Nhìn cô bé còn chưa được 1m2 chạy đi, mọi người trong phòng đều cười to ra tiếng, Tạ Hiểu Đông chỉ vào Liễu Nhiên nói: “Đứa nhỏ này, làm cái gì cũng thật chọc người yêu thương.”
Khương Lam cười gật đầu: “Đúng vậy!” Yêu thương đến mức muốn đem cả thế giới này cho nàng.
Cho dù là một đứa trẻ đều sẽ nỗ lực vì người mình thích như vậy.
Vài vị khách quý dứt khoát tự sa ngã, cùng Khương Lam bàn luận ngày mai làm cái gì cho bữa sáng.
Người đại diện nói không được cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, nhưng mà tất cả đều ở tại một cái phòng, làm sao tránh được tiếp xúc nhiều chứ? Chẳng phải bọn họ ngày mai còn muốn cùng nhau làm cơm sáng hay sao? Nhưng mà, chuyện này còn chưa kết thúc.
Người đem Khương Lam chèn ép đến đáy cốc, chính là bạn gái cũ của hắn, cũng là người mà hắn từng muốn bảo vệ cả đời.
Nếu Khương Lam xoay người tẩy trắng, cô ta liền bay màu.
Bởi vậy, hai ngày nay cô ta nhìn thấy Khương Lam vậy mà còn được quay chương trình văn nghệ lớn, trong lòng sốt ruột mười phần.
Nhất định phải nghĩ cách đem Khương Lam một lần nữa chèn ép trở về, nếu không, một khi hắn đi lên, khẳng định sẽ trả thù mình.
«Bảo bối của nhà ta» tựa như một cái thế ngoại đào viên, mỗi ngày đều có một đống chuyện làm không hết.
Củi gạo mắm muối tương dấm trà, nồi chén gáo bồn quần áo vớ, sinh hoạt ở đây chính là đơn giản như vậy, điện thoại cũng không phải mỗi phút mỗi giây đều có thể cầm đến.
Bên ngoài có gió tanh mưa máu thế nào dường như cũng chẳng liên quan đến thế giới này.
Mọi người làm cơm sáng cơm trưa cơm chiều, ngủ trưa giặt quần áo quét dọn, Khương Lam gần như quên mất mình chính là đối tượng bị tẩy chay ở trên mạng.
Nhìn thì giống như thật an bình nhưng trải qua ba ngày ấp ủ, lời đảm bảo của Triệu Thành Quân cũng đã không thể dùng nữa.
Chống lại trăm vạn đại quân trên mạng, tổ chế tác cũng không thể làm lơ vấn đề này.
Nhìn thẳng vào kết quả, đương nhiên chính là đem Khương Lam mời ra tiết mục, nhiều cảnh quay có liên quan đến hắn khả năng đều phải cắt bỏ.
Có một ngày, người chế tác Nhậm Nguyên tìm đến Khương Lam.
Anh cùng Khương Lam đi vào phòng ngủ, tuy rằng trong này cũng có cameras, nhưng chỉ cần cắt đi là được.
Bởi vậy, Nhậm Nguyên cũng không có hạ thấp giọng: “Sự tình trên mạng cậu cũng thấy rồi, Weibo đã có 160 vạn bình luận, sự chống lại cũng càng lúc càng lớn.”
Khương Lam biết, ngày này rốt cuộc vẫn tới.
Không cần nữ nhân kia ra tay, người trên mạng cũng đủ huỷ hoại hắn.
Khương Lam gật gật đầu: “Tôi hiểu, khi nào phải đi?” hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà lại hỏi: “Người mới là ai? Có kinh nghiệm chăm trẻ con không?”
Cảm nhận của Nhậm Nguyên về Khương Lam không xấu, hơn nữa nghe xong Triệu Thành quân bảo đảm, anh càng tin tưởng Khương Lam là vô tội.
Nhưng mấy cái đó đều không có ý nghĩa, lợi ích mới là thứ có thể duy trì tiết mục.
“Đã liên hệ người, có thể chăm trẻ hay không, vốn mấy người lúc đầu tới cũng không biết mà! Tình huống hiện tại tương đối đặc thù, ai có thời gian thì mời người ấy.”
Khương Lam thật không yên tâm, hắn cuộn ngón tay, dặn dò: “Nhiên Nhiên tuy rằng rất hiểu chuyện, nhưng là chăm sóc đứa bé sẽ biết, tính cách của em ấy cũng không tốt ở chung.
Nếu người mới tính tình quá táo bạo, sẽ trút giận lên người đứa nhỏ.”
Nhậm Nguyên cười, hắn vỗ bả vai Khương Lam nói: “Cậu không cần lo lắng, chuyện sau này tôi sẽ xử lý tốt.
Chúng tôi một đám người đều nhìn chằm chằm, sẽ không để Nhiên Nhiên bị bắt nạt.
Lại nói, nhóm Hiểu Đông cũng sẽ không cho tân khách quý doạ nạt Nhiên Nhiên.”
Khương Lam gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải, hắn cũng không có tư cách để không lý giải.
Nhậm Nguyên lại nói: “Tiền lương thời gian qua chúng tôi sẽ đánh tới tài khoản ngân hàng của cậu.”
Khương Lam nói một tiếng cảm ơn, Nhậm Nguyên tiếp tục nói: “Thời gian còn lại nên cùng Nhiên Nhiên ở chung, tân khách quý muộn nhất cuối tháng này sẽ đến.
Đi thôi, cậu nên xuống lầu.”
Khương Lam trong lòng không nói được là tư vị gì, khẳng định là không dễ chịu, cũng không bỏ được.
Nhưng là hắn không thể thay đổi, rời khỏi tiết mục, hắn cùng Nhiên Nhiên tựa hồ liền không liên quan nữa.
Nhậm Nguyên dẫn đầu đi ra ngoài, Khương Lam cũng chỉ có thể đuổi theo.
Mới vừa đi tới cửa, liền thấy Liễu Nhiên ngồi ở bậc cầu thang hút sữa chua.
