Con Gái Gian Thần

VÀO MỘT LÚC NÀO ĐÓ, Ở MỘT NƠI NÀO ĐÓ MÀ TRỊNH DIỄM CHẢ HỀ HAY, ĐÃ XUẤT HIỆN MỘT TÌNH ĐỊCH MỚI.

Trịnh Diễm xử lí người ta xong, tâm tình vẫn khó chịu như trước. Chỉ mới xả
bớt cơn giận nhỏ thôi, cảm thấy mình hơi hẹp hòi. Tuy vừa rồi có vẻ
‘nhanh trí’, ngôn từ không khỏi ngây thơ, chê bai Đới Dao Thành, nhưng
suy cho cùng là cười nhạo cha người ta không chịu tranh giành, hơi chua
ngoa.

Đỉnh đầu Đới Dao Thành đã muốn bốc khói, tiến về trước, chỉ ngón tay về phía này. Tiểu Đại nương Vu gia tiến lên trước một bước, cùng cô bé còn có
thêm vài em gái thuộc Trịnh đảng.

Những tiểu cô nương đứng quanh, thấy tình hình bắt đầu không ổn, sợ gây chuyện, rối rít can ngăn.

Tình hình bên này đã làm kinh động các cung phi, phu nhân đang xã giao, Quý
phi hơi nâng cằm: “Chỗ tụi nhỏ có vẻ náo nhiệt quá nhỉ.” Ngụy Vương phi
Nghiệp thị nói: “Ta đi xem sao.” Mắt Trưởng công chúa Khánh Lâm tốt,
nhìn thấy hình như Trịnh Diễm cũng ở bên đó, đứng dậy: “Ta đi cùng
cháu.”

Tới nơi nghe Sở Mẫn Trung đang khuyên giải hai bên: “Ngày vui, chớ nên tranh cãi ầm ĩ, kinh động bề trên thì không có ý nghĩa.”

Nghiệp thị nói: “Ngày nóng, chúng ta đều buồn ngủ, nhưng các ngươi thật có
tinh thần, đúng là tuổi trẻ.” Thấy có bề trên tới, tụi con gái đều thở
dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có Đới Dao Thành vẫn trừng mắt nhìn Trịnh
Diễm. Trịnh Diễm nhìn cô ta, cười khẩy ‘ha’ một tiếng, xoay người vấn an Nghiệp thị, Trưởng công chúa Khánh Lâm.

Trận võ mồm đã được hạ màn như thế, Nghiệp thị thấy bộ dạng Trịnh Diễm vẫn
tự nhiên còn Đới Dao Thành như đang có oán khí, liền tách cả hai ra,
nhất là Đới Dao Thành ở tình trạng này thì không nên xuất hiện nơi công
khai. Vì thế bảo Đới Dao Thành đi rửa mặt: “Nhìn cháu nóng quá kìa, cả
mặt đều đỏ gay gay, mau mau tránh nóng đi.” Rồi nói với Trịnh Diễm: “Mẹ
của cháu ở bên kia, vừa rồi còn hỏi cháu đi đâu, mau theo ta qua đó.”

Đem giao lại cho đại nhân nhà ngươi, ngươi có làm ra chuyện gì cũng không liên quan đến ta.

Trưởng công chúa Khánh Lâm dắt tay Trịnh Diễm: “Vừa sảnh mắt ra thì con đã chạy đi mất, vừa rồi cho tìm con đấy.”

Trịnh Diễm lắc tay của Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Con muốn qua đó chơi với người, nhưng nửa đường bị người ta cản lại.”


Trưởng công chúa Khánh Lâm cười khẽ một tiếng.

“Thật mà, thật mà.” Trịnh Diễm nghiêng người, bước đi như con cua nhỏ, ngửa
đầu nói chuyện cùng Trưởng công chúa Khánh Lâm, “Con đang nói chuyện
với Đại nương một lúc, tiểu Đại nương vừa khen túi hương này đẹp thì
nghe người ta nói,” bắt chước giọng điệu của Đới Dao Thành lặp lại lần
nữa, “Chị ta khi dễ con vậy đấy.”

“Chị ta cũng nhờ cha mình mà được ban cho những thứ đấy, bằng không cũng chả ai biết là ai! Thấy cha của người khác có khả năng thì không vừa mắt,
đúng là đáng ghét! Chẳng lẽ chị ta được cha mình thưởng cho này nọ thì
không sao, còn cha người khác thì không thể tặng đồ cho con gái mình?
Như vậy là muốn ăn một mình, đạo lí thiên hạ đâu phải nhà chị ta
ban ra?” Trịnh Diễm vừa đi vừa oán tránh, cũng chẳng kiềm chế thanh âm,
những người trên đường nghe thấy đều biến sắc.

