám con trai mình đứa nào tốt.
Vệ vương bị anh trai lừa tiến cung, Hoàng đế phái Tiêu Thâm trở về nói: “Ta hơi nhớ Vệ vương, chỗ ta có rượu ngon ấm áp, hoa mai ngự viên vừa chớm nở, chiết được mấy bình, mời ông ấy tới ngắm hoa.” Cậu trai số khổ Tiêu Thâm hiện vẫn rất đơn thuần, tưởng thật, về báo với cha như thế.
Vệ vương thì hay rồi, hơn nữa cảm thấy ông ta biết điều, Hoàng đế ca sẽ không hại mình đâu, vui vẻ háo hức gói ghém đồ đạc tiến cung ngắm mai. Dọc đường còn ngẫm nghĩ trong đầu, ngắm mai ở trên cành, mai đỏ tuyết trắng, bây giờ vẫn chưa có tuyết rơi. Nếu đi chiết mai, tốt nhất là kiếm cái phông trắng nào làm nền, vân vân...
Vừa đến cung Đại Chính, thấy Hoàng đế vẫy tay với ông: “Đến đây đến đây, nhìn này nhìn này. Biết đệ sợ lạnh, không ra ngoài nữa, chúng ta vào phòng xem cũng được mà.”
Vệ vương đáp: “Nhìn vậy không ra đâu, chi bằng đặt cái bình phong trắng sau bình.”
Hoàng đế cũng vui vẻ chấp nhận đề nghị: “Cũng chỉ có đệ mới hiểu rõ chuyện này.”
Vệ vương nhìn qua, năm sáu bình hoa mai cao cao thấp thấp, bình luận từng bình. Bỗng Hoàng đế thở dài: “Xem ra mấy cành hoa này còn không giống nhau, huống chi là người? Bây giờ ta đang có một câu hỏi khó, muốn hỏi quan điểm của đệ một chút – trong đám con của trẫm, ai được nhất?”
Mệ nó! Lại bị tên này gài bẫy! Nháy mắt trong đầu Vệ vương trở về mấy chục năm ngày trước, từ bé ông đã bị anh trai lừa ăn ngọt, lúc thiếu niên kiếm được cái quạt thật đẹp cũng bị ngài dụ dỗ đòi đổi, sau này các ông anh khác làm phản, sở dĩ Vệ vương tha thứ bỏ qua không phản theo là vì ngày bé chịu thiệt nhiều, có bóng ma tâm lý, có nói gì cũng không vùng lên, ngoan ngoãn nằm im mới không khổ.
Khó lắm mới ổn định lại, Vệ vương giả vờ làm ôn nhu thụ đã lâu, Hoàng đế cũng không đối xử tệ với ông, cứ thế qua ngày, vậy mà ông anh cả này lại gài bẫy ông một cú: Ông anh ơi, chẳng lẽ mù mờ mó vào chuyện lập trữ mà được chắc? Đừng có hại đời đệ được không? Vì cái ghế này huynh cũng chém không biết bao nhiêu người rồi đó.
“Thánh nhân hiểu rõ thần đệ, năng lực có hạn, ánh mắt cũng hạn hẹp, theo đệ thấy thì đứa cháu nào cũng đáng yêu cả, nhưng mà hỏi ai có năng lực…” Đúng là nói không nên lời, trải qua hai đời anh em tương tàn tranh nhau ngôi Hoàng đế, có đánh chết cũng không dính vào xoáy nước này đâu.
Thậm chí Vệ vương trong lòng run rẩy muốn nhắc Hoàng đế: ‘Huynh, huynh trả con đệ lại được không? Để nó cạnh huynh đệ lo lắm!’ Tiếc là không có can đảm, đành góp con cho nó đi hầu quân vương, trở về dặn dò Tiêu Thâm: “Nhất định không được dây dưa gì với các hoàng tử. Nghe chưa?!”
Tào vương còn biết điều hơn cả Vệ vương, trả lời chẳng khác Vệ vương tí nào, khiến Hoàng đế hối hận: Sao lũ em lại tàn hết cả thế này? Cả người thương lượng cũng chẳng có.
Cậu bé Tiêu Thâm số khổ về nhà suýt nữa là bị đánh, Vệ vương nhã nhặn, nhưng vẫn động tay động chân với con như thường, cởi giày quăng vào con mà vẫn chưa hết giận: “Mày gan lắm, dám cùng Hoàng đế hại cha mày! Mày nhắc cha mày một câu thì chết à?”