Khương Lam thu hồi sự không nỡ trong lòng, bất đắc dĩ kêu nàng: “Em lại đi tủ lạnh trộm sữa chua uống?”
Liễu Nhiên quay đầu lại nhìn hắn, vóc dáng nho nhỏ ngồi ở bậc thang, cả người nhỏ như một đống bột, làm người nhịn không được muốn bế lên.
“Anh nói tung lung, trộm cái gì, em giúp Chân ca ca làm việc, ảnh khen thưởng cho em.
Hôm nay em hỗ trợ trông Mã Khắc cùng Kali, còn cho Ngải Lị ăn cơm.”
Khương Lam nghe lời nàng nói, chẳng ngại chỉ là mấy việc bình đạm nhạt nhẽo, lại nháy mắt làm hắn càng không nỡ xa Liễu Nhiên.
Luyến tiếc sinh hoạt ở đây, luyến tiếc những việc đã trải qua ở nơi này, càng thêm luyến tiếc đứa nhỏ đang ngồi trước mặt hắn.
Khương Lam không dám đem niềm nuối tiếc biểu đạt ra, mà là cười khích lệ nàng: “Thật vậy chăng, em thật quá ngoan.”
Liễu Nhiên không cao hứng, quay đầu lại tiếp tục uống sữa chua, Nhậm Nguyên thật cẩn thận từ bên người nàng lách qua.
Còn chưa đi hai bước, ống quần đã bị bắt lấy, anh kỳ quái cúi đầu xem.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ của Liễu Nhiên nắm lấy ống quần mình, vì hơi dùng sức mà trên tay có nếp thịt nhỏ nhỏ, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Nhậm Nguyên dọc theo tay nhìn về phía Liễu Nhiên, nàng còn đang cúi đầu uống sữa chua.
“Có chuyện gì sao Nhiên Nhiên?”
Anh chỉ có thể tự mình mở miệng hỏi trước.
Liễu Nhiên nói: “Em thích Tiểu Lam ca ca, em không cần người khác.”
Nhậm Nguyên khó xử mà nhìn về phía Khương Lam, hắn ngồi xổm bên cạnh Liễu Nhiên liền muốn mở miệng nói cái gì đó.
Liễu Nhiên lại trực tiếp đưa lọ sữa chua rỗng cho Khương Lam, sau đó đứng dậy vỗ vỗ quần áo ngẩng đầu hỏi Nhậm Nguyên: “Chúng ta chỉ cần chứng minh ca ca đúng là được rồi, phải không?”
Khương Lam lại bị nàng làm cảm động khóc, hắn nước mắt lưng tròng mà nhìn Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên!...”
Liễu Nhiên ghét bỏ giật giật khóe miệng, Nhậm Nguyên nghẹn lời nhìn Liễu Nhiên một hồi lâu, đột nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần mọi người đều không cho rằng Tiểu Lam ca ca của em là người xấu, anh ấy liền có thể không cần rời đi.”
Liễu Nhiên 'ừm' một tiếng, liền đi xuống lầu.
Nhậm Nguyên buồn cười hỏi Khương Lam: “Con bé là định làm gì a!”
Khương Lam cũng nghi hoặc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bất quá, ha hả, không nghĩ tới Nhiên Nhiên lại lưu luyến tôi như vậy.”
Nhậm Nguyên: “...” nhìn không giống vậy cho lắm....
Đi đến dưới lầu, Liễu Nhiên trong lòng có chút cảm giác không thể nói thành lời.
Ở trong nguyên tác, chuyện của Liễu gia cùng Khương Lam chẳng có nhiều liên quan.
Nhưng mọi người đều biết có cái từ “giận chó đánh mèo”.
Cho dù cùng Khương Lam không có quan hệ, cũng sẽ bởi vì hắn có quan hệ tốt với Bạch gia mà làm người ta nhịn không được giận chó đánh mèo hắn.
Càng không cần phải nói, Khương Lam ở trong nguyên tác cũng đã mắng qua Thu Lan Huyên, chính là ở thế giới này hắn còn chưa biết cái gì cả.
Liễu Nhiên nguyên bản chỉ là xuất phát từ nhiệm vụ mới có thể cùng hắn có liên quan, nhưng vừa rồi nghe đến Khương Lam chuẩn bị rời đi cái tiết mục này, việc đầu tiên lại là hỏi Nhậm Nguyên “Nhiên Nhiên làm sao bây giờ?”.
Liễu Nhiên là có bị đả động, ba ngày qua cũng không phải không nghĩ tới biện pháp.
Nàng vốn không phải là 1 đứa nhỏ, nhưng Liễu Nhiên chỉ có không gian dị năng, năng lực này cũng không thể làm nàng có được chứng cứ.
Liễu Nhiên xác thật nghĩ tới một phương pháp khác có thể chứng minh Khương Lam trong sạch, nhưng cần 437 phối hợp.
Vì thế, nàng hỏi 437: “Ngươi là một loại tồn tại cao hơn nền văn minh của thế giới này, năng lực của ngươi có thể khống chế internet hoặc xâm nhập internet không?”
437: “Nếu chỉ cần một hệ thống là có thể khống chế thế giới, nó còn muốn ký chủ làm gì? Chúng ta từ nơi hiện đại hơn đi vào đây, nhất định cũng sẽ chịu chuẩn tắc của thế giới này bài xích.
Mà đội trưởng ngài năng lực lại quá mạnh, loại bài xích này liền càng cao.”
Liễu Nhiên: “Cho nên, trên thực tế ngươi mỗi ngày ở trong đầu ta, chính là chỉ dùng để thông báo nhiệm vụ?”
437: "...." ㄒoㄒ thật xin lỗi!
Liễu Nhiên biết 437 không đáng tin cậy, nó khả năng chỉ có thể đem chính mình từ năm 4125 kéo tới đây là cùng.
Hoặc là, nó kỳ thật vẫn có năng lực, nhưng không thể ảnh hưởng quá lớn đến thế giới này.
