- Mấy em là nỗi sỉ nhục của trường! Tụi em không thể đợi đến sáng chủ nhật được à? - Thầy tổng phụ trách đêm khuya la ó.
- T..tụi..e..em - Tụi bạn đó lắp bắp, trông chẳng khác gì bầy chim non đứng trước mặt một con sói dữ.
- Muốn thăm ai là quyền của các em! Nhưng trường đã quy định rõ ràng rồi! Sáng mai mấy em lên phòng hiệu trưởng với tôi! Về kí túc đi - Thầy Hữu Tùng dõng dạc ra lệnh.
Có mấy bạn nữ thức khuya cũng ló đầu ra cửa sổ xem, bàn tán xôn xao. Đại Tuyết trở mình, hằn học ngó qua Xuân Trà. Nàng ta đang nằm dài trên giường, ngáy to đến mức lấy gối bịt lại cũng không im được. Nó đứng phắt dậy, sát khí đầy mặt, tay cầm gối quật vào mặt Xuân Trà thật mạnh.
Khò
~~Tiếng ngáy vẫn đều đặn vang lên. Bất lực, là từ duy nhất có thể diễn tả ý nghĩ của nó bây giờ. Nó yêu sự yên lặng, mà từ khi rời khỏi Pháp, ngày ngày tai nó phải chịu đựng vô số âm thanh hỗn tạp đập vào. Nhưng nó cũng dần quen rồi. Điện thoại nó nhấp nháy đèn.
- Đại Phong! - Nó thầm reo lên.
9h27 lớp 11D.
- Lấy giấy ra kiểm tra bài cũ nào! - Cô Hồng Liên nở một nụ cười hiền từ đến đáng sợ.
- Mấy người đừng cản tôi!! Tôi nhảy lầu cho coi - Anh Tuấn la lối, đe dọa.
- Em cứ tự nhiên! Cô và các bạn sẽ hằng năm đến thăm giỗ - Cô nhẹ nhàng đáp.
- Hahah!! Mắc nhục chưa!!? - Đám bạn gái cười ồ lên.
- Ê! Có giấy không? Cho xin 1 tờ coi!
- Còn viết không? Viết tao hết mực rồi!
- Kì này chết chắc rồi!!!!! -Gia Hân nức nở.
- May là tớ học bài rồi - Thanh Trúc tỉnh bơ lấy giấy ra.
- Cứu tớ với Đại Tuyết ơi!!! - Xuân Trà kéo tay nó.
Quang cảnh lớp sau khi nhận được "hung tin" trở nên vô cùng hỗn loạn. 45 đứa học sinh nhoi nhoi, ồn ào. Cô Hồng Liên bắt đầu cúi sầm mặt, sự hiền lành khi nãy như thay đổi 360 độ:
- Mấy đứa muốn cô thịt mấy đứa không? Mau lấy giấy ra, đứa nào không có giấy thì kì này về lột hột vịt mà ăn nhá - Vừa dứt lời, cô cầm viên phấn, bắt đầu viết đề kiểm tra lên bảng.
- Thưa cô? - Một bạn nam đứng lên.
- Sao?
- Có chép đề không cô?
- Không.
5 phút sau.
- Cô ơi? - Một bạn nữ giơ tay.
-Sao?
- Có chép đề không cô?
Bực dọc, cô Hồng Liên cầm viên phấn, ghi rõ to trên bảng:
- Không ghi đề!!
10 phút sau.
- Nộp bài nào! Gia Hân đi thu nhé - Cô phân công.
- OK cô! - Gia Hân đứng dậy, bắt đầu đi thu.
- Gia Hân, nàng à!! - Anh Tuấn nắm chặt tay cô, ánh mắt khẩn cầu.
-Ta và nàng đã cùng nhau trãi qua bao mùa trăng lên rồi trăng xuống! Nàng hãy dừng chân vài giây ... chỉ ta câu 2 nha! - Anh Tuấn khờ khạo cười.
- Tuấn Anh,chàng à! Thiếp còn phải ngủ nữa! Đưa bài đây - Gia Hân giựt giấy rồi tiếp tục đi thu bài, bỏ lại Anh Tuấn lẻ loi.
- Thế nào mà ông lết lên tới lớp 11 vậy - Xuân Trà ngán ngẩm nhìn Tuấn Anh.
- Này!! Tôi học giỏi lắm chớ bộ! - Tuấn Anh lập tức phản bác.
- Bản mặt tụi tôi có ai quan tâm không?- Thanh Trúc xen vào. Qủa thật, Đại Tuyết thì đang mải vẽ bậy lên bàn, Bảo Đông thì gục xuống bàn ngủ, Xuân Trà thì đang check in, không một ai lắng nghe.
- Mấy người thật độc ác!!
Tiết học trôi qua chầm chậm, tán lá bàng dần chuyển sang màu đỏ đậm, nắng bớt gay gắt hơn.Các khối lớp im lặng như tờ, chỉ duy nhất có tiếng lật sách và tiếng giảng bài. Hành lang vắng lặng, có một bóng người cao ráo đang rảo bước.Anh đứng đợi ở kí túc xá,nhìn về phía dãy lớp 11.
- Đi ăn thôi! - Thanh Trúc xếp sách lại, đề nghị.
- Tớ muốn ăn mỳ bò!! - Xuân Trà reo lên.
-Tớ ăn thịt chuột hấp sả !! -Anh Tuấn cũng góp vui.
Bốp!
- Đê tiện! -Gia Hân đánh thật mạnh lên đầu Anh Tuấn.
- Hì!! - Anh Tuấn phì cười.
Nó xếp cặp lại, đi nhanh ra khỏi lớp.
- Ơ! Đại Tuyết không đi chung à? - Gia Hân nhìn Bảo Đông hỏi - Cậu cũng vậy ư?
- Ừ! Có gì tối nay tớ và cô ấy khao một chầu coi như bù lại nhé- Bảo Đông thì thầm, đủ cho Thanh Trúc, Gia Hân, Xuân Trà và Anh Tuấn nghe.
Đại Tuyết cố chạy thật nhanh về phía kí túc xá, len lỏi qua dòng người đông đúc. Khuôn mặt lạnh như băng hằng ngày đã tan biến, nó tủm tỉm mỉm cười khi thấy bóng dáng anh.
- Thế giới bên ngoài thế nào? - Đại Phong không còn vẻ thư sinh như xưa, chưa được bao lâu nhưng nhìn anh trông chững chạc và bụi bậm hơn nhiều.
- Tuyệt lắm! Em có thể nói chuyện thoải mái với mọi người, em cũng có bạn nữa - Nó hạnh phúc khoe với anh.
- Em trông vui nhỉ? -Đại Phong ôm lấy nó cười bảo.
- Hì!! Em còn rất vui khi gặp lại anh đấy! Mọi chuyện sao rồi ạ? - Nó dò hỏi.
- Anh tìm được thứ này, của mẹ để lại cho em đấy. - Anh đưa ra một chiếc vòng bạc đính đá xanh biếc, được chạm trổ vô cùng tinh xảo.
- Thanks anh hai nhé! - Nó thích thú đeo vào, màu đá xanh lam nổi bật trên làn da trắng ngần của nó.
- Bạn trai cô ấy à?
- Đẹp trai quá!
- Người đâu mà như thiên sứ ấy!
Tiếng bàn tán xôn xao của vô số nữ sinh và nam sinh khi thấy họ đứng ở cổng kí túc. Thần khí của họ hòa hợp với nhau như cơn gió và bão tuyết.
- Chào - Tiếng nói đó làm Đại Phong giật mình, đồng tử cậu xoáy sâu như hố đen khi thấy Bảo Đông.
- Da Vinci! Mày làm gì ở đây? - Sát khí của Đại Phong phừng phừng nổi dậy, cậu luôn như vậy.Đại Tuyết từ nhỏ đã được Đại Phong bảo vệ hết mức, từ từng sợi tóc đến gót chân. Cậu sẵn sàng giết bất cứ ai làm đau nó dù đó là ai.
- Tôi phải ở đây chăm sóc cho bảo bối của tôi chứ? - Bảo Đông khinh khỉnh.
- Tránh xa em tao ra - Đại Phong giận dữ.
- Không.
- Mày ... - Đại Phong lấn tới.
Bộp.
-Thôi đi - Đại Tuyết chắn ngang nắm đấm của anh trai, màu mắt xanh ánh lên trông vô cùng đáng sợ.
- Được thôi! Nếu em muốn - Đại Phong lui ra.
- Bảo bối à, cô không cần làm vậy đâu - Bảo Đông nói.
Cạch.
- Đừng nghĩ tôi lơ là, chỉ cần làm gì điên rồ, tôi sẽ bắn nát sọ anh. - Nó chỉa thẳng khẩu CZ 75 vào đầu Bảo Đông.
- Sắp tới giờ học rồi, em cũng nên vào lớp đi, cất khẩu súng đi, kẻo có người nhìn thấy thì lớn chuyện. - Đại Phong nói - Anh cũng đi đây.
- Ừm, bye!! - Nó rạng rỡ.
- Cô quý anh mình nhỉ? - Bảo Đông vò đầu nó.
- Tất nhiên - Nó nhếch miệng - Anh trai là người duy nhất mà tôi yêu thương, những người khác chỉ là rác thôi, vì không ai tốt với tôi thật sự cả.
- Một đứa suốt ngày bị nhốt trong nhà như cô thì biết gì chứ?
- Anh ...
- Hai người đang làm gì vậy? - Xuân Trà đột ngột xuất hiện.
- Cậu chưa vào lớp à?- Đại Tuyết bối rối.
