15
Sau khi bỏ đi thì tôi đến căng tin ăn trưa một mình.
Tôi chọn một vị trí khá vắng người rồi lại đi múc thêm một bát canh.
Bình thường tôi quen ở một mình nên cũng không ăn trưa với ai cả.
Khi đang ăn dở thì đột nhiên… tôi chợt nhìn thấy trên đũa có thứ gì đó lạ lạ.
Ở trong miếng cơm mà tôi sắp đưa lên miệng lại có một con sâu.
Nhưng cũng may con sâu đó màu đen nên tôi kịp nhìn thấy nó trước khi ăn vào.
Sau khi nhìn con sâu đó một lúc, tôi lấy khăn giấy ra bọc nó lại và rời khỏi nhà ăn.
Tôi đã xem lịch học của Lưu Nhân, đúng lúc là chiều nay cô ta học cả buổi.
Thế rồi tôi căn thời gian và về Biệt thự Hoa hồng trước khi cô ta kết thúc buổi học.
Lúc đó bảo mẫu đang nấu đồ ăn.
Tôi nói dối rằng quay về nhà để lấy đồ, rồi nhân lúc bảo mẫu không để ý thì tôi bỏ con sâu đã ch.ết lúc trưa vào trong đồ ăn của Lưu Nhân.
Lưu Nhân khi ăn cơm thì phải sử dụng chén đĩa được làm riêng cho cô ta.
Nếu không thì tôi cũng chẳng có cơ hội mà "thêm nguyên liệu" vào món ăn tối.
Sau khi làm xong thì tôi để một chiếc điện thoại cũ ở trong bóng tối, đồng thời bật gọi video qua Wechat để nắm bắt từng khoảnh khắc sống động này.
Và đêm hôm đó… tôi nằm thảnh thơi trên sofa nhìn Lưu Nhân đang nôn thốc nôn tháo vào thùng rác.
Khi cô ta ăn cơm thì phát hiện thấy con sâu, nhưng quan trọng là chỉ còn lại một nửa con sâu đã ch.ết.
Sau khi nôn xong thì cô ta bắt đầu đập phá đồ trong nhà để trút giận, và tình cờ phát hiện ra cái điện thoại mà tôi để trong góc tối của căn phòng.
Cô ta sững người vài giây rồi vội vàng chạy tới cầm điện thoại lên.
"Lưu Chân Nhất!"
Sau đó là một loạt từ ngữ mắng chửi cực kỳ khó nghe.
Tôi cười hì hì vào điện thoại "Protein ăn ngon không?"
Nói đến một nửa con sâu ch.ết kia thì Lưu Nhân lại bắt đầu nôn mửa rồi tức giận đập nát điện thoại, video bị gián đoạn nhưng tôi đã cười rất to.
Ít nhất là tôi đã có thể chơi khăm được Lưu Nhân, khi nhìn thấy cảnh Lưu Nhân ăn phải một con sâu ch.ết thì tâm trạng tôi trở nên cực kỳ sảng khoái.
Buổi trưa ngày hôm sau, vì tôi ám ảnh với bữa cơm ở căng tin nên định ra ngoài cổng mua một ít lẩu bán ven đường.
Nhưng mới ra đến cổng thì đã thấy từng tốp sinh viên đi ngang qua, họ vừa đi vừa nhìn sang lề đường bên kia.
Tôi tò mò nên cũng nhìn sang một chút…
Phó Tầm?
Nhìn kỹ lại lần nữa, thế mà đúng là Phó Tầm thật.
Người đàn ông mặc vest lịch lãm cùng với chiếc xe hơi sang trọng đã thu hút ánh nhìn của sinh viên xung quanh.
Tôi đang ngẩn người thì thấy Phó Tầm vẫy vẫy tay gọi tôi qua đó.
Đám đông lại quay lại nhìn tôi, mặt tôi đỏ hơn một chút, lão Phó Tầm ấy đang làm cái gì vậy?
Tôi do dự vài giây rồi mới bước đến gần.
"Phó tổng, anh tìm tôi?"
Sau khi rời khỏi vòng tay lão Lưu thì tôi chẳng còn là tiểu thư Lưu gia gì nữa, tôi chỉ là một học sinh bình thường, vậy nên gặp lại Phó Tầm thì thái độ cũng khách khí hơn một chút.
Phó Tầm hơi nhướng mày.
"Lên xe đi."
Vốn dĩ tôi định từ chối, nhưng người qua đường nhìn tôi nhiều quá, sợ để lâu sẽ hiểu lầm nên tôi cùng anh bước lên chiếc xe đang đỗ ở bên cạnh.
Phó Tầm đưa tôi đến một quán cà phê gần đó.
Sau khi gọi hai tách cà phê thì anh đi thẳng vào vấn đề…
"Tôi muốn cô thiết kế một chiếc dây chuyền cho tôi."
Tôi? Thiết kế dây chuyền?
Mặc dù tôi học chuyên ngành thiết kế trang sức, nhưng với gia cảnh giàu kếch sù nhà Phó Tầm thì muốn nhà thiết kế nổi tiếng nào chả được, cần gì phải tìm đến một đứa sinh viên mới học năm 3 như tôi?
Có lẽ là nhìn thấu được sự nghi ngờ của tôi, Phó Tầm nhẹ nhàng nói.
"Rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng có đầu óc quá mức táo bạo, nhưng mà nhiều khi cảm hứng thiết kế còn không bằng sinh viên, các cô tâm tư đơn giản, đối với sản phẩm này của tôi thì phù hợp hơn nhiều.
"Chiếc dây chuyền rất quan trọng đối với tôi, trong quá trình thiết kế thì tôi có thể sẽ nảy ra một số ý kiến hoặc thay đổi chỗ này chỗ nọ, những nhà thiết kế nổi danh thường sẽ không thích chuyện này."
Sau khi nói xong, Phó Tầm đưa ra một mức giá khiến tôi giật mình.
Tôi gật đầu lia lịa.
Có thần kinh mới không đồng ý.
Phó Tầm không thiếu tiền, chỉ với cái giá mà anh đưa ra cho tôi cũng đủ khiến tôi tiêu xài vô lo vô nghĩ.
Đương nhiên việc này chắc chắn cũng sẽ rất phức tạp, nhưng mà tôi cũng muốn thử một lần xem sao.
16
Từ ngày tôi bước lên xe của Phó Tầm thì tin đồn đã nổi lên bốn phía.
Ai đó đã chụp ảnh và đăng nó lên confession, miêu tả tôi bằng những từ ngữ cực kỳ khó nghe.
Ở phần bình luận thậm chí còn tiết lộ cả danh tính và thân phận của tôi.
Người có thể tạo ra dư luận như thế này, ngoài Lưu Nhân ra thì còn ai vào đây nữa.
Tôi lướt qua một vòng và cuối cùng thoát khỏi điện thoại.
Không cần để ý làm gì.
Tôi càng cố gắng biện minh thì chuyện này sẽ càng lan rộng.
Vốn dĩ chỉ là tin đồn thì sau khi tôi lên tiếng, người ta lại càng có cớ nói là tôi “có tật giật mình” hay là bị nói trúng tim đen.
Đợi mấy hôm nữa rồi người ta sẽ quên mất chuyện này thôi.
Dù sao thì ngoài bạn học cùng lớp thì ở cái trường này cũng đâu có ai quen biết tôi.
Tuy nhiên, hai ngày sau, tôi đột nhiên nhận được một tin nhắn từ quản lý kí túc xá…
Vì phòng ngủ được thay đổi nên tất cả các bạn cùng phòng của tôi đều được sắp xếp sang chỗ khác.
Tôi ở lại một mình và sống chung với 3 cô bạn học ở chuyên ngành khác.
Lưu đại tiểu thư lại bắt đầu ra tay rồi à.
Mấy ngày nay, cô ta liên tục khẳng định cho tôi thấy rằng những người có tiền thì mua tiên cũng được, cô ta muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nghe nói khi Lưu Nhân còn là sinh viên năm nhất thì Lão Lưu đã để cô ta đến sống trong trường, nhưng vì cảm thấy điều kiện của trường quá kém nên trực tiếp quyên góp luôn hai tòa ký túc xá.
KTX nữ mà tôi đang ở là do cha ruột tôi tài trợ, Lưu Nhân muốn thay đổi phòng ở cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chắc hẳn Lưu Nhân đã nhét thêm mấy “đàn em” của cô ta đến để gây thêm phiền phức cho tôi.
Hôm sau khi tôi về KTX, tôi cũng chẳng kinh ngạc khi nhìn thấy đồ đạc của mình đã biến mất.
Chăn chiếu trên giường đã không còn, khi tôi mở tủ đựng đồ thì bên trong cũng hoàn toàn trống không.
Trong góc phòng ngủ vang lên tiếng nói cười của ba người bọn họ.
Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi quay người bước ra ngoài cửa.
Tôi tìm thấy hành lý bị thất lạc của mình trong thùng rác ở tầng dưới.
Buổi trưa hôm đó, các sinh viên đi qua tò mò nhìn một cô gái đang cúi người lục lọi tìm đồ trong thùng rác.
Cô gái đó chính là tôi.
Tôi đem những đồ quan trọng rửa lại cho sạch sẽ, rồi lại ra cổng trường mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết hằng ngày.
Từ đầu đến cuối, tôi không nói lời nào với ba người bọn họ, mặc dù tôi biết chuyện này là do họ làm ra.
Góc phòng ký túc xá thỉnh thoảng vang lên tiếng thì thầm và tiếng cười đùa không ngớt, giữa chừng có ai đó cao giọng hơn nên tôi nghe được 3 từ.
"Kẻ vô dụng."
Tôi biết 3 chữ này là đang nói tôi, nhưng tôi vẫn chẳng đáp lại câu nào.
Buổi chiều không có tiết nên tôi nằm trên giường ngủ cả buổi.
Ba người bạn cùng phòng không học chung chuyên ngành với tôi, sau khi bọn họ tan học thì cùng nhau đi ăn tối, lúc về đến ký túc xá thì trời cũng đã tối muộn từ lâu.
Khi bọn họ mở cửa thì mới phát hiện cửa đã bị tôi khóa trái bên trong.
Tôi nằm trên giường thoải mái lăn lộn mà cũng không để ý bọn họ đang điên cuồng đập cửa ngoài kia.
Hành lang ký túc xá của chúng tôi có ban công, đêm nay trời nổi gió lớn, cứ để cho bọn họ ở ngoài đó chịu lạnh thêm một chút nữa đi.
Hơn mười phút sau lại có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của dì quản lý ký túc xá.
Lúc này tôi mới bỏ dậy khỏi giường và mở cửa phòng ra.
Đối mặt với lời chất vấn của dì quản lý ký túc xá, tôi chỉ nói là tôi bị cảm nên ngủ rất say, thế nên không nghe được bọn họ gọi cửa bên ngoài.
Ba người bạn bực tức đi vào trong phòng, nhưng lại đồng thời sửng sốt…
Trên giường của 3 người bọn họ cũng chỉ còn lại những tấm vạt giường trống trơn.
Tôi dựa vào tường rồi cười vui vẻ, bây giờ đã muộn nên mấy cửa hàng bán chăn ga gối đệm gần trường chắc cũng đã đóng cửa hết rồi.
Mà trường học của chúng tôi quản lý rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không có chuyện sinh viên ra ngoài thuê khách sạn giữa lúc nửa đêm như thế này.
Thế nên… đêm nay kiểu gì bọn họ cũng sẽ phải nằm ngủ trên cái giường trống không..