437 có thể điều động tư liệu trên internet, nhưng không thể quá mức ảnh hưởng internet.
Như vậy, muốn giúp Khương Lam lật lại bản án chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mình chỉ có không gian dị năng, giết người thì có biện pháp, cứu người lại rất khó.
Liễu Nhiên: “Bạn gái hắn tên là gì?”
437 yếu ớt nói: “Viên Điềm.”
Liễu Nhiên cười lạnh một tiếng: “Đem địa chỉ của cô ta cho ta!”
437: “...”
Liễu Nhiên: “Tra không được?”
437: “Không phải tra không được, mà là không dám cho ngài.”
Liễu Nhiên: “...” vậy còn không bằng tra không được.
437: “Đội trưởng, giết người không thể giải quyết vấn đề.”
Liễu Nhiên: “Ta giết cô ta làm cái gì, ta muốn đi tìm chứng cứ, không thì cũng không có biện pháp.”
437: “Đội trưởng, ngài cảm thấy cô ta sẽ cho sao?”
Liễu Nhiên đương nhiên biết còn lâu mới lấy được dễ dàng như vậy.
437 tận tình khuyên bảo: “Không cho là cái chắc, lấy đội trưởng bạo tính tình, ta thật sợ đêm nay mạng của Viên Điềm liền bay luôn.”
Liễu Nhiên “...”
437 thấy Liễu Nhiên không có tức giận, lại tiện hề hề mà khuyên: “Đội trưởng, chúng ta cũng không phải không có biện pháp, chúng ta có trợ giúp bên ngoài a!”
Liễu Nhiên: “Trợ giúp bên ngoài?”
437 gật gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, còn nhớ rõ Kha Viêm chứ? Hắn vẫn đang nằm viện, chúng ta đi xem hắn, mời hắn hỗ trợ đi!”
Liễu Nhiên: “Kha Viêm???”
437 cười thần bí: “Đội trưởng đừng nhìn hắn mới 12 tuổi, chính là người ở rừng rậm nguyên thủy sinh sống một tháng a!”
Liễu Nhiên cười lạnh: “Ta có thể ở rừng rậm nguyên thủy sống cả đời.”
437: “Hắn mới 12 tuổi.”
Sau đó, nó liền đem nguyên cốt truyện về thành tựu của Kha Viêm cho Liễu Nhiên xem.
Nàng liền kinh ngạc: “Vậy đi nhanh đi!”
12 tuổi mà đạt nhiều giải thưởng lớn hơn rất nhiều đám 20 tuổi, tên này này có lẽ thực sự có chút biện pháp, mà chính mình lại vừa vặn có thù lao có thể cho hắn.
Liễu Nhiên nói đi là đi, sau khi nàng đi xuống lầu, liền lén đi tới cửa trốn ra ngoài.
Nếu không phải Triệu Thành Quân cho người xem theo dõi, một đứa trẻ từ nhà hạnh phúc rời đi cũng không người phát hiện.
Cho nên, Liễu Nhiên vừa đứng ở ven đường, đã bị Triệu Thành Quân bắt tại trận.
“Tổ tông của tôi ơi con tại sao dám một mình chạy ra ngoài này?!!!”
Ông khoa trương kêu to, một bên dậm chân một bên nói nàng.
Liễu Nhiên nhận ra người này là người phỏng vấn mình, giống như mọi người đều kêu ổng là Triệu đạo, nàng liền duỗi tay đến trước mặt Triệu Thành Quân.
Triệu Thành Quân cũng không phải không xem theo dõi, huống chi hai ngày nay tập đầu tiên đã cắt ghép ra tới, lập tức phải phát sóng.
Đối với chuyện Liễu Nhiên yêu uống sữa chua, ông cũng rõ ràng mười phần.
Vừa nhìn thấy tay nhỏ thịt đô đô trước mặt, Triệu đạo lập tức liền nói: “Đi đi đi, bác dẫn con đi mua sữa chua, mua xong rồi chúng ta trở về a!”
Liễu Nhiên chớp chớp mắt, nãi thanh nãi khí mà nói: “Con không phải muốn sữa chua, con muốn tiền.”
Triệu Thành Quân kỳ quái: “Con lấy tiền làm gì?”
Liễu Nhiên: "Gọi xe."
Triệu Thành Quân: “Con đi đâu?”
Liễu Nhiên liền lộ ra biểu tình lo lắng: “Cái ca ca ở trong bệnh viện kia, con thật lo lắng.
Cũng đã ba ngày, không biết anh ấy hiện tại thế nào.
Con muốn đi xem ảnh, nhưng mà con không có tiền ngồi xe.”
Triệu Thành Quân lập tức nhíu mày: “Không được!”
Liễu Nhiên liền chu môi, đáng thương vô cùng mà nói: “Thật sự không được sao~?”
Triệu Thành Quân thật nghiêm túc lắc đầu: “Không được!”
Liễu Nhiên bị cự tuyệt cũng không ủ rũ, nàng xoay người liền hướng ra ngoài chạy, Triệu Thành quân vừa thấy Liễu Nhiên hướng đường cái chạy, lập tức tiến lên giữ nàng.
Bị bắt lại, Liễu Nhiên quay đầu nói với ông: “Nếu Triệu đạo không buông tay, con buộc phải kêu cứu.”
Triệu Thành Quân: “....”
Liễu Nhiên: “Bác đây là lừa bán trẻ con.”
Triệu Thành Quân: “Con thật đúng là đứa bé lanh lợi.”
Bởi vì không nói chuyện thành công, hai người đều nhường một bước, Liễu Nhiên có thể đi bệnh viện thăm Kha Viêm, nhưng phải có Triệu Thành Quân đi cùng.
Bởi vì sự việc diễn ra đột nhiên nên cũng không cần kêu những người khác, ông chỉ nhắn cho phó đạo diễn một tiếng.
Ban ngày, bệnh viện rất nhiều người, cũng thực trùng hợp.
