Con Gái Gian Thần

BÁN ĐI BÁN LẠI THÀNH RA BÁN ĐỨNG…

Tuy Miêu phi ‘đơn thuần’, hơi tùy hứng, nhưng dù gì cũng đã lăn lộn trong
cung, thoáng rùng mình, cố gắng che dấu sắc mặt nửa trắng nửa xanh của
mình. Cô mời mẹ con Đỗ thị tới lần này, một là để liên lạc tình cảm, hai là tiện lấy lòng.

Phó thị cẩn thận kéo bàn tay trắng mềm của Trịnh Diễm, khen ngợi: “Bình
thường thôi Huyện quân đã xinh lắm rồi, đến bàn tay cũng mềm đến thế
này.” Trịnh Diễm cũng không hề khách sáo nhận lời khen: “Cám ơn bà đã
khen.” Đỗ thị nói: “Đừng có khen con bé, khen nó là một bước lên trời
ngay.”

Miêu phi che miệng cười: “Thì phải có chỗ để người ta khen thì mới khen chứ, dù thế nào, chúng ta cũng không thể dối lòng được,” sau quay qua Phó
thị nói, “Con nhà Tướng phủ, đứa nào cũng xinh xắn. Thánh nhân còn nói,
trong đám con nít cạnh người, Tiểu Đại lang Trịnh gia là đứa trưởng
thành nhất đấy. Trai gái nhà bọn họ cũng không tệ đâu.”

Bạn nhỏ Trịnh Đức Hưng đang làm bình hoa bên cạnh ông chồng Hoàng đế của Miêu phi.

Đỗ thị cười gượng: “Đúng là được Thánh nhân nâng đỡ.”

Miêu phi nghe thế không vui, bảo: “Sao lại nói như thế? Thiên hạ nhiều
người, sao không thấy Thánh nhân gặp ai cũng cất nhắc? Thánh nhân chỉ
nói sự thật thôi, gia giáo nhà bà không tệ,” đột nhiên, thần bí hỏi,
“Con cái dạy dỗ ngoan ngoãn thế, phu nhân có định để con trai cưới công
chúa chăng?”

Suýt nữa là Đỗ thị bổ nhào: “Sao Quý phi lại nói thế? Nhà chúng ta sao dám
mơ tưởng?” Trịnh Diễm cũng hoảng sợ, vào thời điểm mấu chốt này, công
chúa dễ cưới lắm đấy à? Cưới công chúa thì cũng không đến nổi, Phò mã
mấy năm nay không thảm như triều trước, cô vợ công chúa mà chết thì
chẳng có nổi cái nhà. Nhưng! Công chúa còn có anh trai, có em trai, nhỡ
đâu cưới phải em gái của một phản vương, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Miêu phi có chút tự đắc: “Đương nhiên là nghe từ chỗ Thánh nhân rồi.”

Đỗ thị: “…”

Trịnh Diễm: “…”

Đỗ thị ngồi không yên: “Chuyện này là thế nào?” Hại đời bố à! Thời đại này không nên cưới công chúa đâu! Công chúa là đại diện cho hoàng gia, mẹ nó, cưới về thì trong nhà đều phải chào hỏi cô ta. Hơn nữa, công chúa hoàng thất gia, đa số đều rất hung hãn, không biết sẽ có thể làm ra những
chuyện gì, chẳng phải muốn gia đình người ta không được yên sao? Đỗ thị
chỉ mong có thể cưới một cô con dâu của nhà bình thường, chỉ cần biết rõ trắng đen phải trái là được rồi.

“Ai da~” Miêu phi càng tiết lộ nhiều chi tiết, “Theo như ý thánh nhân,
chuyện này đã xong đến bảy, tám phần, nhưng không biết Thánh nhân muốn
gả vị công chúa nào đến nhà bà ha? Nhắc tới cũng vừa đúng, Đoan Bình
công chúa, Trường Dương công chúa năm nay mười sáu, Xương Thái công chúa cũng tròn mười lăm, đều đến tuổi lấy chồng cả, phu nhân thấy ai được
hơn?”

Hoàng đế hiện có hai mươi bảy người con gái, hai mươi hai cô còn sống, Nhất,
Nhị, Cửu, Thập Tứ, Thập Lục công chúa đều đã chết non. Đoan Bình công
chúa là mười hai, Trường Dương công chúa là mười ba, Xương Thái công
chúa là mười lăm, từ Đoan Bình công chúa trở lên thì đều đã gả ra ngoài. Con gái thứ mười bảy của Hoàng đế năm nay mới mười một tuổi, từ cô bé
trở xuống đều chưa đến tuổi kết hôn, Trịnh Uyển của Trịnh gia năm nay đã đã mười tám, còn Trịnh Thụy cũng mười lăm. Đều không thích hợp.

Đỗ thị không thể lộ bất kì một nhược điểm nào: “Trên đời ai có kén chọn
công chúa đâu? Vả lại đám con cháu nhà ta, chưa hẳn sẽ tốt số được cưới
công chúa đâu.”

Miêu phi không vòng vo nữa, nói thẳng: “Chẳng lẽ phu nhân không tin lời của
ta sao? Sao bà lại khiêm tốn thế? Con Tể tướng cưới con gái Hoàng đế,
không phải là một đôi trời đất tạo thành sao? Trường Dương công chúa là
con Tiệp dư, mẹ đẻ của Đoan Bình công chúa là Phùng Sung Dung, mẹ của
Xương Thái công chúa là Tài tử đã qua đời. Ta biết bao nhiêu đều nói với phu nhân cả rồi, phu nhân cũng đừng làm trễ nãi chuyện con trẻ.”

Vẻ mặt Đỗ thị sầu khổ: “Thật đúng là không phải khiêm tốn, chuyện này ta
không thể làm chủ, dù thế nào cũng phải về nói với Tướng công một câu.
Nếu không nhờ Quý phi, chúng ta nào biết Thánh nhân ra quyết định này.”

Miêu phi được tán tụng một hồi, tâm tình cũng dịu đi: “Ba vị công chúa nói
trên cũng không tệ, có điều Tiệp dư là em ruột của Hiền phi, sẽ đòi hỏi
nhiều kim quý hơn so với các chị em khác. Phu nhân cứ cân nhắc trong
lòng, cũng có thể nói cho ta, chưa nói chuyện gì khác, nhưng nếu Thánh
nhân hỏi tới, ta cũng có thể đỡ cho một ít.”

Đỗ thị lại cảm ơn tình cảm của Miêu phi lần nữa, Trịnh Diễm trả lời Phó
thị thích ăn gì, chơi gì, thích quần áo màu sắc ra sao, mắt đảo nhanh
như chớp, hỏi Miêu phi: “Hôm trước chỗ Quý phi con có gặp một câu bé,
con quên mất là ai, sao bây giờ không thấy.”

Miêu phi nghĩ một lát mới nói: “A Diễm muốn nhắc tới Nhị Thập Tam lang? Định gọi nó tới chơi, nhưng chỗ ta hiện giờ không tiện, sợ không chăm sóc
chu toàn, đành để nó quay về chỗ của mình. A Diễm nhớ Nhị Thập Tam lang
à?”

Đỗ thị nhíu mày, con gái nghĩ tới Hoàng tử, cũng không phải chuyện gì hay
ho, dù cho hai đứa chỉ đang tuổi tiểu học. Trịnh Diễm lắc đầu: “Con nghĩ là Quý phi nhớ đến cậu ta, từ trước đến giờ chưa gặp ai như vậy ở chỗ
Quý phi, mới cảm thấy kì lạ. Chỗ này là của Quý phi, nếu Quý phi không
cần cậu ta nữa, thì coi như con không hỏi.”

Miêu phi nhận nuôi dưỡng Tiêu Lệnh Nghi, vốn là để dự bị, vì mình không thể
sinh con, định nuôi lớn. Nay đã mang thai, chỉ tập trung toàn tâm toàn ý vào cốt nhục ruột thịt, Tiêu Lệnh Nghi bị đẩy ra sau. Đỗ thị nhanh
chóng hiểu được mấu chốt ở trong, Miêu phi bán cho nhà mình cái ân,
không phải vì muốn bánh ít đi, bánh quy lại sao?

