Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Sở Từ, Kim Việt Thanh cũng đột ngột biến mất, cảnh viên phụ trách theo dõi ông ta báo lại buổi sáng Kim Việt Thanh vẫn đi làm như bình thường, bọn họ chờ ở bên ngoài xưởng, đến lúc tan ca không thấy ông ta đi ra, chờ đến khi phát hiện có vấn đề mới chạy vào nhà xưởng hỏi mọi người, các công nhân đều nói ông ta đã ra về từ sớm.
Thành phố Dương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ vì thành phố vẫn đang trong giai đoạn cải tạo kiến thiết, chỉ có vùng nội thành và trung tâm thành phố mới được trang bị camera, đây chính là điều kiện rất tốt cho Kim Việt Thanh ẩn nấp.
Khi Sở Từ đến nhà của Kim Việt Thanh, căn nhà cũng được dọn dẹp qua, không thể tìm ra được đầu mối hữu dụng.
Tần Hàm cùng các anh em trong đội ngày đêm tra tìm camera trong phạm vi thành phố nhưng cũng chẳng có thu hoạch.
Báo đài đều đăng tin và ảnh lệnh truy nã của cả hai nghi phạm, nhưng một ngày qua đi đến nay vẫn không có manh mối nào.
Kim Việt Thanh và Hàn Chí Viễn tựa như biến mất không còn chút tăm hơi.
*
Ngày 18 tháng 7, trời nhiều mây.
Chồng của bà Cảnh Tân và Cục trưởng Diệp là chiến hữu.
Bà là vợ liệt sĩ, chịu đựng cảnh góa bụa từ sớm nên cảnh đội từ trên xuống dưới đều rất tôn trọng bà, luôn chăm sóc cho bà.
Bà cũng thường hay làm một ít dimsum mang qua cảnh đội báo đáp ân tình.
Biết mọi người tra án khổ cực, bà Cảnh Tân làm hạt dẻ ngào đường và chân gà om mang đến.
Vì đã đến giờ cơm nên mọi người đang cùng tụ tập ăn uống, trông thấy bà Cảnh Tân ai nấy dồn dập tiến đến.
“Chị dâu ơi, em nhớ chị quá đi mất!” Tần Hàm vừa cảm thán vừa nhanh tay chộp một chân gà cho vào miệng.
“Biết cu cậu nhớ chị nên không phải chị đã đến rồi ư?!”
“Chị dâu, chị đừng nghe ổng nói mấy lời ngon tiếng ngọt.
Ổng không nhớ chị mà rõ ràng là nhớ món chị nấu.” Trần Thần vạch mặt Tần Hàm.
Tầm Hàm liếc cô ấy một cái: “Nói làm như cô không thèm ăn vậy?!”
Trần Thần lập tức thả miếng chân gà xuống, sà vào lòng bà Cảnh Tân, sượt sượt làm nũng: “Chị dâu à, em không những nhớ món ăn ngon chị làm, mà còn nhớ chị hơn nhiều.”
“Chị dâu biết em là đứa trẻ ngoan.”
Bà Cảnh Tân xoa xoa đầu của Trần Thần, bà đưa mắt nhìn một vòng không trông thấy Sở Từ liền hỏi: “Đội trưởng của mấy đứa đâu rồi?”
Tần Hàm đang gặm chân gà, dùng mông chỉ chỉ hướng phòng làm việc của Sở Từ: “Đang suy nghĩ vụ án!”
“Dựa vào sự yêu thích lão đại của chị dâu, em đoán chắc nếu chị có con gái chị nhất định giới thiệu cho lão đại.” Trần Thần lên tiếng.
Tần Hàm gật đầu tán đồng.
Từ nhỏ Sở Từ đã được phái nữ yêu thích, cho dù là bà lão tám chín chục tuổi hay chỉ là một bé gái hai ba tuổi, ấy vậy mà anh vẫn luôn lạnh nhạt.
Bà Cảnh Tân cầm túi nhỏ đã được xếp riêng, đi về phía phòng làm việc Sở Từ.
“Tiểu Sở!” Bà đứng bên ngoài gõ cửa.
Sở Từ mặc chiếc áo thun đen và quần jean, tay đang chống trên chiếc bảng trắng, chân dài tăm tắp, lộ ra cánh tay rắn chắc.
“Sao chị dâu lại đến?” Sở Từ bừng tỉnh, lập tức mời bà Cảnh Tân vào trong, tiện tay rót tách nước ấm mời bà.
Bà Cảnh Tân nhâm nhi ly nước, giọng nhẹ nhàng: “Còn không phải vì lo cho sấp nhỏ bận phá án không được ăn ngon, trong lòng tha thiết mong chờ người đưa đồ ăn đến sao?!”
Sở Từ nhìn hai túi thức ăn đặt trên bàn, chợt bật cười: “Chị dâu không có việc gì làm thì chăm hoa chăm cây là được rồi, làm gì phải khổ cực nấu nướng cho cả đám tụi em.”