Tiêu Thâm oan uổng: “Cha, con không biết thật mà!” Vừa giải thích vừa tránh né, ôm đầu nhảy đông đổng. Cậu làm tới ngự tiền đương sai rồi, nếu trên mặt in đế giày, Hoàng đế hỏi tới thì đúng là không biết trả lời ra sao. May mà Vệ vương phi nghe tin chạy tới, cứu cho bản mặt của cậu: “Ông chỉ biết làm dữ với tụi nó, nó còn con nít, biết cái gì? Ông cứ dạy là được! Nó có sai thì ông cứ từ từ mà nói thôi chứ.”
Sau khi khiến gia đình Vệ vương ầm ĩ thế, Hoàng đế quay sang hỏi các cô em gái.
Trưởng công chúa Khánh Lâm và Trưởng công chúa Nghi Hòa thì thẳng thắn hơn các anh em của mình nhiều. Trưởng công chúa Nghi Hòa nói: “Các cháu đều giống nhau cả, cái giống nhất, chính là người của Tiêu gia, không thể để thế gia so sánh đứa nào giỏi hơn, nếu vậy, muội chịu không nổi!” Quách gia vừa được đưa vào danh sách thế gia, là chỗ dựa của đất nước, thế mà các thế gia quý phái sang chảnh cũ lại bài xích, khiến bà ôm một bụng tức.
Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng đồng ý với chị mình: “Thiên tử vì dân, không phải thế gia. Nếu phải nói rõ ra ai tốt, muội chỉ biết một điều: đối xử tốt với người trong nhà, phải ổn trọng, không để xúi giục.”
Hoàng đế do dự, trong các con trai lớn của ngài, phần lớn đều là con cháu thế gia, cha vợ cũng thế gia, vì lúc bọn họ chọn nhà vợ, Hoàng đế rất thương con, không muốn để ủy khuất, muốn lập uy lập thế cho các con. Bây giờ thì ngược lại, chính ngài tự tay đẩy con mình vào vòng thế gia, từ nay về sau một đi không trở lại, liên hệ chặt chẽ với thế gia. Nghĩ đến đó, Hoàng đế vô cùng hối hận: Phế Thái tử cũng oan thật, ít ra, là do Hoàng đế đã chọn vợ, chọn cấp dưới cho anh ta mà.
Trong đám con nhỏ, không ít có mẹ ruột nghèo hèn, một nửa số đó lại chưa kết hôn, không dính dáng nhiều tới thế gia, thành ra lại vừa đẹp.
Hoàng đế thì không sợ thế gia tạo phản gì sất, Tể tướng Trịnh Tĩnh Nghiệp không phải thế gia, triều đình bây giờ cũng chẳng do thế gia làm chủ, có gì phải sợ? Thậm chí Hoàng đế cũng đã nghĩ sẵn những cách ứng phó: Cưới chính phi không phải thế gia cho các hoàng tử còn lại, mà tất nhiên, nhạc gia cũng không thể quá tệ, huân quý là được! Cùng với một đại thần được ủy thác như Trịnh Tĩnh Nghiệp, Vi Tri Miễn coi như cũng tàm tạm, đúng rồi, để Vệ vương hoặc Tào vương nhúng một chân vào, Trịnh Tĩnh Nghiệp là chính, như thế con trai cũng có người giúp đỡ, cùng giẫm thế gia.
Chỉ là, quốc lại trường quân(nước mạnh nhờ vua già - tức giàu kinh nghiệm), dù Hoàng đế không muốn nghĩ đến, nhưng bản năng cũng biết bản thân mình không thể sống thêm năm trăm năm nữa, chỉ hi vọng có thể chọn một người con không chết trẻ. Nói thế, dù đã lớn hay cưới vợ rồi cũng chẳng sao, vẫn thế, để lại một đại thần giúp đỡ, nhắc nhở con trẻ, tránh phạm sai lầm. Bản thân ngài, cũng có thể viết di thư, ngàn căn vạn dặn các con phải bảo vệ tốt cơ nghiệp nhà mình, không được làm con rối.
Cả hai lựa chọn đều đã chuẩn bị biện pháp, Hoàng đế bắt đầu suy nghĩ: Muốn tìm một Thái tử nhân hậu một chút, ai đây?
Vào đường cùng, Hoàng đế nhớ ra mình còn một em rể - Cố Ích Thuần. Cố Ích Thuần, danh sĩ thiên hạ, nổi danh nhìn tướng người. Bình thường bảo ông nói, hay ra làm quan thì ông đều né tránh, Hoàng đế nghĩ, lần này nhất định không để sổng: “Thập Nhất lang, đi gọi Cố Ích Thuần tới cho ta.”
Tiêu Thâm nhận mệnh, tự mình đến Cố gia. Đến trước cửa phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm, thấy bên trong lục đục vội vàng, tôi tớ ra ra vào vào, vác gỗ ôm chiếu mang khăn rất náo nhiệt! Trường sử phủ Trưởng công chúa vừa thấy cậu, vội vàng chạy tới, không cần suy nghĩ nhiều, gọi một tiếng ‘Thập Nhất lang’ ngon ơ.
Bởi mới nói bề ngoài mà xinh đẹp thì đúng là chuyện gì cũng dễ dàng, Trưởng công chúa Khánh Lâm có gần năm mươi người cháu, thế mà Trường sử chỉ gặp Tiêu Thâm một lần là nhớ.
Tiêu Thâm bày ra vẻ nghiêm túc trình bày lý do mình tới: “Thánh nhân tuyên Phò mã vào cung.” Trường sử vốn định nói chuyện qua lại chút với cậu nhóc xinh trai, thấy cậu tuyên thánh mệnh, cũng trở nên nghiêm túc: “Mời sứ giả vào trong, đến chính đường tuyên dụ.”
Tiêu Thâm và Trường sử thong thả đi đến chính đường, đám nhân viên ven đường đều ngừng tay nhường lối, lại có mấy tì nữ ló đầu ngó xem, cắn ngón tay, bâu lại rủ rỉ: “Này này, nhìn kìa nhìn kia, tiểu lang quân ở đâu tới, bộ dạng so với Trì lang không kém chút nào hết. Nếu được thấy hai người ở chung thì thật sướng con mắt.” Đúng là fan kém văn hóa, thấy ai đẹp cũng mê, thần tượng khắp thiên hạ.
“Đừng nói ẩu, mới liếc một cái sao biết không kém so với Trì lang? Nói không chừng là hơn ấy chứ, Trì lang đi theo tiên sinh, ngày nào cũng thấy, không chừng giờ cũng thành bình thường thôi.” Đây là fan cuồng não phẳng.
“Trì lang thì ta không biết, nhưng mà anh này trông bảnh ghê luôn vậy đó!” Đây vốn không thần tượng ai, vừa gặp Tiêu lang đã thành fan.
Trường sử lau mồ hôi liên tục: “Đám tì nữ vô lễ, chê cười, chê cười rồi.” Phất tay áo liên tục để đám nô tì rút đi.
Tiêu Thâm nhếch khóe môi: “Không sao, chuyện chính quan trọng hơn. Mà quý phủ của cô cô đang có chuyện gì à?”
“À, là thế này, tiểu nương tử trong nhà vào kinh chờ gả, đã định ngày, khách khứa đông quá, chỗ nhà cũ không đủ nên công chúa liền ra lệnh, phủ chúng ta cũng dọn dẹp, tiện đón khách.”
Tiêu Thâm gật đầu, không nói gì hơn.
Gặp Cố Ích Thuần, tuyên chỉ. Sau đó Tiêu Thâm ra sau chào cô, đương nhiên Trưởng công chúa Khánh Lâm không ngốc như ông anh mình, hoàn toàn không tin cái lý do ‘Viết bức chữ, thấy đắc ý, mời Phò mã vào bình.’ Đánh vào ót Tiêu Thâm: “Bớt làm trò! Chữ của Thánh nhân, ta còn không biết chắc? Chắc có nguyên do. Nói!” Con chim két lông xanh mỏ đỏ trên giá cũng nhại theo: “Nói nói nói nói nói.”
Tiêu Thâm liếc mắt nhìn con chim chết tiệt, sau đó cười xòa nói với Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Thật ra Thánh nhân nói thế, còn…”
“Sao hả?”
“Cháu cũng không rõ, nhưng hai hôm trước Thánh nhân có gọi cha cháu vào cung ngắm mai, về nhà cha đánh cháu một trận, bảo cháu hùa theo Thánh nhân lừa ông. Hai người ngắm hoa thật mà, còn nói gì đó, nhưng nói gì thì cháu không nghe rõ, thế mà về nhà lại bị ăn đòn.”
“Thôi được rồi, bớt giả vờ đáng thương cho ta,” Trưởng công chúa Khánh Lâm đổi giận thành vui, “Dượng về, ta không đánh cháu, thế được chưa?”
“Vậy còn được.”
“Thế ở lại một chút, ta xem Phò mã mặc đồ xong chưa, ông ấy không hay ra ngoài, có ra ngoài trông cũng xuề xòa luộm thuộm, danh sĩ đều thế cả, chả biết có gì hay.”
Ỷ Lan hiểu ý, cho người mang trà bánh lên, lặng lẽ đưa Cố Ninh tới chơi với anh họ, Trưởng công chúa Khánh Lâm nhân cơ hội đi nói chuyện với Cố Ích Thuần: “Thánh nhân sẽ hỏi ông ai có thể làm Thái tử, ông phải cẩn thận.”
Cố Ích Thuần gật đầu: “Ta sẽ nói thật lòng.”
“Ôi, ông thật là!”
“Yên tâm đi!” Cố Ích Thuần vỗ nhẹ lên tay vợ. Trưởng công chúa Khánh Lâm nói chuyện với Hoàng đế xong, trở về cũng hỏi Cố Ích Thuần thấy đứa cháu nào được. Cố Ích Thuần không chịu hé lời, bị phạt ngủ ở thư phòng suốt tám ngày nay. Đến tận giờ vẫn không chịu tiết lộ.
***
Đã là chuyện lập trữ, sự tình trọng đại, nếu Hoàng đế không có quyết tâm phải lập một người, sẽ chưa quyết định vậy đâu. Hỏi người này người kia, dù sao cũng không thể để tân quân làm một vị tư lệnh lẻ loi được, Hoàng đế muốn giang sơn của mình truyền đến muôn đời, không phải do một lựa chọn sai mà bị người phản mất.
Cố Ích Thuần vào cung, Hoàng đế giả vờ giả vịt ngồi sau bàn múa bút: “A, Tư Huyền đến rồi đấy à, đến đây đến đây,” bỏ bút xuống, vẫy vẫy Cố Ích Thuần, “Nhìn bức chữ này của ta viết thế nào?”
Cố Ích Thuần nghĩ bụng, anh vợ, anh diễn thô quá rồi đó? Không biết rằng, mấy ngày nay Hoàng đế dùng đủ lý do gọi tới, gạt người vào cung, riết nên mệt quá, bây giờ lười diễn luôn rồi. Cho cái cớ rồi thì nhận đi, nếu hỏi thẳng thì xem thử có hồi hộp không thì biết!
Cố Ích Thuần cũng vờ vịt bình luận: “Lực bút mạnh, nhưng kết cấu lại không ổn. Chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa, thừa lực quá.” Nét lệch hết ra ngoài.
Hoàng đế: “…” Khen ta một câu thì chết à?
Vẻ mặt mất hứng, Hoàng đế nói: “Ta thấy cũng đâu có tệ, đệ nói không được thì không được, thôi thôi, đừng nói chuyện chữ viết gì nữa, chúng ta nói chuyện này đi.” Ngài vào đề.
Cố Ích Thuần hỏi: “Thánh nhân muốn nói chuyện gì?”
“Nói giỏi hay dở - trong bầy con của trẫm, có hay dở gì? Ai thích hợp nhất?”
Cố Ích Thuần hỏi lại: “Thánh nhân nói đi?”
Nếu là người khác hỏi, Hoàng đế đã đập cho một trận, nhưng Cố Ích Thuần thì khác, ông là danh sĩ, lời thật khó nghe, hỏi thế nhất định có thâm ý. Hoàng đế tự làu bàu lải nhải: “Tề vương nóng nảy, Triệu, Tần tầm thường, Thập lang ngu như lợn, đám Ngũ, Lục, Cửu lang cũng tệ - không có đức lại quan hệ với cựu tộc quá sâu. Từ Thập Tứ trở xuống thì quá nhỏ, nhà mẹ cũng chẳng vẻ vang.”
Cố Ích Thuần nghe thấy lắc đầu trong bụng, Hoàng đế ơi! Đúng là yêu cầu cao, hơn nữa, Cố Ích Thuần cảm thấy, thật ra trong lòng Hoàng đế đã có phán xét riêng, ông ít lời là tốt nhất.
Tề vương đã bị loại, Hoàng đế đang rất thông cảm cho Phế Thái tử, nghĩ thôi thì đã phế rồi, dẫu sao cũng phải bảo vệ mạng nó, Tề vương không thích hợp. Triệu vương Tần vương cũng lớn tuổi, tính tình không tệ, xưa nay không thường xuất hiện, nhưng thật ra đều đã cưới con gái thế gia. Triệu vương phi Hạ thị, Tần vương phi Sở thị, là nhà thế gia cả. Nhưng mà vẻ ngoài bọn họ không được bảnh bao cho lắm, hơn nữa xưa nay cũng chẳng có điểm mạnh gì rõ ràng, trong lòng Hoàng đế nghĩ rằng tìm một đứa con đối tốt với người thân là được, nhưng khi chuyện tới trước mắt, lại không cam lòng: Dù thế nào cũng phải tìm một đứa ra dáng người kế vị một chút chứ?
Đám Ngụy vương, xuất thân không tệ, nhưng ngài ngại người ta ‘Quan hệ với cựu tộc quá sâu’, còn từ Kỳ vương trở xuống nhà mẹ nghèo hèn thì chê ‘Tộc ngoại kém cỏi’, trên dưới, cái gì cũng muốn!
Hoàng đế nói đến khô miệng, cuối cùng tha thiết hỏi Cố Ích Thuần: “Đệ có tài coi tướng, nói thử nghe xem, ai thì hợp?”
Cho ông nói hết một lần, còn gì mà không dám?
Cố Ích Thuần cẩn thận đáp: “Tướng của vua không như tướng của thần tử, nếu bệ hạ tính toán cho quốc gia, hãy kiểm tra thầy giáo bạn bè các chư vương, xem thử có gần gũi hiền thần tránh xa tiểu nhân hay không. Còn nữa, có thấu đáo lý lẽ chăng. Ngoài ra, cũng không được ham thích phù phiếm.”
“Nói rõ xem.”
Cố Ích Thuần cười không nói. Có điều kỹ năng cười mà không nói phải là người ‘ham thích phù phiếm’ mới chịu bỏ qua cho, gặp phải lão lưu manh như Hoàng đế, bày ra khả năng lưu manh là ‘miễn dịch’, ép Cố Ích Thuần phải nói cho rõ ràng.
Cố Ích Thuần thưa: “Suy nghĩ cho quốc gia, phải cứng rắn một chút, nhưng bảo vệ hòa thuận của gia tộc, cần mềm dẻo dịu dàng.” Nói xong bỏ chạy, là chạy thật, cuộn tay áo, xách vạt áo lên. Với tốc độ đó, tham gia chạy thi một trăm mét của hội các bậc lão thành thì có thể giành được giải nhất. Ra khỏi cổng gặp Tiêu Thâm, Tiêu Thâm ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào dượng.”
Cố Ích Thuần dù vội vàng là thế nhưng vẫn đưa tay vỗ vai Tiêu Thâm, sau đó tiếp tục vén áo mà chạy, Tiêu Thâm tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vào nhìn bác Hoàng đế. Thấy Hoàng đế đang vò đầu ngồi ở đằng kia.
Cố Ích Thuần dứt khoát rời đi, để Hoàng đế ở đó trầm tư suy nghĩ, muốn hói hết cả đầu ‘Đầu bạc càng thêm ngắn, cài trâm mà chẳng xong’ (Trích bài Xuân Vọng của Đỗ Phủ). Buồn chết đi được! Đối với người khác, có lẽ không khó chọn, nhưng với Hoàng đế thì, chuyện khó vẹn toàn.
Nhiều cá nhân cmn như thế, khi Cố Ích Thuần nói đúng trọng tâm, tuy nói một nửa lộ một nửa, nhưng cũng rất thành khẩn. Lời thành thật là đau lòng người nhất, Hoàng đế buồn đến mức nội thương.
***
Trên đời không có tường nào che hết gió, Hoàng đế tưởng chuyện mình trúng gió sẽ được giấu kín, nhưng thực tế, một bí mật để người thứ ba biết, sẽ không còn là bí mật nữa. Hoàng đế lần lượt gọi từng người vào, theo thứ tự, hoàng thất đại thần đều được vời tới một lần, không hề trùng ai, những kẻ không được gọi vào cũng có thể đoán được một hai. Mà với những người đã được vời tới, càng không phải bí mật.
Chư vương, hậu cung không an tâm. Miêu phi vẫn khóc lóc như trước, khóc đến nứt từng khúc ruột, khóc đến nỗi Hoàng đế xót xa. Các phi tần còn lại tạm thời không được gặp Hoàng đế, hoàng tử công chúa thì khác, từng người chạy tới trước Hoàng đế để liên hệ tình cảm, trong đó có ngồi ở lại, mà cái gọi là ngồi đó, ý bảo không nhảy đổng lên thôi. Ngoài ra cũng có kế hoạch cả, chẳng những ngồi chỗ Hoàng đế, còn ghé qua thăm hỏi bà con chút đỉnh. Thân thích ở đây đặc biệt là thân thích Tiêu gia.
Hoàng thất đang rất náo nhiệt!
Cố Ích Thuần chạy về nhà, bị Trưởng công chúa Khánh Lâm ngăn lại: “Ông sao thế? Trong cung có biến cố à?”
“Không sao không sao, ta chạy nhanh, không sao đâu.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm thăm dò: “Thánh nhân hỏi gì vậy?”
“Đại khái cũng giống như hỏi bà vậy thôi.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm dậm chân: “Đến lúc nào rồi chứ, ông vẫn còn giấu giấu diếm giếm thế, ông chưa thấy chuyện ngày trước à, như vậy không phải việc nhỏ đâu! Phải quyết định thật nhanh mới được – rốt cuộc là ông đã nói gì? Có nhìn ra ý Thánh nhân không?”
“Chuyện này không phải việc bà nên bàn.” Lần đầu tiên Cố Ích Thuần nói nặng với Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trưởng công chúa Khánh Lâm tức giận đến không thèm giậm chân, đưa tay ngắt véo, ngắt đến nỗi Cố Ích Thuần gào lên: “Nữ tắc, không nên hỏi nhiều! Chuyện của A Bảo chuẩn bị ổn cả chưa? Đã gửi thiệp hết chưa? Đến lúc đó khách khứa đầy nhà, đừng để xảy ra chuyện không hay.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm ngắt véo đến mệt, ngừng tay, nghiêm mặt nói: “Chuyện này còn cần ông hỏi tới sao?”
Cố Ích Thuần vì phong độ tôn nghiêm, cố kiềm chế không xoa tay, người phụ nữ này ra tay quá độc ác, nhất định đã bầm cả rồi. “Gửi thiệp cho An Dân chưa? Đến đó mời cả nhà bọn họ ở lại, quét tước sẵn phòng ốc, nếu uống trễ thì giữ lại một đêm.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nhướng mày: “Các người thân thiết nhỉ, không nói với ta, lại đi nói với ông ấy! Ông ấy là vợ ông hay ta là vợ ông hả?!!”
Cố Ích Thuần cười khổ: “Bà đừng làm ầm nữa, chuyện này không nhỏ, bà cũng không tiện. Nhắc nhở đệ ấy một chút thôi.”
Ngày cưới của Cố Di tới, kinh thành đang sóng gió chuyện lập trữ, hôn sự này không làm người khác chú ý chút nào.
Trịnh Tĩnh Nghiệp làm chỗ dựa cho Cố Ích Thuần, lấy tư cách làm khách quý nhà gái lên sân khấu, mang vợ con, hùng dũng đến phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm. Cố Ích Thuần đích thân ra đón sư đệ mình, hai người nắm tay cùng đi, Cố Ích Thuần nói: “Hôm nay không say không về, ta đã quét dọn sẵn, nếu đệ uống nhiều, nghỉ ngơi một chút cũng được. Đừng ngại bẩn áo, ở trong có áo quần đã giặt sạch sẵn.” Trong tiệc, cũng chẳng có cơ hội nói chuyện riêng tư bí mật gì, Trịnh Tĩnh Nghiệp nhớ lời Cố Ích Thuần, quyết định giả vờ say.
Đỗ thị hắng giọng: “Già rồi mà không nên nết! Làm phiền đến nhà người ta…”
Trịnh Diễm chọt vào lưng Đỗ thị, Đỗ thị quay đầu nhìn con gái, thấy Trịnh Diễm nháy mắt với bà, sau đó bước lên nói: “Sợ đường gập ghềnh, xóc nảy rồi ói ra lại không hay, vẫn nên ở lại đi, con cũng ở lại giúp sư mẫu chăm sóc cha, mẹ cứ yên tâm về đi ạ.” Trì Tu Chi cũng phụ họa giúp Trịnh Diễm: “Nhạc mẫu yên tâm, con rể cũng ở lại hầu hạ nhạc phụ.”