Triệu Thành Quân không mặt mũi mà tới tay không, ở cửa bệnh viện mua một túi hoa quả, Liễu Nhiên thực ghét bỏ: "Trái cây ở đây quý như vậy, mang hai hộp sữa chua là đủ rồi."
Triệu Thành Quân: “Cũng đúng.”
Vì thế, ông mua xong trái cây, lại mua một lốc sữa chua.
Liễu Nhiên trừng lớn mắt: “Thật sự mua sao, vậy cũng mua cho con được không?”
Triệu Thành Quân cười ra tiếng: “Tiểu Lam ca ca của con không phải đã mua một đống sữa chua trong tủ lạnh sao?”
Liễu Nhiên chỉ vào một lọ sữa chua vị đào nói: “Cái này con chưa uống qua.”
Triệu Thành Quân liền nói: "Tiểu Lam ca ca của con không cho uống cái này? Cậu ta không phải cho con uống cái loại 100% sữa tươi lên men bảo tồn ở nhiệt độ thấp này sao?”
Liễu Nhiên: “Vậy bác mua cho con một lọ đi, con trả tiền.”
Triệu Thành Quân: “Con có tiền?”
Liễu Nhiên: “Con không có, nhưng con có cái này.”
Nói, nàng từ cặp sách “lấy ra” một mẩu vàng rất nhỏ.
“Cho bác đổi sữa chua.”
Triệu Thành Quân: “....”
Cuối cùng vàng cũng không thể mua được đồ, đương nhiên, Liễu Nhiên vẫn là được một lọ sữa chua.
Triệu Thành Quân thực khách khí, tịch thu một thỏi vàng nhỏ của nàng.
Liễu Nhiên liền khen Triệu đạo một câu với 437, 437 hờ hững.
Mua xong quà, hai người nắm tay đi hướng phòng bệnh, cửa không đóng, nhưng Triệu Thành Quân vẫn là gõ gõ cửa.
Bên trong truyền đến một âm thanh thanh lãnh: “Tiến vào.”
Hai người liền hướng bên trong đi, vừa vào liền thấy Kha Viêm thay đổi một bộ áo ngắn tay cùng quần nâu hưu nhàn, trên chân đeo một đôi giày thể thao trắng mới tinh.
Cậu đang đứng ở cạnh bàn xem điện thoại, mà trước giường có một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc đang ở sửa sang hành lý.
Nghe được thanh âm, Kha Viêm nhìn về phía bọn họ, thấy là Liễu Nhiên cùng Triệu Thành quân, cậu ngoài ý muốn nhướng mày, sau đó hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Thành Quân co giật khóe miệng, đám trẻ hiện nay đứa nào cũng thành thục như vậy sao.
Liễu Nhiên mới 6 tuổi, hằng ngày nhìn đám người lớn bọn họ đều là dùng ánh mắt miệt thị khinh bỉ.
Bên này cũng không khác, ánh mắt cao ngạo, liền động tác cử chỉ đều lộ ra vẻ công tử cao phú soái.
Nhìn động tác nhướng mày vừa nãy, thật có phong phạm bá đạo tổng tài a!
Nhưng Triệu Thành Quân chỉ là cười nói: “Nhiên Nhiên thật quan tâm cháu, nàng vẫn luôn nháo muốn đến thăm cháu.”
“Thăm tôi???” Kha Viêm kỳ quái nhìn về phía Liễu Nhiên, không rõ mục đích của nàng là cái gì.
Liễu Nhiên nhe răng cười, sau đó nói: “Ca ca, em muốn nhờ anh hỗ trợ.”
Kha Viêm: “Cái gì?”
Liễu Nhiên liền liếc mắt nhìn bảo mẫu ở mép giường một cái, Kha Viêm lập tức liền ngầm hiểu, cậu nói với người phụ nữ: “Dì đi ra ngoài đi.”
Bảo mẫu sửng sốt, lén nhìn về phía Kha Viêm nói: “Thiếu gia, lão gia nói tôi phải chiếu cố cậu thật tốt.”
Kha Viêm lại hoàn toàn không nghe, chỉ là mặt lạnh nói: “Kêu dì đi ra ngoài.”
Người phụ nữ kinh hãi, quay đầu chạy ra ngoài.
Triệu Thành Quân xem thế là đủ rồi, trời ơi thằng bé này dù tuổi còn nhỏ nhưng khí thế không nhỏ a!
Liễu Nhiên nhìn người đã đóng cửa rồi mới hỏi: “Anh biết Khương Lam không?”
Kha Viêm đối Khương Lam không có tí hảo cảm nào, đời trước Khương Lam là chó săn của Bạch Yên Nhiên, tuy rằng sau khi cô ta kết hôn, hắn đã không còn xuất hiện.
Nhưng Khương Lam xác thật là một chỗ dựa lớn cho Bạch Yên Nhiên.
“Ân.”
Liễu Nhiên: “Anh có thể giúp ảnh không?”
Kha Viêm khẽ cười một tiếng: “Tôi mới 12 tuổi, làm gì có năng lực đấy, nhóc trở về đi!”
Liễu Nhiên lại không thèm để ý mà nói: “Anh tham gia qua rất nhiều cuộc thi quốc tế: hysics bo, cat, ac...(???), đều đạt được thành tích không tồi.”
Nghe xong những lời này, Kha Viêm bất động thanh sắc, hiển nhiên đối với cậu mà nói, việc này cũng không có cái gì có quan trọng.
Liễu Nhiên liền lại thay đổi cách hỏi: “Đúng rồi, ca ca biết diều hâu đen sao?”
Kha Viêm thu lại ánh mắt coi thường, cậu nhìn về phía Liễu Nhiên, thanh âm lạnh hơn hai phần: “Nhóc làm sao mà biết được?”
Quả nhiên là trọng sinh, không thì nàng từ nơi nào biết đến Hắc Ưng là mình, người bình thường căn bản không có khả năng biết.
Nhưng vì Liễu Nhiên trọng sinh nên có thể giải thích vì sao nàng biết.