Vừa đến trước đình Nghi Nam thì nàng cũng im lặng, trong đình sắc mặt mọi
người đều rất vui vẻ. Đỗ thị vẫn bình tĩnh còn mẹ của Đới Dao Thành, Lý
thị, như đứng trên đống lửa, ngồi ở chậu than, biện bạch thì không ổn,
mà không phân trần cũng chẳng xong. Sắc mặt kém nhất là Thái tử phi Trần thị, cứ nhìn cái này rồi lại xem cái khác, chả biết đang suy nghĩ
chuyện gì.

Chuyện vừa mới xảy ra, Trịnh Diễm muốn nói toạt hết, mọi người cũng đều nghe
thấy cả, cần phái người xác minh tính xác thực, chứ đại khái cũng đã nắm rõ tình hình. Mọi người không ngốc, cũng chẳng nhắc gì tới chuyện này,
lúc Trịnh Diễm chào hỏi một vài phi tần, cũng đã điều chỉnh lại tâm
trạng. Đỗ thị hỏi: “Nãy giờ con chạy đi đâu thế?”

Trịnh Diễm nhăn mũi: “Con ngoan mà.”

Đỗ thị liếc nàng một cái: “Vừa rồi tìm chả thấy con đâu.” Trưởng công chúa Khánh Lâm kéo Trịnh Diễm: “Con qua đây chơi với ta.”

Mọi người bắt đầu pha trò, còn bảo sắp đến Hi Sơn, chỗ nào cảnh đẹp, nơi
đâu thích hợp ăn dã ngoại, hẹn nhau đến lúc đó cùng ra ngoài giải sầu.

***

Về nhà, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng vừa trở về từ chỗ Hoàng đế, Đỗ thị bắt con
gái tường thuật rõ ràng lại cho mình. Trịnh Diễm cũng thoải mái kể lại
một lần.


“Các con không làm gì chứ?” Đỗ thị hơi khó hiểu, ở tình huống như thế, trước mặt người nhà bọn họ, mọi người đều phải duy trì sự tôn kính trên mặt.
Sau lưng nói gì thì đương nhiên không thể biết được, nhưng khiêu khích
ra mặt như thế, trừ khi muốn trở mặt với nhau, nhưng bà có nghe tin đồn
gì đâu. Sau đó mắng to: “Tiểu nương tử Đới gia cũng thật là không biết
xấu hổ! Lớn hơn Thất nương nhà ta những ba tuổi, mà lăng mạ ngay trước
mặt người khác như thế! Có cái gì hay ho chứ hả, chớ tự làm mình mất
mặt!” (Phu nhân, là con gái bà lăng mạ người khác! Từ đầu tới đuôi, Đới
Thanh Dao chỉ có cơ hội nói một câu thôi hà.)

Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy rất khó hiểu: “Con không gây hiểu lầm gì với nó chứ?”
Đứa con gái này rất được lòng ông, cả hai việc đả kích đối thủ và giũ bỏ tiếng xấu cho mình đều làm không tệ, tốt lắm.

Trịnh Diễm nghĩ trong bụng, con còn đang muốn hỏi cha có làm gì cha người ta không đây. Lắc đầu: “Con và chị ta cũng chỉ gặp nhau vài lần, cũng ít lời với nhau. Chỉ chào hỏi qua loa mà thôi.”

“Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đỗ thị lẩm bẩm, “Chắc phía Đới gia có gì mà chúng ta không biết rồi.” Chứ có ai ăn no rửng mỡ đi gây thù đâu? Nhất là xưa nay không hề có mâu thuẫn, nhất định có duyên cớ bên trong.

Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn làm rõ chuyện gì thì luôn có hiệu suất rất cao, không quá hai ngày sau, ông đã tìm ra được chân tướng.

Nguyên nhân vẫn từ Đông cung.

Phía Kiến Ninh hầu thì không có gì, đặc biệt là ở chỗ Đới Giác.Võ sĩ là quân tinh nhuệ của kinh thành, nếu có hoàng tử nào không an phận, thì Võ sĩ, Ngự lâm rất quan trọng. Liên minh với Kiến Ninh hầu là một mua bán có
lời. Nhưng Kiến Ninh hầu xuất thân thế gia, Đới thị coi như cũng là ‘Tân Dư’ bậc ba (tên gọi các cấp bậc phân chia thế gia, cuối chương 12), Đới Giác là một kẻ vô cùng trung thành với Hoàng đế, làm Lang vệ cho
ngài từ nhỏ, khi ấy Hoàng thượng thèm có con muốn chết, rất thích trẻ
nít, coi như cũng là đứa nhỏ được Hoàng thượng nuôi lớn. Muốn lôi kéo
một người như vậy, ‘không đủ vốn’ là không xong.