Sau đó nhẹ nhàng khuyên Miêu phi đưa Tiêu Lệnh Nghi quay về: “Khi nào Quý
phi tiện hơn, thì cũng nên nhận chăm sóc. Con trẻ sinh ra cũng vui vẻ,
dễ nuôi hơn.”

Trịnh Diễm trợn tròn mắt, ra vẻ kinh ngạc: “Ồ?”

Đỗ thị quở nàng: “Đây không phải chuyện của con nít như con.” Nha đầu chết tiệt, thành tinh! Về nhà để cha dạy lại con!

Trịnh Diễm nhăn mũi, le lưỡi.

Phó thị nhìn Đỗ thị đúng là có lời muốn nói, không tiện để hai người bị
quấy rầy, nói với Trịnh Diễm: “Nghe nói tiểu nương tử có học chế hương, ở chỗ Quý phi có rất nhiều hương liệu, có muốn đi chọn một ít để dùng
không?”

Miêu phi tiếp lời: “Đúng đấy, bây giờ ta không dám dùng bất kì loại hương
nào, bọn họ lại cống lên rất nhiều, A Diễm đi chọn một ít về chơi đi.”

Thế là yên.

Đỗ thị thong thả nói với Miêu phi: “Khi Quý phi không có thai thì nhận
Hoàng tử đến nuôi, có rồi lại để người ta về, không được thích hợp. Dù
thế nào, người là Quý phi, phải có khí phách hơn mới được. Hơn nữa, vị
Hoàng tử kia lớn hơn cái bụng của Quý phi vài tuổi, có một anh trai giúp đỡ, không phải tốt hơn đơn độc một mình sao?”

Miêu phi không nghĩ tới chuyện này, cũng không phải cố tình nghĩ tới lợi ích như thế, thật ra là do thời điểm mang thai nên có hơi hoảng loạn, không suy xét chu toàn. Nghe Đỗ thị nói như vậy, liền nói: “May nhờ có phu
nhân nhắc nhở ta, không là hỏng chuyện lớn.”

Ân tình hai người huề nhau, Đỗ thị đưa con gái về nhà.

***

“Sao có thể cưới con gái nhà ngài ấy được?” Dù là Trịnh Tĩnh Nghiệp thì trên mặt cũng biến sắc. Một người lo lắng mình có đứa con gái có tiềm chất
phá hoại vô cùng lớn như ông, mà có thể nói ra lời như vậy, có thể thấy, công chúa hoàng thất không phải loại hiền lành gì. Hơn nữa, cho dù
Trịnh Diễm có vậy, thì công chúa vẫn hợp với hoàng tử hơn, không nên
dính vào.

Công chúa hoàng thất rất nhiều, cứ nhìn Hoàng đế hiện giờ thì biết, hai mươi hai cô con gái còn sống, tuổi từ ba mươi đến ba, hoàn toàn xem như hai
thế hệ. Cha của Hoàng đế, sức chiến đấu của Tiên đế thua ngài, chỉ có mười mấy cô con gái. Nhiều công chúa như vậy, cứ theo nguyên tắc ‘vật hiếm
thì quý’, tính ra thì chẳng cao giá hơn ai. Lợi ích có hạn, mà rủi ro
quá thừa.

Đỗ thị cũng buồn bực: “Con gái hoàng thất không dễ sống chung! Không phải
là sợ phiền phức, chuyện tới đâu thì khắc cũng đối phó được thôi. Nhưng
sinh hoạt bình thường, có ai nghĩ sẽ thuận lợi được?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp hạ quyết tâm: “Tranh thủ Thánh nhân chưa mở lời, mau chóng
lo cho xong chuyện của Ngũ lang. Nhắn lại với Quý phi, đừng để cô ta lỡ
miệng, trong lúc chúng ta còn chưa biết chuyện này – phải nhanh hơn một
chút.”

‘’Quý phi bảo ta chờ tin, hai ngày nữa sẽ gọi vào, ta bảo, phải về mới biết
được, ông đã tìm được một mối cho Ngũ lang rồi, chẳng qua chưa cầu hôn,
cũng không tiện giấu Thánh nhân.”

“Đừng, được rồi, thế thì chọn Văn Xương hầu gia đi. Ngày mai ta sẽ qua đó hỏi
ý, được hay không, tốt xấu thế nào cũng phải trì hoãn.” Khỉ gió nó chứ! Con gái Tiêu gia có mấy cô cắm sừng cho chồng rồi, Trịnh Tĩnh Nghiệp lười
quản chuyện người, nhưng tuyệt không để con nhà mình chịu ấm ức.