Đời trước, sau khi Kha Viêm phá sản, Kha Khiêm Vũ liền đem chuyện cậu là Hắc Ưng thông báo khắp nơi.
Kha Viêm cũng vì vậy đã chịu nhiều công kích, rốt cuộc, trên mạng cậu đắc tội không ít người.
Liễu Nhiên lộ ra đáng yêu tươi cười nói: “Em thật thích ca ca a, chuyện về ca ca em biết rất nhiều.”
Kha Viêm híp mắt: “Nhóc đang uy hiếp tôi?!”
Liễu Nhiên từ cặp sách lấy ra một viên ngọc thúy lục sắc, sau đó ngẩng đầu lộ ra một cái tươi cười xán lạn.
Nụ cười dưới ánh nắng từ cửa sổ phảng phất nở rộ ra hào quang vạn trượng, nãi nãi thanh âm mang theo kiều khí: “Ca ca, em sẽ trả tiền thù lao.”
Kha Viêm “...” tuy rằng không biết bao nhiêu tuổi, nhưng cô thật đúng là có thể giả dạng làm đứa trẻ để làm nũng a!
Trong lòng nói như vậy nhưng Kha Viêm vẫn lén nhìn thoáng qua ngọc trong tay nàng, cũng không tồi.
Bất quá, ngọc này rất kỳ quái, dù người nhiều năm chơi ngọc như cậu cũng không thấy qua ở trên thị trường.
Tỉ lệ cực tốt, tinh xảo đặc sắc, tuy vẫn chỉ là một khối ngọc thô chưa mài dũa, nhưng lấy tài định giá của cậu, đây là đồ tốt, giá cả nhất định cao.
Trong lòng tuy rằng vừa lòng thù lao, nhưng cậu không quá nguyện ý biểu hiện ra ngoài.
Nguyên bản đôi tay đặt ở sau lưng cũng nhét vào 2 bên túi quần, Kha Viêm ngẩng đầu 45°, híp mắt liếc xuống nhìn Liễu Nhiên, trong miệng cứng rắn nói: “Thu mua tôi cũng vô dụng!”
Liễu Nhiên mặt đơ hỏi: “Ân, cho nên, cái thù lao này có được không?”
“A, Kha gia gia nghiệp đại, loại ngọc nào mà chưa thấy qua!”
Nói xong, cậu lại cúi đầu nhìn Liễu Nhiên một cái, sau đó “khó xử” duỗi tay đến trước mặt nàng: “Nhưng nhóc có thể cho tôi xem.”
Liễu Nhiên: “....” 437, ngươi chưa nói hắn là cái ngạo kiều chết tiệt a!
*Ngạo kiều: xuất phát từ tsundere trong tiếng Nhật.
Dịch ra tiếng Việt nghĩa là người ngoài lạnh trong nóng ( đã nghiện lại còn ngại).
Đây là kiểu người dù trong lòng khoái muốn chết nhưng ngoài mặt thường tỏ ra thờ ơ, không quan tâm ( giữ giá) rồi cuối cùng vẫn nghĩ cách để đạt được thứ họ muốn một cách...ờm...như kiểu vì người kia tội quá nên nhận cho vui vậy ( nói chung thái độ rất gợn đòn)
437: “....” ta cũng không biết a!
Triệu Thành Quân cũng khiếp sợ mà nhìn viên ngọc, chạy nhanh đến ngăn cản: “Ngọc này nhìn là biết giá trị xa xỉ, con có phải lén bố mẹ trộm ra hay không?”
Kha Viêm thu hồi tay.
Thật là con nhóc thích xen vào việc người khác, mời Kha Viêm cậu ra tay dễ dàng như vậy không phải lợi cho bọn họ quá sao? Lúc trước, đám Bạch Yên Nhiên đến cầu mình còn lấy viên ngọc to bằng bàn tay, tạo hình gia công có thể nói tinh xảo cùng cực.
Khối ngọc đó giá trị trên thị trường tuyệt đối không dưới 5 trăm triệu.
Hiện tại chẳng qua chỉ là một khối ngọc lớn bằng ngón tay, cũng đáng để bọn họ giết gà bằng dao mổ trâu.
Hừ.
Bất quá, cậu lại lén nhìn thoáng qua, ngọc thạch kia rất đẹp.
Kha Viêm xoa xoa ngón tay, ở trong lòng tính kế, bằng không ra một cái giá, không biết nàng có nguyện ý bán hay không.
Loại ngọc thạch này, Liễu Nhiên trong không gian có một đống, nàng cũng không để ý tới.
Bởi vậy, Liễu Nhiên đem ngọc thạch ném đến bên người Kha Viêm: “Chính là nhặt được, bà nội em nhặt sau núi.
Anh giúp Tiểu Lam ca ca xoay người, cái ngọc thạch này liền cho anh.”
Triệu Thành Quân đều không kịp ngăn cản, ông tuy rằng không chơi ngọc, nhưng liếc mắt cũng có thể nhìn ra giá trị miếng ngọc.
Ngọc quý như vậy sao có thể là trong núi nhặt được!
Kha Viêm cười, cầm lấy ngọc thạch nằm trên chăn.
Cậu đem ngọc soi dưới ánh sáng mặt trời, quả nhiên đẹp không tì vết.
“Thành! Nhưng mà viên ngọc tôi muốn nhận trước.
Bất kể có thành công hay không, ngọc đều là của tôi.”
Liễu Nhiên: “Được.”
Triệu Thành quân 'Ha' một tiếng.
Mấy nhóc có phải tỏ ra trưởng thành đến nghiện rồi không, lại còn 'Thành!'.
Mấu chốt là, ngươi mẹ nó nói thành thì thành, bày cái vẻ mặt thuần thục tính kế là có ý gì?! Chỉ vì ham một khối ngọc thạch???
Triệu Thành Quân miệng liền không khép được, cái này chỗ nào giống đứa trẻ? Mẹ nó chả khác gì mấy ông chủ mà ông lôi kéo đầu tư, thật là một bụng ý xấu.