Tính đi tính lại, Đới Dao Thành cũng xấp xỉ tuổi Trưởng tử của Hoàng Thái
tử, tuy thân phận hơi kém một chút, nhưng không phải không thể. Đông
cung có ý này, đương nhiên là muốn bắt đầu qua lại với Đới Giác, giao
thiệp qua Kiến Ninh hầu mà không phải Đới Giác, đi đường vòng. Đồng
ý ngôi vị chính thất của Trưởng tử Thái tử, nếu không thì với gia cảnh
của họ, để con gái làm Vương phi cũng không thành vấn đề, bây giờ cần gì phải vội? Nếu không phải nhắm vào vị trí Hoàng hậu tương lai, ai chịu
ra sức cho?

Các hoàng tử có tranh chấp với nhau, Kiến Ninh hầu biết cả, nhưng mà không vào hang sao bắt được cọp con, đối với thế gia, cái hang này còn được đặt trong hai dấu ngoặc kép nữa kìa, trong các hoàng tử, phần
thắng của Hoàng Thái tử là lớn nhất. Kiến Ninh hầu cũng hơi lung lay,

không từ chối. Với chức vị của Đới Giác, một mai có biến, Trịnh Tĩnh
Nghiệp có thể khoanh tay đứng nhìn nhưng ông thì không. Hoặc là nhanh
nhanh điều chỉnh chức vị này, hoặc đặt tiền cược sớm. Phần thắng của
Thái tử không nhỏ. Nếu biết Đông cung có ý này, sẽ dạy dỗ con gái nghiêm khắc hơn. Đới Dao Thành không ngốc, có thể nhận ra tình hình.

Nhưng mà, Đông cung lại cũng có ý với Trịnh thị. Hiện tại Trịnh Tĩnh Nghiệp
đang dần ẩn mình một cách kì lạ, trong khi chư vương rất không an phận,
Trịnh Tĩnh Nghiệp lại không hề có ý giúp đỡ bất kì một ai. Nguy hiểm hơn nữa là, Trưởng công chúa Khánh Lâm như nghiện làm bà mai, hình như muốn cảm ơn Trịnh gia đã giới thiệu, nay muốn làm mối cho Trịnh Thụy.

Không lấy trẻ nhỏ làm mồi thì chẳng dụ được sói, đây là miêu tả chính xác về tình trạng Đông cung. Nhất là từ khi nghe
trinh sát báo về rằng Tề vương có ý muốn rước Trịnh Diễm về làm dâu,
Đông cung sốt ruột, suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề: hôn nhân của con cái, với nhà nào là lợi nhất?

Chuyện này chỉ có một lựa chọn: vì vị trí chính thê chỉ một mà thôi, Trịnh thị hay Đới thị? Có một điều chắc chắn là chẳng nhà nào chịu để con gái làm thiếp.

Vào một lúc nào đó ở nơi nào đó mà Trịnh Diễm chẳng hề hay, nàng đã có một tình địch.

Trịnh Tĩnh Nghiệp cười lạnh mấy tiếng: “Ta lại không biết Đông cung coi trọng A Diễm nhà mình vậy đấy!” Ông không tin Đông cung không mang thù! Hiện
giờ thì ba hoa chích chòe được, đợi đến khi Thái tử lên nắm quyền, mọi
chuyện đều do người ta định đoạt, Trịnh gia muốn khóc cũng chẳng kịp.

“Không cần nói chuyện này với A Diễm.” Dù thế nào cũng không phải chuyện của
con trẻ, ông vẫn đang chờ Đới gia và Đông cung hợp tác với nhau, sau đó
thì, hừ!

Vì thế, Trịnh Diễm không biết gì mà đến Hi Sơn, lại bị xách tới cung Thúy Vi.

***

Trong cung Thúy Vi chẳng những có Miêu phi, còn cả Hoàng đế nữa.

Hoàng đế đang trêu con rất vui, thấy Trịnh Diễm còn bắt chuyện: “Dạo này Thất nương ít tới nhỉ.”

Trịnh Diễm đáp: “Con lại bắt đầu đi học rồi. Thầy giáo kiểm tra bài gắt lắm.”