- Hôm nay ta nghỉ tiết, chiều thầy cô họp hội đồng. Chúng ta có thể trốn ra sớm rồi! - Xuân Trà háo hức, miệng mỉm cười đáng yêu như đóa hoa trà.
- Vậy 2 người đi chuẩn bị đi, khi nào đi thì tớ và Gia Hân sẽ nhắn tin cho - Thanh Trúc và Gia Hân cũng bất ngờ xuất hiện.
- Thôi, tôi về ký túc trước, có gì nhớ nhắn tin nhé - Bảo Đông lặng lẽ quay người rồi bước đi.
Rào rào.
Tiếng nước chảy đều đặn ra từ vòi nước, hơi nước dày đặc như sương mù. Nó ngồi bệt xuống đất, mái tóc đen ướt đẫm nước.
- Đứa suốt ngày bị nhốt trong nhà như cô thì biết gì chứ? - Lời nói của Bảo Đông văng vẳng bên tai nó. Khó chịu, nó nhắm nghiền mắt, lắc đầu để loại bỏ câu nói đó ra khỏi đầu.
- Đại Tuyết à! Cậu xong chưa?- Xuân Trà khẽ gõ cửa.
- Mau đi thôi! Gia Hân nhắn tin rồi này- Xuân Trà chĩa màn hình điện thoại vào mặt nó, háo hức nói.
- Ừm, tôi thấy rồi,đi thôi.
6h30, cổng sau của trường.
- Ê! Đằng này nè!! - Anh Tuấn réo inh ỏi.
- Dễ thương không? - Gia Hân kéo kéo khoe cái áo crop top màu đỏ, trên đó in cả đống hình mèo màu trắng, chiếc quần jean ngắn màu đen, mái tóc được buộc lên gon gàng. Đôi giầy thể thao đen cũng đen nốt.
- Nhìn cậu năng động lắm - Nó nhận xét.
- Còn tớ? - Thanh Trúc hỏi, gương mặt nghiêm túc thường ngày cũng phần nào bớt căng thẳng. Cô mặc chiếc áo sơmi trắng dài, skinny jean xanh và giầy cao gót trắng, trông cô tuy giản dị nhưng rất trang nhã.
- Cậu mang giầy cao gót thì sao leo rào? -Nó đơ mặt trả lời.
- Tớ quen rồi - Thanh Trúc mỉm cười.
- Nhanh lên đi mấy nàng ới! - Anh Tuấn đã leo qua được ngoài rào từ đời nào, kêu vọng vào để hối đám con gái.
- Rồi rồi! - Gia Hân lấy thế rồi phóng vụt lên, bám trên hàng rào như con nhện, hàng rào cao chất ngất, gai chĩa thẳng lên, sẵn sàng đâm vào bất cứ ai dám phóng qua.
- Cẩn thận! - Thanh Trúc lo lắng.
- Hây!- Gia Hân rướn người, bám vào thanh gai rồi phóng vèo qua hàng rào một cách dễ dàng.
- Tới tớ - Thanh Trúc tháo đôi giầy cao gót ra, từng bước leo lên đỉnh, ngồi nghiêng người ra ngoài rồi lộn mèo một vòng sau đó đáp xuống đất.
- Cứ như phim Hollywood - Xuân Trà trầm trồ.
- Cậu phóng trước không? - Nó hỏi Xuân Trà.
- H..HẢ??! Từ..từ- Xuân Trà lắp bắp, nhờ lợi thế nhỏ nhắn, cô cũng nhanh chóng leo lên tới đỉnh rào. Nhưng ngặt nỗi là nàng ta không ... biết cách phóng xuống, làm cả đám phải chật vật một hồi mới đưa xuống được.
- Đợi với!! - Bảo Đông chạy tới chỗ nó đang đứng.
- Ai thế Đại Tuyết? - Cả đám nhao nhao.
- Im lặng nào, là Bảo Đông đây!
- Nhanh ra đi!
Bỗng từ đâu có tiếng người ồn ào, giọng nói đó không thể nhầm được! Là thầy tổng phụ trách, nếu bây giờ bị bắt, 2 đứa tụi nó sẽ chết chắc, vừa bị gán tội trốn ra ngoài, vừa vi phạm lệnh cấm túc của cô Mai Anh.
Xoạt.
- OÁI!!- Bảo Đông nhấc bổng nó lên. - LÀM GÌ VẬY HẢ?!!
- Ôm chặt vào nhé! - Vừa dứt lời,Bảo Đông ghì nó vào lòng, cố hết sức phóng qua rào. Như phim hành động, chỉ cần chậm 5 giây là 2 đứa tụi nó sẽ bị bắt. Không nghĩ gì, cậu ôm lấy nó.
- Ai vậy!? - Thầy Hữu Tùng chĩa đèn pin về phía hàng rào, nơi đó chỉ còn là một bãi cỏ trống không, tuyệt nhiên không hề có một bóng người.