Bà Cảnh Tân ngắm anh một lát: “Haizza, nếu chẳng phải tiện đường mang thức ăn cho cháu gái thì cậu nghĩ tôi có rảnh mang thức ăn đến cho các cậu không?”
“Cháu gái của chị dâu đến thành phố Dương?” Sở Từ biết bà Cảnh Tân có một cháu gái là giáo sư của trường đại học Lô Thành.
Bà Cảnh Tân nở nụ cười thần bí: “Cậu cũng biết!”
Sở Từ nhíu mày rồi tỉnh cả người: “Là giáo sư Cảnh?!!!”
“Cậu nói xem, Nguyệt Nguyệt công tác đường xa cũng chịu ghé thăm bà già này một chút, vậy mà cũng bị cảnh sát các người bắt qua đây phục vụ.”
Bà Cảnh Tân chỉ túi đồ trên bàn, nheo mắt cười với Sở Từ: “Nên, phiền đội trưởng Sở đi một chuyến đưa món hạt dẻ ngào đường mà Nguyệt Nguyệt thích ăn nhất cho nó được không?”
Sở Từ gật đầu bằng lòng, phòng pháp y không phải ai muốn vào là vào.
Anh cầm túi hạt dẻ ngào đường trong lòng lại đánh thêm một dấu tick: nữ thần ngoại trừ thích đọc tiểu thuyết Agathar, còn thích ăn hạt dẻ ngào đường.
*
Báo cáo nghiệm thi của các nạn nhân tử vong trong “Vụ án 713” trên cơ bản đã hoàn thành, tuy nhiên phòng pháp y cũng không an nhàn.
Cảnh Nguyệt đang sắp xếp toàn bộ những món đồ cá nhân của 23 nạn nhân, dán nhãn cẩn thận, chờ đến khi người nhà đến nhận thi thể sẽ giao lại cho bọn họ.
Vì cũng thong thả nên Cảnh Nguyệt cho trợ lý Tân Yến và hai nghiên cứu sinh được nghỉ phép để bọn họ đi dạo chợ đêm.
Khi Sở Từ đến phòng pháp y thì Cảnh Nguyệt đang sắp xếp lại tài liệu liên quan đến “Vụ án 713”.
Trông thấy Sở Từ, Cảnh Nguyệt lộ ra nét vui mừng hiếm thấy, cặp mắt cô sáng rỡ nhìn Sở Từ: “Đội trưởng Sở, tôi có việc muốn thỉnh giáo đội trưởng Sở!”
Ánh mắt như vậy của Cảnh Nguyệt khiến Sở Từ cảm giác được túi hạt dẻ ngào đường trong tay anh giống như ngọn lửa, thiêu đốt cơ thể anh khiến miệng lưỡi khô không khốc.
Đôi mắt Cảnh Nguyệt đen láy tựa như dải ngân hà.
Sở Từ vừa nhìn vào cả người như bị hút vào quỹ đạo ấy chỉ có thể không ngừng xoay quanh cô.
“Đội trưởng Sở?” Cảnh Nguyệt thấy Sở Từ bỗng thất thần nên mở miệng gọi.
“À….” Sở Từ giật mình, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, gương mặt lạnh lùng nhìn Cảnh Nguyệt gật đầu: “Giáo sư Cảnh cứ hỏi đi.”
Cảnh Nguyệt dốc hết nội tâm đã cân nhắc nhiều lần lên tiếng hỏi Sở Từ: “Có hai vấn đề: một, tại sao đội trưởng Sở cho rằng Hàn Chí Viễn bị Kim Việt Thanh bắt cóc; hai, Hàn Chí Viễn tại sao lại cho rằng người bắt cóc hắn là Trương Đại Vĩ.
Sở Từ đưa túi đồ ăn cho Cảnh Nguyệt trước: “Chị dâu Cảnh Tân nhờ tôi chuyển cho cô, nói đây là món giáo sư Cảnh thích nhất.”
Rồi sau đó mới kéo ghế ngồi xuống, khẽ mỉm cười:
“Câu hỏi thứ nhất, từ trong nhà của Hàn Chí Viễn chúng ta phát hiện ra một số tin nhắn đe dọa chưa cháy hết, trong đó có một câu “Con tao chết rồi!”, kết hợp với toàn bộ vụ án, câu nói này chính là nguyên nhân cũng chính là động cơ khiến hung thủ phạm tội.
Nếu như hung thủ coi đối tượng trả thù chính là bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam và công ty TNHH Trường Sinh, như vậy nhân viên khoa dược của bệnh viện và đại diện cho công ty Trường Sinh – Hàn Chí Viễn chính là những mục tiêu cụ thể.
Mấy vị bác sĩ khoa dược đã bị trừng phạt, như vậy chỉ còn sót lại Hàn Chí Viễn, sinh mệnh và sự an toàn của hắn đang nằm trong vòng cực kỳ nguy hiểm.
Cảnh sát vẫn đang theo dõi Hàn Chí Viễn, đồng thời cảnh sát cũng biết được hắn bí mật liên lạc với môi giới để trốn ra nước ngoài.
Chúng ta đã hoàn toàn khống chế con đường tẩu thoát của hắn, chỉ chờ hắn hành động là ra tay bắt hắn.