Văn Xương Hầu là cậu của Hoàng đế. Hoàng đế không phải là con vợ cả, Thái
tử của Tiên đế và Hoàng hậu Lý thị chết yểu khi vừa hai tuổi, con trai
của phi tần Tống Thục nghi trưởng thành, được lập làm Thái tử, sau này
kế vị, chính là Hoàng đế bây giờ, Tiêu Chính Đạo. Hoàng thượng lên ngôi, ban ân cho người nhà, truy phong ông ngoại mình làm Văn Xương hầu, cụ
nhà rất mừng, chết trong vui vẻ, cậu của Hoàng đế được tập tước.

Căn cơ của Văn Xương hầu cũng chẳng sâu, chẳng qua là nhờ có họ hàng với Hoàng đế, so ra vững vàng hơn bên ngoại thích (ngoại thích: nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, phi tần). Nói đến gia giáo, thì theo lời Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Chẳng biết có khá
khẩm hơn công chúa hay không. Nhưng dù có tệ hơn cũng không sao, không
mất danh dự Hoàng thất, có dạy bảo thì cũng dễ dàng.”

Vợ chồng hai người bàn bạc xong, quyết định cứ theo kế hoạch này mà bóp chết ý định kia!

Miêu phi vô cùng tiếc nuối, nói với Đỗ thị: “Các ngươi cũng thật là, cũng
chưa định xuống mà làm gì thế? Biết vậy ta không nói với các người đâu!”

Đỗ thị bảo: “Tại sao hôm qua Quý phi nói mà ta không đáp ứng? Ngũ lang
sinh ra lúc sau này, khi bé chưa từng chịu khổ bao giờ, tính tình kiêu
căng hơn các anh trai nhiều, có thể tùy tiện đối phó với công chúa sao?
Đến lúc đó vợ chồng son cãi nhau, chúng ta biết kể ai?”

Ý định ban đầu của Miêu phi cũng là để lấy lòng, cô không hợp với hậu
cung, càng không hợp với con cái bên đấy, nghe nói Trịnh gia không ưng
công chúa, cũng không phản đối gì. Lại nói: “May nhờ phu nhân nhắc,
không thì Nhị Thập Tam lang sau này sẽ rất khổ sở.”

Cô kể, ngày đó Tiêu Lệnh Nghi được đưa tới. Ngay từ đầu cậu nhóc vẫn ngồi
yên lặng bên góc tường, không tốt cũng không xấu. Được Miêu phi mang đi, hưởng vài ngày vui vẻ, Miêu phi mang thai, không để ý tới cậu nữa, đành trở lại Dịch Đình cũ, không tránh phải nghe bàn tán, chịu hắt hủi.

Miêu phi bế cậu sang đây, trong lòng Tiêu Lệnh Nghi lo sợ, Miêu phi ôm cậu
nhóc thốt lên, kể khổ với Đỗ thị: “Ngươi nhìn đi, chẳng qua ở chỗ ta vài ngày, trở về bị người ta xem thường…”

Đang nói, Hoàng đế quay lại, ngài vẫn chưa biết quyết định nội bộ bên nhà
con rể hoàn toàn không bằng lòng. Đương nhiên cung Thúy Vi không lớn
bằng cung Đại Chính, dù có thông báo, nhưng Hoàng đế đã nghe được tiếng
nói từ xa – Miêu phi không có ý gạt ngài.

Đỗ thị thấy Hoàng đế tới, đứng dậy chào. Hoàng đế cũng rất khách sáo nói:
“Hình Quốc phu nhân tới đấy à? Nhị Thập Tam lang cũng ở đây sao?”

Miêu phi dỗi: “Chẳng lẽ chỗ của thiếp không thể có khách? Chỉ là Nhị Thập
Tam lang, thiếp không đành lòng để nó đi. Nhưng đang mang thai sợ mình
không chăm sóc tốt cho nó, mới giao thằng bé cho nhũ mẫu trông nom. Nếu
không có Hình Quốc phu nhân nhắc nhở, Nhị Thập Tam lang có khi…”

Hoàng đế nhiều con, xao lãng cũng là bình thường, nhưng không có nghĩa ngài
có thể dễ dàng tha thứ cho những kẻ bắt nạt con mình: “Sao? Có người vô
lễ với Nhị Thập Tam lang sao?”

