“…Này cô bé có chiếc răng khểnh… sao thừa một chiếc chắc để làm duyên…?”
Một tên con trai cứ tò mò theo Ngọc Quí lải nhải bản nhạc mà nhỏ chúa ghét, nhưng vì ở ngoài đường nên đã cố làm thinh. Vậy là tên con trai kia dường như chẳng hề biết chút lễ độ là gì, cứ là “cái đuôi” sau lưng Ngọc Quí suốt một đoạn đường dài khiến cho nhỏ bực bội phải dừng xe quay đầu lại quát:
- Làm duyên hay vô duyên thì mắc mớ chi các người. Rõ là đồ dở hơi!
Bị mắng tên con trai không cụp đuôi mà lại còn nhe răng ra cười:
- Con gái giận giống như mặt trời giữa trưa vậy. Ðã nắng lại còn gắt nữa.
Không nén nổi cơn nóng, Ngọc Quí nhào tới thoi vô mặt tên con trai một cú đấm khiến hắn bị chảy máu mũi ở giữa đường. Chưa hết, nhỏ còn quát tháo ỏm tỏi lên:
- Cho bỏ tật tán tỉnh. Ðồ con nít ranh miệng còn hôi sữa mà bày đặt chọc ghẹo gái. Lần sau thấy tui thì phải tránh cho xa. Ðừng có lải nhải như hôm nay nữa đó! Con gái thời nay… chứ không phải thời xa xưa đâu mà tưởng nó chân yếu tay mềm.
Tội nghiệp cho tên con trai không hề phản ứng gì dù quả đấm của Ngọc Quí khá nặng tay, có thể làm cho hắn thấy sao rơi chấp chới. Một giọt máu đỏ chợt rơi xuống miệng làm tên con trai hốt hoảng phải đưa tay lên chận mũi, hắn nhìn Ngọc Quí bằng ánh mắt kinh hoàng pha lẫn ân hận. Có lẽ hắn đang tự mắng mình dại dột đã tự mình đối diện với một con cọp dữ. Ôi con gái gì mà mới trêu chọc chút xíu đã trổ tài “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với cánh con trai. Thiệt … “vũ thê” quá khiếp! Nhưng hắn có làm điều chi sàm sỡ ngoài mấy câu vừa học lóm rất tế nhị từ thằng bạn hôm qua. Hắn đã hát một bàn hát rất dễ thương, thậm chí còn có ý khen ngợi người ta… Vậy mà… ý tốt của hắn lại được đáp lễ bằng một đòn khá nặng. Giá như lúc nãy hắn dại mồm chê bai một tiếng, chắc chắn sẽ bị đánh đổi cả hàng… tiền đạo như chơi.
Tên con trai lấm lét nhìn Ngọc Quí:
- Sao nặng tay với tui?...
Ngọc Quí nhìn lại khuôn mặt rất thư sinh của hắn, lòng dấy lên một niềm thương hại, song vẫn chưa chịu hạ giọng. Nhỏ hất hàm:
- Ai biểu ngươi nói năng lộn xộn trước mặt cô nương? Nói cho ngươi biết, ta không phải loại hiền đâu, coi chừng gặp một lần nữa là nhà ngươi mất mạng.
Chà, lời hăm dọa nghe rởn tóc gáy. Nét mặt tên con trai trông thật buồn cười, vậy mà lại gây được sự chú ý cho Ngọc Quí. Nhỏ đưa mắt nhìn lom lom:
- Sao không đi đi. Bộ còn tính ăn vạ nữa hả?
Tên con trai vẫn đứng yên như thể đã biến thành pho tượng sống. Thấy vậy, Ngọc Quí thọt tay vào túi áo lấy ra một cây kẹo singum nhét vô tay hắn, giọng ngọt ngào hơn:
- Thôi… kể như ta bồi thường
Rồi không cần chờ xem phản ứng, Ngọc Quí ngồi lên xe đạp đi luôn. Ðược một quãng khá xa, nhỏ mới ngoài cổ lại phía sau thì thấy tên con trai vẫn đứng đó trôn theo. Lúc này Ngọc Quí mới nhận ra hành động của mình là quá đáng thì đã lỡ… Ai đời lại con gái lại đi đánh con trai giữa đường phố. Nếu hắn là thứ dữ thì không biết nhỏ sẽ lãnh hậu quả thế nào đây? Ðúng là mới biết được vài ba thế võ mà đã hù thiên hạ. Cũng may là Ngọc Quí không gặp rắc rối gì.
Vừa chạy xe, Ngọc Quí vừa nhúng vai cười thầm. Tên con trai đúng là dạng công tử bột… hoặc là thằng chết nhát như thỏ đế. Không lang thang ngoài đường nữa, Ngọc Quí trở về nhà bắt gặp người anh thứ hai đang trò chuyện cùng bạn gái. Vốn bản tính rất tò mò nên nhỏ liền núp vào một chỗ để nghe. Nhưng Quân đã trông thấy, cười cảnh cáo:
- Ê, …nghe lén chuyện của người ta là không tốt đâu nghe nhỏ. Vi phạm luật pháp nữa đó.
Bị phát hiện, Ngọc Quí đành phải ló mặt ra. Nhỏ chối bai bải:
- Ðâu có. Em vừa mới đi chơi về… chưa hề có ý nghĩ xấu trong đầu.
Quân gật gù:
- Thế à. Vậy mà anh tưởng nhỏ đã thâu hết băng chuyện của anh rồi chứ.
Ðể cho Quân nói dứt câu, Ngọc Quí nguýt hơi dài:
- Hứ… có cho tiền em cũng không làm chuyện ruồi bu. Nghe lén chuyện của anh thì được ích lợi gì cơ chứ. Xúi quẩy lắm, bởi em đây còn rất trong trắng… chưa hề bị nhiễm chút mùi “bụi trần” nào.
- Ðược thế thì tốt. Chỉ sợ em nói sai, bịt một tai… Ðể trống một tai.
Ánh mắt Ngọc Quí bỗng liếc nhanh về phía bạn gái của anh. Nhỏ tỏ ra sốt sắng:
- Có cần em pha cho anh ly nước đãi khách không?
Quân bèn chận đầu luôn:
- Nếu em có lòng tốt thì làm nước chanh tươi chứ đừng sài chanh muối nghe chưa nhỏ.
Ðột nhiên Ngọc Quí bị anh trai làm cho sượng mặt giống như củ khoai sùng. Thế nhưng, nhỏ vẫn mỉm cười không tự ái.
- Yên chí. Với anh ba thì em không có giở trò đâu.
Miệng nói, song Ngọc Quí cũng chẳng tha gì Quân dù anh trai chưa làm điều gì khiến cô bé phải để bụng “oán thù”. Ngọc Quí tỏ ra nhanh nhẹn hơn cả lần pha nước dùm cho Quang. Nhỏ chạy vèo xuống nhà bếp chỉ ít phút đã quay trở lên:
- Nước đây… Nước đây…
Ðể cảnh giác, Quân đón lấy một ly nước uống thử rồi mới đưa mời bạn gái. Nhưng cô bạn của cậu quả thật làm khách cho nên đến khi tận lúc về cũng chưa chịu uống hớp nào. Giữa lúc ấy, thì Quang từ bên ngoài bước xộc vào. Có lẽ đang rất là khát nên cậu bưng vội ly nước còn đầy ắp chưa người uống làm một hơi gần hết. Chợt Quang nhăn mặt, mắt trợn trừng:
- Ấy da, giấm ở đâu mà xuất hiện trên bàn tiếp khách vậy? Ặc …ặc làm ta nuốt vô bụng tới hơn nửa ly rồi.
Tiễn bạn về xong, Quân quay trở vào trông thấy anh hai mình đang ập ọa ói thì rất đỗi ngạc nhiên:
- Ủa, anh bị trúng gió hả?
Quang trả lời:
- Có mà bị trúng thực ấy chứ.
- Nhưng ai đã đầu độc anh?
- Cái ly dấm đang ở trên bàn kìa.
Nghe thế, Quân liền hết hồn cãi:
- Làm gì mà có giấm.
- Thế cái gì chua lè chứa trong ly?
- Nước chanh em vừa mới tiếp bạn.
Quang xẵng giọng:
- Tự tay ngươi pha đó hả?
- Không, Ngọc Quí làm dùm em.
- Nếu vậy thì nhà ngươi hãy uống thử mà xem.
Quân chỉ xuống ly nước của mình đã cạn xuống tận đáy.
- Thử rồi…hết nhẵn cả một ly.
Quang hỏi như thể cảnh sát điều tra:
- Ngươi cảm thấy bình thường chứ?
Quân vẫn gật đầu:
- Bình thường nửa ngọt nửa chua.
Quang vụt nhăn nhó:
- Vậy cớ sao ly nước của ta vừa mới uống chỉ toàn có một chất chua không hà?
- Anh nói nghe thiệt là lạ. Em đã kiểm tra kĩ lưỡng thì đời nào có chuyện đó.
Thấy thằng em trai tỏ thái độ không tin, Quang bèn đưa ly nước mình vừa uống:
- Thì còn đây. Ngươi hãy uống thử một ngụm rồi xem.
Cầm ly nước mà Quang vừa đưa qua, Quân khẽ nhấm nháp một chút nơi đầu lưỡi. Nhưng chưa phát hiện ra điều gì lạ thì cậu đã bị hỏi dồn:
- Thế nào? Có phải chỉ toàn vị chua của chanh không?
Quân chép miệng:
- Chua đâu mà chua. Anh chỉ có la ẩu.
Tức mình, Quang hớp tiếp một ngụm thứ hai để thử lại chắc chắn và cậu vẫn la làng:
- Uùi… Chua muốn thụt cả lưỡi luôn mà ngươi biểu rằng không hả? Chắc cái miệng nhà ngươi đang ngậm đường phèn…
Quân bỗng công nhận:
- Không phải ngậm đường mà là em đang ngậm kẹo của bạn gái đưa lúc nãy.
Quang ngúc ngoắc cái đầu:
- Hèn chi nhỏ Ngọc Quí nó cho nhà ngươi uống “giấm thanh” mà nhà ngươi vẫn khen ngọt.
Từ trên bậc cầu thang, Ngọc Quí nghiêng ngả cười:
- Ha… ha… tội nghiệp cho anh cả của tui. Nhưng không sao, nước chanh tươi rất tốt, bổ phổi mà lại có dư vitamin C nữa.
Lần này thì Quang không tha cho Ngọc Quí như lần trước. Cậu leo lên cầu thang lôi cho bằng được đứa em gái xuống để trừng trị.
- Nhỏ phải uống cho hết ly nước còn lại này.
Ngọc Quí tỏ ra rất sợ hãi:
- Oái. Em đang bị thiếu máu, không thể dùng đồ chua.
- Ðừng có mà viện cớ. Thiếu hay thừa cũng phải uống.
Trước áp lực của anh trai. Ngọc Quí vội đưa cả hai tay lên bịt miệng:
- Không uống… em không uống…
- Thế sao nhỏ lại bày ra những trò tinh nghịch này?
- Nhưng em đâu có làm hại tới ai.
- Sao lại không? Anh chẳng phải đã hai lần thành nạn nhân của em sao?
Ngọc Quí rụt cổ lại:
- Anh ăn gian. Mới chỉ có lần này, còn lần trước là thằng Quyền và “ái phi” của anh chứ bộ.
Quang cốc mạnh lên đầu em mấy cái liền, khiến Ngọc Quí phải kêu toáng lên ầm ĩ.
- Oái… ối… Ba má ơi cứu con…
Quân ngồi gần đó bật cười:
- Ba má không có ở nhà, chỉ có anh ba đây thôi. Nhưng em chơi xấu quá anh cứu thế nào được.
Thấy mình bị bỏ rơi, Ngọc Quí khóc sụt sùi:
- Anh nhớ nghen. Bắt đầu từ ngày mai anh đừng có nhờ em giặt dùm quần áo nữa. Em cũng chẳng bỏ công làm những món ăn ngon cho các anh thưởng thức nữa đâu.
Thằng Quyền xuất hiện đúng lúc cũng hùa vào với hai người anh trai lớn để chọc tức nhỏ chị gái ưa nghịch ngợm.
- Bà chị đừng có mà làm phách. Chẳng qua trong nhà này không nhiều con gái, nên mấy anh em trai phải ráng mà nuốt những thức ăn của chị nấu đấy thôi. Mai mốt anh Quang mà lấy vợ về rồi thì nhất định chị sẽ được về hưu non không ai thèm giữ.
Quả nhiên thằng Quyền đã làm cho Ngọc Quí giận điên lên:
- Ðược, cám ơn nhà ngươi đã tiết lộ ra chuyện này sớm. Chứ nếu không chẳng biết mình bị làm nô lệ tới bao giờ… Nhưng… híc… híc… ta tức cho ta đã không được làm con trai như mi và hai anh để phải bị đì đến sói cả cái trán.
Thằng Quyền đã không thương hại chị còn đưa tay sờ trán Ngọc Quí rồi cười:
- Sói đâu mà sói. Tóc chị vẫn còn dày đặc cả đầu mà.
- Ðang lệ tuôn, Ngọc Quí cũng gân cổ lên đấu khẩu:
- Hứ. Chẳng lẽ mi bắt ta trở thành ni cô mới thỏa mãn hay sao?
Thấy tất cả đều hướng về mình cười trêu, chọc ghẹo, Ngọc Quí bèn ngồi bệt xuống giữa nhà ăn vạ thật. Nhỏ gào lên như bị ai đánh, ai đấp khiến thằng Quyền càng được dịp chọc bạo:
- Lêu… lêu…t hế mà cũng đòi làm con trai. Vừa “mít ướt”, vừa mưa dầm, vừa…
Thằng Quyền chỉ nói được tới đó thì đã bị Ngọc Quí đã chồm tới đổ vào miệng nó ly nước trên bàn.