Đỗ thị: “…”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lấy cớ say rượu đường hoàng chính đáng ngủ lại phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm. Hai thị tỳ dìu Tể tướng say rượu vào phòng, không lâu sau, Phò mã cũng đã tới, thấy thị tì bận bịu rửa mặt, cởi áo ngoài, rót canh giải rượu cho Trịnh Tĩnh Nghiệp, Cố Ích Thuần không đành lòng, nói: “Được rồi, lui cả đi, để ta.” Dù canh giải rượu có thể giúp tỉnh rượu, nhưng với mùi vị kích thích này, Cố Ích Thuần giữ người ta lại, không thể để chịu khổ.
Yên tĩnh trở lại. Trịnh Tĩnh Nghiệp vốn đang say nghe tiếng nói nho nhỏ, tiếng bước chân xa dần, đột nhiên mở mắt, cười hỏi Cố Ích Thuần: “Chuyện gì, sao thần bí thế?”
Cố Ích Thuần muốn nói rồi lại thôi, nhỏ giọng kể lại đoạn đối thoại với Hoàng đế: “Tính ra, một Thái tử khoan dung là tốt cho đệ nhất.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp đưa ngón trỏ chặn môi Cố Ích Thuần: “Đệ hiểu Tư Huyền, Tư Huyền hiểu đệ.” Cũng đừng nói gì nữa, ta hiểu.
Khuôn mặt Cố Ích Thuần dở khóc dở cười: “Chung quy là ta có thẹn với đệ.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghiêm mặt nói: “Sao có thể để huynh chịu nhượng bộ với đệ được? Huynh có thể nói cho ta biết đã là cái tình rồi. Chuyện cũng chưa hỏng, còn có thể cứu vãn. Sau này huynh nhất định phải nhớ kĩ, không được tự gặp chư vương, đến giờ phút quan trọng, huynh là Phò mã của Trưởng công chúa, chỉ cần im lặng sẽ bình an. Nhất định không được tiết lộ chuyện cấm!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp không lo, sợ gì chứ, cho dù tìm ra một Thái tử cương ngạnh, trước khi nắm quyền cũng phải làm mèo ngoan. Trung thành, liền thay mặt lúc vừa lên ngai không có uy danh, không có danh tiếng tốt, có thể làm được rất nhiều chuyện. Chậc, cũng phải chuẩn bị phương án dự phòng ở chỗ Hoàng đế nữa.
Cố Ích Thuần đồng ý, bên ngoài vang tiếng bước chân, dừng lại ngay trước cửa, nghe thấy giọng Trì Tu Chi truyền tới: “Thưa thầy, thưa nhạc phụ, ngủ chưa ạ?”
***
Trịnh Tĩnh Nghiệp đã tiêm xắc xin cho Hoàng đế rồi, thậm chí ông cũng đã nghĩ, có thể tự xin để mình chiếu cố Tân Thái tử, hoặc sắp xếp người vào chỗ Thái tử. Hoặc mặt khác, nhờ Cố Ích Thuần đề cử với Hoàng đế, để ông dạy Thái tử, có lẽ ít ra Hoàng đế sẽ cũng không cảm thấy đây là biện pháp không hay.
Sáng hôm sau, mang con rể rời phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm đi làm, vừa qua cửa cung, thấy Lý Ấu Gia chạy như bay tới: “Tướng công, Tướng công, xảy ra chuyện rồi.”
Câu này có vẻ rất không may, Trịnh Tĩnh Nghiệp trình độ cao, không biến sắc: “Chớ hô to gọi nhỏ thế - đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Ấu Gia thở hồng hộc thưa: “Có, có người gửi đơn tố cáo, kiện lên cấp trên, Tề vương làm chuyện trái phép!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp và Trì Tu Chi cùng nhìn nhau, Trì Tu Chi vội vàng thưa: “Con rể đến ngự tiền.” Trịnh Tĩnh Nghiệp gật đầu: “Đi đi,” Sau đó quay sang Lý Ấu Gia nói: “Không cần hoảng hốt, Tề vương có chuyện, không liên quan đến chúng ta, ông gấp cái gì? Từ từ nói rõ ra.”