Miêu phi liền tranh thủ cơ hội kể khổ: “Chẳng qua ở chỗ thiếp có vài ngày,
trở về liền chịu khinh bỉ, sau này sẽ còn những chuyện như thế thì còn
ai dám nói chuyện với thiếp nữa chứ? Sểnh mắt ra là liền có người nói
khó nghe,” nói xong òa khóc, “Bây giờ còn như vậy, nhỡ sau này thiếp
không có ở đây, thì biết phải làm sao?” Khóc vì sợ con sinh ra mà không
có mình, sẽ bị bắt nạt.

Đỗ thị muốn vả vào cái miệng kia! Cô có biết mình đang nói cái gì không
hả?! Ta nhắc nhở cô cái gì? Ta cũng không hề bảo Hoàng tử bị bắt nạt? Cô đi bán lại rồi thành bán đứng ta, khốn khiếp! Liền chen vào nói: “Có
Thánh nhân ở đây, Quý phi còn lo lắng gì nữa chứ?” Sau lại giải thích
với Hoàng thượng, “Phụ nữ có thai đều như vậy, luôn suy đoán lung tung,
thấy gió thì cho là bão. Lần trước thần phụ có gặp Hoàng tử ở chỗ Quý
phi, ngẫu nhiên nhắc đến, Quý phi liền nhiệt tình gọi người tới. Trong
cung thất, làm sao có người dám bạc đãi Hoàng tử? Quý phi mang thai nên
lòng mẹ dạt dào, thật sự không thể chấp nhận cảnh con nhỏ chịu ủy
khuất.” Sau này phải ít chỉ dây vào Miêu phi mới được.

Coi như Đỗ thị giải quyết chuyện bên này viên mãn, nhưng chỗ Trịnh Tĩnh Nghiệp thì không hề thuận lợi.

Văn Xương hầu Tống Viễn, cậu ruột của Hoàng đế. So ra còn nhỏ hơn người
cháu ngoại này hai tuổi, vì đến khi già rồi, cha ông ta mới may mắn có
đứa con trai duy nhất, Tống Thái hậu thương em trai, thương đến tận tâm
can. Hoàng đế cũng phải để mặt mũi cho mẹ mình, ban tước, thưởng tiền,
phát điền trang…

Tống Viễn sống trong gấm vóc, là một người chả quan tâm đến bất kì chuyện
gì. Nhờ mặt mũi Tống Thái hậu, có Hoàng đế làm chủ, để ông ta cưới con
gái của chú Hoàng đế, quận chúa Vĩnh An. Tống Viễn có một điểm tốt, đó
là không ỷ thế bắt nạt người, cũng không phạm pháp, đối nhân xử thế cũng vô cùng cẩn thận, đánh rắm cũng không tham gia.

Với một người như vậy, khi Trịnh Tĩnh Nghiệp mở lời, muốn để con trai lấy
con gái của ông, liền tỏ vẻ phản đối: “Ông không chê con bé là thứ xuất, ta cũng cảm động lắm. Nhưng mà ông tới không đúng lúc rồi, ta vừa làm
mai cho nó xong.” Ông ta cũng viện cớ như Trịnh Tĩnh Nghiệp.

Đây là Gian tướng đó! Tống Viễn không biết gì, chỉ hay một điều: tránh xa thị phi. Trong khi rõ ràng Trịnh Tĩnh Nghiệp là người ở trung tâm thị phi, kết thông
gia với ông sao, đầu của Tống Viễn chưa bị lừa đá! Ông ta là cậu của
Hoàng đế, con cháu sau này vẫn sẽ luôn được phú quý, không cần thiết
dính dáng đến triều chính.

Trịnh Tĩnh Nghiệp cho rằng nói ra là xong, không ngờ xúi quẩy như thế, chỉ
biết cười khổ. Lùi để tiến, nếu phải lấy công chúa, tìm cách đem Đoan
Bình công chúa về làm dâu mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui