Nhưng khi bọn họ cầm hành lý ít ỏi của mình đến tiểu viện ở Tây Thành, mới phát hiện ra người đã đi nhà cũng trống, ngay cả tiểu viện cũng đã bán cho thương nhân với giá rẻ mạt.
Ôn Vân Dương vì chữa vết sẹo trên mặt, đã liều lĩnh dùng thuốc mạnh.
Ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng không giữ được, không c h ế t thì cũng tàn phế.
Giờ đây nhà họ Mạnh sa sút, còn muốn nàng bỏ tiền túi ra nuôi cả một gia đình, nàng làm sao cam lòng.
Nàng liền mang theo của cải chạy khỏi kinh thành vào ban đêm.
Chỉ tiếc, xe ngựa quá lộng lẫy, đã thu hút sự chú ý của bọn cướp.
Vừa ra khỏi thành, nàng đã bị bắt cóc.
Chỉ trong ba ngày, nàng đã trở thành một xác c h ế t m.á.u me đầm đìa vì những thủ đoạn và hình phạt tàn khốc trong trại Đao Phong.
"Làm tốt lắm, Liên Thành, phụ thân đưa ngươi cho ta, chính là để lại cho ta của cải lớn nhất."
Có lẽ ta đã nhìn nhầm, lời khen của ta khiến khuôn mặt sắt đá của Liên Thành ửng hồng.
Hôm sau, ta và Tuyết Phù ngồi trên hành lang ngắm thuyền:
"Nhà họ Mạnh giờ đây không còn hy vọng trở mình nữa rồi."
"Cẩm Hoa tỷ tỷ, thật lợi hại."
Lợi hại cái gì, chỉ là một thứ nữ, âm thầm trừ khử mà không ai hay biết, dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ kéo dài đến tận bây giờ, chỉ là để giáng một đòn chí mạng vào nhà họ Mạnh mà thôi.
Dù sao thì, thứ thuốc mê mà ta ngày ngày cho vào chén trà của Mạnh Diệp, kết hợp với trà của ta, có thể khiến Mạnh Diệp thực sự tuyệt tử tuyệt tôn.
Ta đã nói rồi, ta vì nhà họ Mạnh mà mất đi đứa con, không đời nào để hắn giẫm lên nỗi đau của ta, con cháu đầy đàn.
Không biết từ lúc nào, trên phố bắt đầu truyền tai nhau, nói rằng chính thất nhà họ Mạnh không có con, là do Mạnh Diệp bị thương ở gốc rễ khi gia tộc gặp nạn, không liên quan đến Tô gia Cẩm Hoa.
Mạnh Diệp không chịu được sự vu khống như vậy, đã đi tìm đại phu giỏi nhất trước mặt mọi người.
Kết quả đối với hắn như sét đánh ngang tai —— Mạnh Diệp bị thương ở gốc rễ, không có duyên với con cháu.
Hắn không tin, liên tiếp tìm vô số đại phu, kết quả nhận được đều giống nhau đến kỳ lạ.
Mạnh Diệp toàn thân run rẩy, ngã ngồi bệt xuống đất.
Mọi mưu tính của hắn vì con cháu, đều giống như một trò hề.
Hắn luôn miệng nói Tô Cẩm Hoa không có con, luôn miệng coi sự bầu bạn là ban thưởng, cuối cùng thì mũi tên quay lại đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
Nhà họ Mạnh trước kia vì con cháu mà từ bỏ vinh hoa phú quý, chia tay với nhà họ Tô, còn được các văn nhân khen ngợi là phong cốt cao cả.
Giờ đây sau khi làm kẻ tiểu nhân thì sa sút, mới thực sự bị mọi người giẫm đạp.
Ngay cả những người nhà họ Mạnh cũng vì vậy mà chia rẽ, cuốn sạch số tiền còn lại của nhà họ Mạnh rồi trở về tổ trạch ở Lâm Dương.
Mạnh mẫu nghe tin, đau đớn tột cùng, thổ huyết mà c h ế t.
Một Mạnh Diệp kiêu ngạo như vậy, làm sao chịu được sự nhục mạ của muôn người..