- Ðể coi nhà ngươi còn chọc ta được nữa không.
- Ặc … ặc…
- Ðáng kiếp lắm! Ta đây không thèm thương hại đâu. – Ngọc Quí nói.
Thằng Quyền đẩy mạnh Ngọc Quí ra để nhổ chất nước chua trong cổ họng, khiến Ngọc Quí loạng choạng đạp lên quả bóng da, cộng với nền nhà tráng men nên mất thăng bằng trượt người ngửa ra sau. Quân trông thấy vội đưa tay đỡ em nhưng rồi cả hai anh em cùng lăn cù ra đất. Ngọc Quí may mắn nằm bên trên người Quân nên chẳng bị sao. Nhỏ lồm cồm ngồi dậy, lay lay anh:
- Anh Quân… anh có bị sao không?
Quân nằm xụi lơ trên nền gạch vì cái ngã khá đau, cậu đáp thì thào:
- Có… sao rơi rất nhiều… tới cả một ngàn ông…
Ngọc Quí chớp đôi mắt:
- Còn em thì có cảm giác mình đang bơi trên dãy Ngân Hà.
Quang bước tới lôi cả hai người ngồi dậy rồi cười mắng thằng em út:
- Giữa ban ngày mà kẻ thấy sao, người bơi trên sông Ngân Hà thì chắc phải nhờ tới bác sĩ tâm thần rồi Quyền ơi.
Thằng Quyền nhún vai ra vẻ không quan trọng cho lắm.
- Ðáng đời họ.
- Nhưng thằng Quân có đụng chạm gì tới anh em mình đâu.
Thằng Quyền vẫn gán tội.
- Ai biểu anh ấy bày đặt làm người dũng cảm. Cứ để cho “trái mít ướt” rụng xuống nhẹp lép hết làm tàng.
- Nói vậy sao được. Dù gì Ngọc Quí cũng là cô công chúa duy nhất trong nhà mà. Chúng ta là con trai cần phải biết thương nhỏ một chút chứ.
- Oái… trời sập… rời sập…
Nghe anh cả và thằng út nói chuyện Ngọc Quí hét toáng lên như thể sắp có cơn động đất làm mọi người phải giật mình. Quân xoa tay vào chỗ đau nhìn lên hỏi:
- Ðã sập chưa?
Ngọc Quí mím môi cười:
- Chưa sập. Nhưng nếu xảy ra thêm một sự kiện nữa thì… e tất cả chúng ta sẽ bị chôn vùi.
Thằng Quyền tỏ ra bản lĩnh:
- Hù vừa thôi bà chị dễ thương ơi. Ngày tận thế chưa đến trong thế kỉ này đâu. Cứ ăn bò bía hay uống một ly sâm bổ lượng át mẻ trong lòng.
Ngọc Quí hất cái mặt:
- Ta đâu có dư tiền mà đem đãi mi.
Thằng Quyền cười nịnh bợ:
- Chỗ chị em mà sao nói chuyện không có tình cảm gì hết vậy?
Ngọc Quí quắc mắt lên:
- Tình cảm cái quái gì khi nhà mi ăn xong quẹt mỏ như gà, không chịu bênh vực ta. Nhưng ta chẳng cần…ta sẽ cố gắng học võ thêm hai năm nữa, cỡ mi ta xách gáy quẳng ra đường cái rụp.
Chẳng hề nể sợ, thằng Quyền cười:
- Hì… hì … chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng rồi. Tui chỉ sợ khi có võ nghệ đầy mình rồi, chị sẽ thêm chứng “tẩu hỏa nhập ma”
Chiếc môi Ngọc Quí lại trề ra:
- Không cần mượn cái miệng vô duyên của nhà mi trù chết ta đâu. Nói i biết ta đã từng đánh con trai ngoài đường rồi đó.
Thằng Quyền bĩu môi:
- Chắc cái thằng bị chị đánh thuộc loại “gà công nghiệp” nên không biết đá lại. Chứ phải tay em, nhất định chị không thể cười nổi rồi bà chị yêu quí ạ.
- Nhà mi làm được gì ta?
- Tất nhiên là đánh lại rồi.
- Thế là nhà mi là thứ con trai không biết nhường con gái.
- Ngu gì mà nhường khi mình gặp phải một “con cọp cái” sổ chuồng đang đi lang thang ngoài đường.
Lời thằng Quyền nói càng làm cho Ngọc Quí tức nghẹn đến cổ họng. Nhỏ bấm bụng tự ngăn mình không đấu khẩu thêm với nó nữa mà ngầm hầm hừ “Cứ chờ đấy…thằng ranh con”