Sáng nay Chủ Nhật thật đẹp trời nhưng Huệ lại nằm dài ở nhà với gương mặt buồn man mác. Quyển truyện tuổi hoa để bên cạnh Huệ chẳng buồn ghé mắt mà cứ lơ đãng nhìn lên nền trời màu xanh có những áng mây trắng lượn quanh.
Chuyện xảy ra ở nhà Quang hôm qua, làm cho Huệ vẫn chưa hết bực mình. Tên con trai này thật là tệ, đã dám đối xử mình như vậy. Nghĩ tới Huệ lại nghe lòng mình thật tức tối. Là bạn bè đã lâu, nay lại sắp vượt qua cái hàng rào tình cảm thời niên thiếu vậy mà lần đầu tiên đến chơi, Huệ bị người ta mời một ly nước muối. Thử hỏi ở cương vị cô lúc đó mọi người sẽ phản ứng như thế nào? Càng nghĩ Huệ càng cảm thấy trong dạ tức điên lên. Cô muốn gặp Quang để mắng cho anh chàng một trận vì cái tội đã hạ nhục bạn gái ngay tại nhà.
Nhưng... tiếng chuông reo ngoài cổng chợt làm chựng lại cơn bực dọc của Huệ. Cô rời chỗ, đứng dậy đi ra với ý nghĩ có nhỏ bạn nào đó đến chơi. Tuy nhiên, khi trông thấy mặt khách thì cô lại sầm mặt lại vì đó là người mà Huệ đang ghét.
- Anh còn đến đây để làm chi?
Huệ vừa hỏi vừa hất mặt lên khiến Quang bối rối nở nụ cười cầu hòa:
- Sáng sớm mà sao “hoa” không tươi gì hết vậy? Mau mở cổng cho anh vô.
Huệ quay mặt đi:
- Ai quen biết mà đòi vô với ra!
Ðoán biết cô bạn gái còn đang giận nên Quang năn nỉ:
- Anh đến xin lỗi em chuyện hôm qua.
Huệ vẫn giữ nguyên vẻ xa lạ:
- Không dám. Tui bị người ta khinh như thế là đủ lắm rồi.
Quang dựng chống xe rồi đưa tay lên gãi đầu:
- Khổ quá. Ly nước “chanh muối” mà em uống là do con nhỏ Ngọc Quí nó pha lộn chứ nào phải tại anh.
Nghe lời phân bua ấy Huệ càng thêm bực tức.
- Tại sao nó lại pha lộn muối trong khi cần phải bỏ đường chứ?
- Anh đâu biết. Chắc tại Ngọc Quí quên bất tử nên mới lầm lẫn đó Huệ à.
Không chịu với cách giải thích đơn giản ấy, Huệ trề dài môi dưới mình ra:
- Em gái anh quên gì mà khôn quá vậy. Chỉ cần bỏ lầm muối vô ly nước của khách mời.
Quang đứng im vì không biết phải phân trần thế nào. Ðứng một hồi lâu mỏi chân, cậu lại tiếp tục năn nỉ:
- Bộ em tính cho anh viêm khớp chân ở ngoài này luôn hả?
Huệ cố làm ra vẻ tỉnh:
- Ráng mà chịu. Ai biểu để em gái mình làm nhục kẻ khác chi.
- Nhưng xét ra anh chẳng có lỗi gì cả.
- Thì “quít làm cam chịu”... than thở cũng chẳng ai thương xót.
- Như thế thì vô lý quá. Em “giận cá chém thớt” là không công bằng.
Ðột nhiên Huệ nổi giận:
- Vậy anh biểu tui phải bỏ qua cái vụ ly chanh muối của anh ư?
Vẻ mặt Quang trông thật khổ sở:
- Thì anh đã đích thân đến đây để xin lỗi em rồi. Chẳng lẽ anh cố chấp hoài...
- Ðâu chỉ có suông như vậy được.
- Nếu như thế thì anh xin tình nguyện sẽ uống nguyên một ly nước muối để “phạt đền”.
Bây giờ Huệ mới chịu mỉm cười:
- Làm vậy tội cho người ta.
Quang với ngay cơ hội:
- Nếu tội thì hãy tha thứ... còn nếu không thì mở cổng đi cô nương.
Ðể Quang đứng ở ngoài thêm một vài phút nữa cho thấm thía cơn mỏi đang lan tỏa khắp cặp giò, Huệ mới chịu mở then cổng cho bạn trai dắt xe vào trong sân. Thế nhưng khi ngồi đối diện nhau, cô nàng cũng chưa chịu bỏ qua chuyện ly nước quái ác mà mình đã uống phải:
- Anh dùng thứ chi?
Quang nhìn thẳng vào đôi mắt Huệ nói:
- Một ly chanh muối, nếu như Huệ vẫn chưa chịu tha thứ.
Ðôi mắt Huệ khẽ nheo nheo:
- Không ai cố chấp với anh đâu mà anh phải nói hờn. Em sẽ đãi anh một ly chanh muối thật sự với mùi vị nguyên xi của nó.
Quang nghe niềm vui tận đáy lòng:
- Ðược thế anh cám ơn em mười lần.
- Ðừng vội... "lệnh tha” chưa kí đâu.