Nhưng mà càng làm cho Triệu đạo không nghĩ tới, Liễu Nhiên đáp ứng dị thường dứt khoát.
Triệu Thành Quân đều cảm động khóc, tình cảm của đứa nhỏ này đối với Khương Lam quả thực trời đất chứng giám a!
Khương Lam nếu là biết, khẳng định cũng sẽ cảm động khóc.
Đứa nhỏ này, không phải bạch nhãn lang, Khương Lam nửa tháng này đối tốt với nàng như vậy, vẫn là đáng giá.
Đều nói trẻ nhỏ dễ quên, có thể thấy được, có một số đứa trẻ cũng không dễ quên.
Triệu Thành Quân tuy rằng thật cảm động, nhưng vẫn nên đem cái ngọc thạch nhìn quý giá kia lấy về được lại nói.
Kha Viêm đã đồng ý hỗ trợ, liền chạy nhanh duỗi tay đem ngọc thạch bỏ vào túi, phòng bị mà nhìn Triệu đạo một cái, sau đó mới tùy ý nói: “Chờ bạn gái cũ của hắn ra mặt.”
Liễu Nhiên nhíu mày: “Khi nào ra mặt? Tiểu Lam ca ca cuối tháng muốn đi, chờ không kịp.”
Kha Viêm: “Tôi vừa lên mạng xem qua, hiện tại toàn mạng đều đang sỉ vả Khương Lam, bạn gái cũ của hắn hiện tại căn bản không có đất diễn.
Nhưng chỉ cần Khương Lam lên mạng phủ nhận một lần, cô ta tất nhiên không có khả năng cho hắn xoay người, khẳng định sẽ ra phản bác.”
Cậu khẽ cười một tiếng, thanh âm tuy rằng là thiếu niên thanh tú êm tai, lại mang theo kiêu ngạo vương giả: “Chỉ cần cô ta ló mặt, "bằng chứng" Khương Lam có thể vả mặt cổ.
Khi đó cô ta sẽ trầm mặc, chỉ biết chột dạ.
Mà chỉ cần cô ta nguyện ý giằng co, vậy càng tiện.”
Triệu Thành Quân: “.....”
Liễu Nhiên gật đầu nói: “Được, em tin anh.”
Ở tình huống Triệu Thành Quân hoàn toàn còn không có hiểu đã xảy ra chuyện gì, một nhóc con 6 tuổi cùng thiếu niên giống như liền nói xong một sự kiện quan trọng.
Kha Viêm liền đứng dậy đưa 2 người ra cửa, Liễu Nhiên vóc dáng nho nhỏ quay đầu lại xem cậu: “Ca ca, lần sau gặp lại.”
Kha Viêm: "Nếu nhóc còn có ngọc thạch.
Không thì tôi cũng chẳng có tâm tình lại cùng các người gặp mặt.
Hừ, Kha gia cũng không phải các người muốn gặp là có thể nhìn thấy."
Triệu Thành Quân: “....” ngọa tào, buổi tối hôm đó vậy mà không phát hiện thằng nhóc này thiếu đánh như vậy!
Liễu Nhiên cười cười, xoay người kéo Triệu Thành Quân rời đi.
Kha Viêm dựa vào khung cửa nhìn bọn họ, sự tò mò về nàng lại lớn hai phần.
Liễu Nhiên họ Liễu, nàng là trọng sinh cơ bản có thể kết luận, giúp Khương cẩu như vậy, chứng tỏ đời trước cảm nhận của nàng về Khương Lam không tồi.
Mà đời trước, bên người đám cẩu nam nữ đó có ai họ Liễu sao?
Kha Viêm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên ngừng động tác tay, cậu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía bóng dáng Liễu Nhiên.
Nếu...thật là người của Liễu gia đó, sao lại có thể sẽ trợ giúp Khương cẩu?
Kha Viêm lúc trước xảy ra chuyện, Khương Lam cũng không có ra tay, nhưng cái này không trở ngại cậu chán ghét hắn.
Nếu con nhóc kia từ Liễu gia trọng sinh, tất nhiên cũng sẽ không thích Khương Lam.
Trên đường trở về, Triệu Thành quân mới hiểu được, Liễu Nhiên đây là tìm một người giúp Khương Lam tẩy trắng.
Liễu Nhiên lại nói: “Không phải, ta muốn chân chính chứng minh Tiểu Lam ca ca trong sạch.”
Triệu Thành quân buồn cười: “Cái này như thế nào chứng minh được?”
Liễu Nhiên cười: “Đương nhiên có thể chứng minh, có một cách chứng minh tốt nhất.”
Triệu Thành Quân cảm giác chỉ số thông minh đã bị đứa nhỏ 6 tuổi nghiền áp thì thôi, trở về tìm Khương Lam nói sự tình trải qua, hắn còn đem ông mắng một trận.
“Nếu miếng ngọc kia đáng giá như vậy, ngài còn trơ mắt nhìn con bé cho người ta!”
Triệu Thành Quân: “....”
Mắng thì mắng, nhưng Kha Viêm đã xuất viện, nhất thời cũng tìm không thấy cậu.
Khương Lam tức đến ruột gan đều đau, rồi lại cảm động vì Liễu Nhiên bảo vệ hắn như vậy.
Ăn cơm chiều xong, Liễu Nhiên liền lôi kéo Khương Lam nói: “Tiểu Lam ca ca, anh phát cái Weibo đi!”
Khương Lam gật đầu, hắn phát Weibo.
Hiện giờ Khương Lam không có người đại diện, tự nhiên không ai có thể quản hắn.
Bài đăng rất đơn giản: chuyện tôi chưa làm qua, tôi không nhận.
Rống, không ngờ a ngươi bây giờ còn dám phản bác!!!
Vì thế, nháy mắt ùa vào ngàn vạn sứ giả chính nghĩa, cơ hồ đem Weibo của khương Lam bao phủ.
Nhưng hắn cũng không có đáp lại, ở thời điểm cảm xúc của dân mạng kịch liệt nhất, Viên Điềm cũng đúng lúc phát Weibo.
“Nếu anh không có làm, mấy cái này là gì?”
Ảnh chụp vẫn giống năm đó, chỉ là lần này tin nhắn đổi thành ghi hình, từng chút kéo xuống, đều là tra ngôn tra ngữ của Khương Lam, thậm chí có một số phần lúc đó không có tung lên, tra đến mức tận cùng.
Đây là "bằng chứng" năm đó áp đảo Khương Lam, hiện giờ như cũ vẫn sẽ áp đảo hắn.
Liễu Nhiên tịch thu điện thoại của Khương Lam: “Tiểu Lam ca ca, anh đi ngủ đi! Còn lại, chính là việc của người nhận ngọc!”
Khương Lam cười: “Được!”
Em vì tôi tranh công bằng, tôi vì em chiến quần hùng.
Khương Lam cũng không có bởi vì những lời trên mạng mà khó chịu, bởi vì, có người nói cho Khương Lam, đứa nhỏ này vì hắn một mình chạy ra ngoài.
Liễu Nhiên mới 6 tuổi, nhưng nàng một chút cũng không e ngại thế giới bên ngoài.
Nàng một mình đi ở ven đường nhìn xe cộ qua lại, mờ mịt đứng bộ dáng, Triệu Thành Quân cho hắn xem.
Khương Lam đau lòng không thở được, đứa nhỏ này còn vì hắn nỗ lực.
Hắn vẫn luôn biết Liễu Nhiên thật thông minh, lại không nghĩ rằng nàng thế nhưng cầu đến Kha gia.
Kỳ thật, cho dù là Triệu Thành Quân hay là Khương Lam cũng không thật sự cảm thấy Liễu Nhiên cùng Kha Viêm có thể thay đổi cái gì, nhưng mà Kha gia có thể.
Cho nên, bọn họ đều nghĩ rằng, Kha Viêm ra tay ám chỉ đại khái chính là Kha gia ra tay.
Thậm chí, Kha gia rốt cuộc có quản hay không cũng chưa biết, rốt cuộc Kha Viêm chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, cậu ở Kha gia chắc không được xem trọng lắm.
Nhưng không sao, ngày mai hắn cũng sẽ phát Weibo xin lỗi như mọi lần.
Đống trình tự này chính là một quy trình, vì tiết mục hắn hẳn là nên làm.
Nhưng mà cái Weibo này hắn cũng phát thực vui sướng.
Khương Lam sớm đã muốn dỗi hai câu, chính là hắn không dám.
Khương Lam bế Liễu Nhiên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em đã làm chỗ dựa cho ca ca.”
Liễu Nhiên kỳ quái nhìn Khương Lam, cũng không hiểu ý hắn.
Khương Lam cười khẽ hôn đỉnh đầu nàng: “Nghe không hiểu cũng không sao, em biết anh đang cảm ơn em là được.”
Liễu Nhiên: “Vậy anh mở tủ lạnh lấy cho em bình sữa chua đi!” ( bả đòi thù lao:)))
Khương Lam: “....” cảm động tan thành mây khói, khi nào giữa chúng ta có thể không tồn tại sữa chua chen ngang a!
Bị thu điện thoại, Khương Lam bất đắc dĩ đi ngủ, Liễu Nhiên bắt đầu xem người trên Weibo phản ứng.
Đương nhiên, dân mạng còn đang mắng, Kha Viêm ngay từ đầu đã nhắn Liễu Nhiên không cần xem bình luận.
Cho nên, lúc này Khương Lam đã bị không dưới 30 vạn bình luận mắng, cũng may là phát vào ban đêm nên người mới không nhiều như vậy.
Thực mau, bình luận của bài viết này liền sẽ đột phá trăm vạn, thậm chí chiếm đầu bảng hot search.
Kha Viêm nói, cậu sẽ chờ đến thời khắc kia.
Liễu Nhiên liền chờ theo, 2 giờ 43 phút sáng, tên Khương Lam rốt cuộc rớt xuống một vị trí.
Khương Lam cười nhạo.jg
Theo nhiệt độ nhấn vào, chính là bài viết Weibo của Khương Lam: chuyện tôi chưa làm qua, tôi không nhận.
Phía dưới có một cái Weibo là Viên Điềm đáp lại: nếu anh không có làm, mấy cái này là gì?!
Liễu Nhiên đang đợi, Kha Viêm lấy ngọc rồi sẽ làm như thế nào.
3 giờ 56 phút, Weibo của Khương Lam đã có 73 vạn bình luận, 180 vạn tìm kiếm, 175 vạn share ( huh?????).
Thực mau, bọn họ sẽ nghênh đón làn sóng đại quân mạng thứ 2.
Nhưng mà, sau 10 phút, dưới bài viết này nhảy ra một tài khoản đăng Weibo, ảnh đại diện bạch đế Hắc Ưng, tên id là Hắc Ưng.
Bài đăng Weibo cũng là một câu: nếu hắn xác thật làm, vậy đây là cái gì?
Phía dưới cũng kèm theo video ghi hình điện thoại, là Viên Điềm cùng Khương Lam lịch sử tin nhắn.
Bất quá, càng làm cho quần chúng ăn dưa khiếp sợ chính là đoạn đầu video tuy cùng Viên Điềm phát ra tới giống nhau, đều là Khương Lam tra ngôn tra ngữ.
Nhưng, Viên Điềm là lướt xuống, mà đoạn ghi hình là hướng lên trên kéo, nhanh chóng liền kéo đến trước đống tin nhắn gia bạo, có tin nhắn thoại.
So với Viên Điềm chỉ có tin nhắn chữ và hình ảnh thì video tin nhắn thoại càng giống một cặp đôi yêu nhau trò chuyện hằng ngày.
Mà đoạn này chính là một ngày trước khi Khương Lam cùng Viên Điềm “Đối mắng”.
[ Khương Lam voice chat: “Bảo bối, em hôm nay có tới không?”