Vậy mà bây giờ Hàn Chí Viễn không đào tẩu lại hoàn toàn biến mất trước mắt cảnh sát, như vậy khả năng lớn nhất chính là bị người gửi tin nhắn đe dọa, cũng chính là Kim Việt Thanh bắt cóc.”
“Làm sao đội trưởng Sở có thể khẳng định người gửi những tin tức đe dọa ấy là Kim Việt Thanh?” Cảnh Nguyệt cũng đã lấy những tờ giấy đe dọa ấy về phòng giám chứng xét nghiệm, tất cả đều được in từ chất liệu A4 rất bình thường, không có điểm đặc biệt.
Cảnh Nguyệt vừa hỏi xong lập tức nhớ đến chai thuốc mỡ đặt ở trên tủ tivi nhà Kim Việt Thanh.
“Trên giấy có lấy ra được một chất có công thức hóa học là C26H44O9.
Kim Việt Thanh mắc chứng tróc da rất nặng, nhất định hắn vừa thoa thuốc xong thì cầm tờ giấy này nên vô tình dính vào.”
Cảnh Nguyệt ảo nảo, cô quên mất điểm này.
Sở Từ gật đầu mỉm cười”
“Vấn đề thứ hai, nếu như tôi đoán không lầm, vì Trương Đại Vĩ liên tục khiếu kiện, đòi truy xét đến cùng vụ dược phẩm có vấn đề nên Hàn Chí Viễn mới tưởng lầm chính Trương Đại Vĩ là người đe dọa hắn.
Thêm vào đó khi Hàn Chí Viễn đến cho lời khai, tôi đã từng hỏi hắn có quen biết người nào tên Trương Đại Vĩ hay không.
Có lẽ từ lúc đó hắn đã lờ mờ đoán ra được người cho nổ bom có thể là Trương Đại Vĩ.”
“Đội trưởng Sở bắt đầu hoài nghi Kim Việt Thanh là hung thủ từ khi nào?” Cảnh Nguyệt hỏi.
Sở Từ nhìn Cảnh Nguyệt một chút, sau đó nói ra những suy đoán của mình mà không hề che giấu: “Khi biết hắn chính là Kim Việt Thanh.”
Là một người quanh năm đối mặt với phần tử tội phạm, anh có một năng lực quan sát nhạy bén hơn người, không cần chứng cứ, chỉ cần hung thủ xuất hiện trước mặt anh, anh có thể cảm nhận được.
“Đầu tiên, chuyện nguồn dược phẩm của bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam đã xảy ra một quãng thời gian rất lâu rồi, việc tranh đấu giữa người nhà bệnh nhân và bệnh viện cũng diễn ra nhưng mãi cho đến tận gần đây mới phát sinh sự việc giết người.
Điều này cho thấy động cơ của hung thủ chỉ mới thăng cấp gần đây.
Nếu là người bị hại gần đây thì họ không thể tra được chuẩn xác bốn người mấu chốt trong Khoa Dược; như vậy, chỉ có thể nói người cho nổ bom là người đã chịu vấn đề dược phẩm bẩn trong một quãng thời gian rất dài.
Hơn nữa, ngày nổ bom ở bệnh viện, sảnh có mấy trăm người nhưng không ai chú ý được người đánh bom là ai.
Điều đó có nghĩa ngoại trừ hung thủ tìm cách ngụy trang thì còn cho thấy hung thủ là người cực kỳ bình thường từ hình dáng cho đến hành vi và cách ăn mặc.
Tính cách Kim Việt Thanh ôn hòa, trầm ổn, dáng người bình thường, xung quanh ngoại trừ đánh giá ông ta là một người tốt ra thì chẳng còn gì khác.
Huống chi ông ta công tác lâu năm trong ngành hóa chất nhất định có căn bản về hóa học.
Điểm mấu chốt nhất là trong vòng một năm cả vợ và con ông ta đều phát sinh sự cố.
Do đó, so với những người bị hại khác, ông ta phù hợp với đặc thù phác họa chân dung hung thủ ném bom nhất!”
Cảnh Nguyệt muốn vỗ tay hoan hô Sở Từ, trong đáy lòng cô âm thầm tán đồng với những đánh giá của mọi người về người đội trưởng này.
Quả thật anh rất có bản lĩnh.
“Cám ơn đội trưởng Sở!” Cảnh Nguyệt hỏi xong những thắc mắc của mình lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Ý tưởng trong đầu cô tuôn ra dạt dào, hận không thể dùng bút viết thật nhanh mọi chuyện ra giấy.
Sở Từ ngồi ở đó một phút, chứng kiến được cảnh Cảnh Nguyệt hầu như quên mất sự tồn tại của anh, anh cảm thấy buồn cười…
Đúng là ngoại trừ công việc và suy luận, tất cả mọi thứ cô đều không có hứng thú.
Sở Từ đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi liền trông thấy Tần Hàm nhanh chân chạy đến, thở hổn hển: “Không hay rồi lão đại, mau coi live stream.”.