Nét mặt Quang thoáng tiu nghỉu làm Huệ phải bật cười:
- Coi, mới nghe dọa mà đã kéo mùa thu sầu đến rồi.
- Người đâu mà trơ trẽn phải không? – Quang nắm tay cô pha trò.
Ðôi má Huệ đỏ hồng khi tay cô nằm trong tay người khác phái. Ðặt tình cảm vào Quang nhưng cô không ngờ bạn trai mình có một nhỏ em gái đáng gờm đến như vậy. Lần đầu tiên gặp gỡ bị tiếp đãi bằng nước muối. Không biết những lần sau cô sẽ phải chịu đựng điều gì... Huệ hình dung đến nét mặt của Ngọc Quí lúc bấy giờ. Ôi, một khuôn mặt dễ sợ thật đấy! Nếu mai sau có duyên phận sống chung một nhà chắc chắn Huệ sẽ phải khớp “bà cô” nàng này mà không dám làm điều chi phật ý. Nhưng tội chi mà phải chịu đựng như thế. Có thiếu gì nơi cho Huệ chọn mặt, dù cô chưa phải là người đẹp lộng lẫy, kiêu sa:
- Nước đây... anh hãy uống đi nè.
Quang được bạn gái tiếp đãi bằng một ly chanh muối thơm ngọt.
- Thế nào? Dễ nuốt chứ?
Nghe Huệ hỏi, Quang gật đầu sau khi đã nhấp một ngụm lớn:
- Của em làm tất nhiên là phải ngon.
Ðược khen, Huệ nghe lòng phơi phới:
- Anh biết nịnh từ bao giờ thế?
Ðôi mắt Quang toát lên một tia trìu mến thân thương:
- Từ khi nghĩ tới em... và có ý muốn... lòng anh...
Huệ vội ngăn câu nói ấy lại:
- Còn quá sớm đấy Quang ạ. Chúng ta còn phải học hành để không phụ lòng của người lớn nữa chứ.
Thế là cơ hội bày tỏ của Quang phải tạm ngừng vì cậu không dám nói thêm điều gì mà cô bạn gái đáng yêu chưa cho phép. Suy ra cho cùng, cả hai cũng còn quá trẻ để nói đến chuyện “người lớn”. Bởi hiện tại họ vẫn là những cô cậu sinh viên đang còn trên ghế nhà trường để tiếp thu kiến thức hỗ trợ cho cuộc sống ngày sau:
- Chiều nay anh đón em đi chơi nghe?
Huệ khẽ chớp mắt nhìn:
- Ðịa điểm ở đâu đây?
- Ra Bến Bạch Ðằng ăn khô mực.
- Chỉ có thế thôi sao?
- Nếu còn thời gian chúng ta sẽ đến bên hông chợ Bến Thành ăn nghêu, sò...
Nghe bạn trai nói, Huệ tròn mắt:
- Thôi đi, toàn thức ăn của dân nhậu, nghe mà ghê.
- Không dám đâu cô nương. Ở đó sinh viên như tụi mình ngồi chật cả ghế luôn.
- Vậy sao? Anh đã đến lần nào chưa?
Nhấp một hớp nước nữa cho thông cổ. Quang gật đầu:
- Ðã đến rồi. Lần đó là do con nhỏ Ngọc Quí nhà anh chiêu đãi.
Nghe nhắc đến “đối thủ” đáng gờm này Huệ đang vui bèn ụ mặt xuống ngay tức khắc, khiến cho Quang hiểu lầm:
- Nếu em không thích thì mình đi nơi khác mà chơi.
Nhưng không hiểu sao, Huệ lại cản:
- Cứ đưa em tới đó một lần thử xem.
Không khí hai người vui trở lại sau đó vài phút. Ðến khi Quang toan dành cho Huệ sự ưu ái mật thiết của một đôi trai gái thì có tiếng cười vỡ ra từ bên trong tấm rèm. Hoảng hốt, cả hai đưa mắt nhìn vào và phát hiện mình đã bị theo dõi từ bao giờ không biết.
Huệ trấn an bạn trai:
- Mấy đứa em của em.
Quang ở trong trạng thái nhột nhạt:
- Hèn chi anh luôn có cảm tưởng chung quanh mình toàn là tai mắt.
Huệ khẽ liếc:
- Thì cũng giống như ở bên phía nhà anh vậy. Chỉ có một “bà cô” mà làm người ta phải nổi cả da gà.
Quang nói đùa:
- Một chọi một... huề rồi nha.
Huệ lúng liếng đôi mắt:
- Không dám... chuyện ly nước muối của nhỏ em gái anh, em phải ghi tâm khắc cốt vì lỡ nuốt vô bụng rồi.
Quang dọa dẫm:
- Em không sợ nuôi cái mầm ghen ghét bụng em sẽ càng ngày càng phì trướng lên sao? Giống như “xơ gan cổ chướng” ấy.
Vừa nghe nói như vậy, Huệ đã giãy nảy đấm vào người Quang:
- Chết anh nè... dám đem căn bệnh khủng khiếp ấy ra hù người ta.
Quang vừa đỡ vừa kêu:
- Ôi... ở bên nhà thì có “con cọp cái” qua bên đây thì gặp phải “sư tử Hà Ðông”, biết chừng nào có “sư tử Hà Tây” hiền dịu cho tôi nhờ!