Viên Điềm voice chat: “Hiện tại anh nổi tiếng như vậy, em đến lại bị chụp thì làm sao?”
Khương Lam voice chat: “Nếu bị chụp thì chúng ta liền công khai a! Như vậy người đại diện cũng không có lời gì để nói.”
Viên Điềm: icon *thân thân*
Khương Lam: icon *ôm một cái*
Viên Điềm voice chat: “Em đang ở dưới lầu, anh yêu muốn ăn kem cây không, em mua cho.”
Khương Lam voice chat: “Anh thật ra muốn ăn, nhưng mà bảo bối thì không được, em vừa đến mùa dâu, ăn lạnh không tốt.”
Viên Điềm voice chat: “Anh cứ như mẹ em vậy, em mặc kệ, em cứ muốn ăn!”
Khương Lam voice chat: “Ha ha ha, nhưng thật sự là không được, con gái thời điểm này ăn lạnh không tốt.
Bảo bối cố gắng nhịn hai ngày, đến lúc đó muốn ăn cái gì anh đều mua cho em, Ngoan nha~!”
Viên Điềm voice chat: “Nga, vậy được.
Em đi lên tìm anh, phụ cận không có phóng viên đâu!”
Khương Lam: nhớ mang chút trái cây lên nha.
Viên Điềm: Được! ]
Ở phía dưới tin nhắn này chính là Viên Điềm cùng Khương Lam đối mắng.
Như thể, trong hai ngày, bọn họ đã trải qua ân ái, bạo hành, sinh non.
Một người đang trong thời gian hành kinh, đương nhiên không có khả năng mang thai, cái gọi là bị đánh đến sinh non cũng liền không thành lập.
Trong một câu, nếu một vế được xác định là nói dối, như vậy vế còn lại cũng sẽ tự động phân loại thành nói dối.
Chứng cứ của Viên Điềm ám chỉ Khương Lam gia bạo chính mình, cũng đem mình đánh đến sinh non.
Không có nói ra thời gian cụ thể, nhưng vẫn luôn dẫn hướng đến khoảng 2 ngày trước khi cô ta cùng Khương Lam nhắn tin mắng nhau.
Mà thông qua Hắc Ưng cung cấp lịch sử trò chuyện hoàn chỉnh, nếu trước đó Viên Điềm có bị gia bạo qua, cái loại ngọt ngào tin nhắn này là không có khả năng.
Thời gian cô ta bị gia bạo chỉ có thể ở sau đoạn tin nhắn này.
Cũng chính là sau khi Viên Điềm mua trái cây đi đến nhà Khương Lam.
Video lịch sử trò chuyện cho biết ngày đó Viên Điềm còn đang trong thời gian hành kinh, tất nhiên cũng không có khả năng mang thai.
Như vậy, quá trình mang thai đến sinh non chính là nói dối.
Tuy rằng video không thể trực tiếp chứng minh Khương Lam không có bạo lực gia đình, nhưng mang thai đã là giả, bị đánh cũng liền không hẳn là sự thật.
Tóm lại, sau khi video này được tung ra, trong chớp mắt khiến các cú đêm mạng* đều ngốc.
Muốn nói là tẩy trắng, nhưng bên trong video lại có giọng của 2 người.
*Cho những ai chưa hiểu, cú đêm mạng có thể hiểu là những người hay thức khuya lướt mạng.
Nhất thời, ba bài viết Weibo xếp liền nhau, thế nhưng có chút châm chọc.
Liễu Nhiên tắt điện thoại chuẩn bị ngủ, đúng vậy, cái này chính là một loại chứng cứ.
Viên Điềm tuy xóa lịch sử tin nhắn trong máy Khương Lam, nhưng sẽ không xoá ở máy mình.
Bởi vì cô ta còn cần lịch sử trò chuyện làm chứng cứ cho việc Khương Lam là "tra nam", mà sau khi Viên Điềm đăng ảnh phần tin nhắn cùng Khương Lam chửi nhau lên mạng thì xoá hết những tin nhắn khác cùng ngày.
Nhưng cô ta không có cắt bỏ phần tin nhắn của mấy ngày trước.
Nếu nói, hai người chỉ có tin nhắn chửi nhau, lịch sử trò chuyện khác đều trống, như vậy rất dễ dàng khiến người khác hoài nghi.
Mà Viên Điềm là người rất cẩn thận, cô ta lưu lại phần tin nhắn khác, chưa chắc không phải để ngăn cản tình huống đột xuất xảy ra - phòng ngừa người sau lưng nửa đường cắn mình.
Viên Điềm đại khái không biết, cô ta lưu lại cái tai hoạ ngầm này để uy hiếp người khác, nhưng cũng có thể sử dụng để chứng minh Khương Lam vô tội.
Không, có lẽ cô ta biết.
Nhưng không ai nghĩ đến đồ vật này sẽ bị tìm ra mà thôi.
Viên Điềm đề phòng người sau lưng mình, như vậy người ta sao lại không đề phòng Viên Điềm đâu?!
Hắn ta nhất định cũng để lại một át chủ bài, có lẽ là bằng chứng rất quan trọng, giờ chỉ đơn thuần nhìn Hắc Ưng sẽ làm gì tiếp theo.
Liễu Nhiên bò xuống giường, để điện thoại di động đặt ở bên người Khương Lam.
Nàng nhìn hắn ngủ mà vẫn nhăn mày như cũ, nhẹ giọng nói: “Kiếp trước nữ chủ giúp anh tẩy trắng, anh bảo vệ cô ấy cả đời.
Đời này tôi giúp anh giải oan triệt để, chỉ nguyện Liễu gia mạnh khỏe, anh phải chăng sẽ giúp tôi đâu?” ( ờm...đoạn này chị nhà lấy tư cách là một người trưởng thành để nói nên sẽ không xưng "em" nữa.
)
Nàng ngáp một cái.
Tiếp tục ngủ đi.
Ngày mai chuyện hay mới bắt đầu..