Tuy Hoàng đế đã cao tuổi, nhưng tai không điếc mắt chẳng mờ, tai thính mắt
tinh hơn hẳn những người chỗ chúng ta. Hai ngày trước Hoàng Thái tử kể
với ngài, con trai đã mười bốn, muốn xin ý kiến để nạp phi. Cho dù bây
giờ bắt đầu lựa chọn, chuẩn bị đám cưới, đến khi thành hôn cũng mười
sáu.

Hoàng đế hỏi Thái tử có chọn ai chưa, Thái tử liền trả lời Đới Dao Thành. Cố
vấn cho Thái tử, Triệu Dật từng phân tích cho anh ta: “Đối đầu với hai
nhà Đới, Trịnh, Thái tử phải chọn. Trịnh gia vốn là kẻ địch, có thể tốt

hơn, cũng có thể chẳng cải thiện được gì. Không như Đới gia, vốn không
có xung đột, nếu lúc này Đông cung làm thông gia với Trịnh, chưa chắc
Trịnh cảm kích mà Đới sẽ thành kẻ thù.”

Lúc ấy Hoàng đế không đáp ứng ngay, chỉ nói sẽ suy nghĩ một chút, sau đó xách Trịnh Diễm vào cung.

Trịnh Diễm vừa vào cửa, Hoàng đế đã thấy chiếc túi hương bên hông nàng. Từ
hôm quay về từ cung Đại chính, nàng liền mang cái túi hương mà tiểu Đại
nương Vu gia khen theo người, ra cửa là đeo lên. Hoàng đế thuận miệng
hỏi: “Đây là cái túi hương hôm bữa con cãi nhau với Đới gia à?”

Trịnh Diễm không khách khí trả lời: “Con không có cãi. (Đúng, đối thủ quá
yếu, không phải cãi.) Mấy chị ấy thấy con nhỏ thì bắt nạt, thật ra con
nghe hiểu được hết, chỉ là giả vờ không hiểu thôi. Vừa qua tiết Đoan
Ngọ, các phi tử có lòng muốn triệu tập mọi người vào chơi. Gây chuyện là không tốt. Con không có cãi nhau! Con không thèm so đo với trẻ nít,
nhưng mà chị ta cũng không nên đụng vào cha con.”

Hoàng đế phì cười: “Con không so đo với trẻ nít sao?” Âm cuối hơi lên cao,
“Con mới chín tuổi, mà còn dám cười nhạo người ta là trẻ con.”

“Tại vì,” Trịnh Diễm gật đầu thật mạnh, “Hiểu biết thì không phải lớn tuổi
hay không. Nếu không biết lý lẽ, sống một trăm năm cũng chẳng bằng kẻ
mới ngoài hai mươi. Chỉ tổ sống lâu mà uổng thôi.” Nói về chỉ số thông minh, không bàn đến tuổi tác sinh lí.

“Ngài thấy đó, gia cảnh cha con thời thơ ấu không được tốt, nhưng muốn vươn
lên, người khác lại vin về thân phận; cha con bái danh sư xong, có thân
phận, lại bảo phải có người cha tốt; đến khi con trưởng thành, cha để
con dựa vào, thì bọn họ bảo dựa dẫm vào cha là không có đạo đức. Không
nhìn ra người tốt, nhưng vẫn cảm thấy mình tài giỏi hơn người. Đạo lí
không biết xấu hổ này từ đâu ra?”

“Con nói thế, thì cũng hơi quá rồi.”

“Nếu chị ta không mở đầu, thì con cũng lười đáp. Đụng đến cha chị ta thì
cũng biết khó chịu, sao lúc chị ta nói đến cha con không nghĩ con bức
bối đến thế nào? Hẳn là muốn làm con khó chịu đây mà. Đến đạo lý không muốn mình bị đối xử như vậy thì đừng làm thế với người khác mà cũng không biết, chẳng qua con chỉ ăn miếng trả miếng thôi.”

Hoàng đế nhìn Trịnh Diễm, cô nhóc mới chín tuổi, biết cái gì! Hoàng đế bật cười.

Trịnh Diễm không hay biết về tam giác tình cảm giữa Đới gia, nhà mình, và
Đông cung, nhưng nàng biết rằng, nhà mình đã vào tầm ngắm, không phản
kích là không xong. Có thể quản lí lực lượng thủ vệ, nhất định là được
Hoàng đế coi trọng, đối địch với người như thế, nếu không xử lí ngay,
thì chỉ có chờ bị hắn hại chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận