Hứa Mặc Bạch nói với Cảnh Nguyệt sẽ đến lúc 6 giờ, nhưng thực chất anh ta đã đến thành phố Dương từ lúc 2 giờ chiều.
Anh ta đứng ở bên ngoài tỉ mỉ quan sát một người phụ nữ mặc bộ công sở vừa người, tư thế nghiêm túc, dáng vẻ tiều tụy ngồi gần cửa sổ sát sàn.
Trong tay cô ta cầm điện thoại, thỉnh thoảng lấm lét nhìn trái nhìn phải, tựa như con chim sợ cành cong.
Anh ta cười khẩy một cái, ngẩng đầu tự tin vào trong quán café.
Lâm Hiểu Hi xin phòng nghiên cứu nghỉ một buổi, hẹn với một luật sư có tiếng do người bạn của cô giới thiệu, Hứa Mặc Bạch.
Theo như tìm hiểu trên mạng, luật sư này cực kỳ lợi hại, hệ số các vụ thắng kiện lên đến 100%; tuy nhiên, cô ta vẫn hơi lo lắng vì dù sao vụ này cũng gây chấn động trong cộng đồng mạng.
Bây giờ nhân viên phòng nghiên cứu không ai ưa cô ta, lãnh đạo cũng tìm cô ta nói chuyện vài lần, nội dung đều mong cô ta chủ động từ chức, gánh mọi trách nhiệm.
Cô ta siết chặt nắm tay, trong lòng uất ức.
Đúng là đám người xấu xa, thu được lợi nhuận là họ; bây giờ lại đổ hết tội lên đầu cô, coi như chính cô là người bán số dược phẩm kém chất lượng đó.
Lâm Hiểu Hi nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ cách thời gian hẹn ba phút, cô ta hơi mất kiên nhẫn, mở group chat nhóm luật sư, tìm Hứa Mặc Bạch gửi tin nhắn thúc giục.
Sau đó đưa ly café lên uống, trong lòng cô ta thầm bất mãn với người luật sư danh tiếng này.
Lúc nào cũng nói khách hàng là Thượng đế, lại còn dám để Thượng đế chờ… xem ra sau lần này, khả năng phải tìm thêm luật sư khác.
“Thưa chị, loại café này có thể châm thêm miễn phí, chị có muốn dùng thêm không ạ?” Nhân viên phục vụ thấy Lâm Hiểu Hi ngồi một mình đã hơn một tiếng, ly café đã uống cạn từ lâu, trong bụng khinh thường nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự.
Lâm Hiểu Hi lúng túng đặt ly café xuống, vừa định giải thích là do lơ đãng không chú ý thì một người đàn ông vóc người cao to, anh tuấn, mặc bộ vest lịch lãm đi về hướng cô ta.
Khí chất cao quý, trong tay anh ta cầm một chiếc cặp táp da cá sấu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hiểu Hi.
Trông thấy nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, anh ta không nghĩ nhiều, mà gọi thức uống ngay: “Cho tôi một tách Espresso, cám ơn!”
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Vâng, anh chờ một chút ạ.”
Người đàn ông đặt túi ở bên cạnh, rồi nhìn Lâm Hiểu Hi, mở miệng hơi phách lối: “Chào cô Lâm, tôi là Hứa Mặc Bạch.”
Lâm Hiểu Hi ngây người nhìn anh ta một hồi, mới lúng túng thu hồi tầm mắt, tim cô ta đập nhanh hơn, lòng bàn tay đượm mồ hôi.
Cô ta chỉnh lại tư thế, lắp bắp lên tiếng: “Luật… luật sư Hứa… Chào… chào anh!”
Hứa Mặc Bạch gật đầu một cái, ánh mắt không để ý đến ly café đã cạn, giọng tùy ý: “Cô Lâm đến lâu rồi sao?”
Lâm Hiểu Hi lắc đầu: “Không, tôi vừa đến.
Luật sư Hứa đến rất đúng giờ.
Luật sư Hứa vừa tới thành phố Dương sao? Hay chúng ta qua nhà hàng nào đó, tôi mời luật sư dùng bữa.”
Hứa Mặc Bạch nhấc cổ tay, lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe, lên tiếng nhắc nhở: “Cô Lâm còn một tiếng.”
“Hả?”
“Tôi nhắc cô Lâm một câu, tôi tính phí theo giờ.
Vì vậy, cô Lâm mau chóng thuật lại vụ án cho tôi.” Hứa Mặc Bạch mở điện thoại, bắt đầu tính giờ.
Đối phó với khách hàng thiếu tự tin, lại nôn nóng, do dự thì phương pháp tốt nhất chính là biểu hiện ra sự tự tin và mạnh mẽ của bản thân.
Trong giới, mấy tay luật sư lão làng đều mong tiếp nhận vụ án của Lâm Hiểu Hi, dù sao vụ án 713 cũng gây xôn xao cả nước, ai chẳng muốn nhân cơ hội này được nổi tiếng.
Và anh ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
*
Tuy rằng Sở Từ cũng đến dự Đại hội Khen thưởng, nhưng phát biểu cảm nghĩ hay gì gì đó anh chẳng nói lấy nửa lời.
Mặc cho nhóm phóng viên vỗ tay rào rào tán thưởng, anh nhận huy chương và giấy khen rồi nhét vào tay Cục trưởng Diệp.
Anh muốn chờ bắt được tên nghi phạm kia mới lãnh vinh dự này.
Cục trưởng Diệp hiểu tính xấu này của anh, cũng không mạnh tay, nhanh chóng đỡ lời.
Đại hội Khen thưởng kết thúc, lãnh đạo các cấp trong thành phố còn có tiệc mừng công, những người khác ra về.
Sở Từ và Tần Hàm ra lấy xe.
Mấy con chim cút trong đội hình sự đứng chen nhau ở trước cửa, bàn nhau góp tiền giúp lão đại thanh toán tiền bữa này.
Bạn trai của giáo sư Cảnh đến thành phố Dương, lão đại muốn cho bọn họ chút mặt mũi nên mời anh ta đến Thúy Hiên Cư.
Còn bọn họ đâu thể để lão đại tiêu pha.
Ai trong đội mà không biết gia tài của lão đại là chiếc xe cà tàng, trong nhà chỉ có bốn bức tường, quần áo mặc tới mặc lui có hai bộ, đúng kiểu tấm gương trong thời đại mới.
“Tháng này tôi không mua quần áo nữa, nhưng mà chẳng còn nhiều, chỉ có 800.” Trần Thần rút ra mấy tờ một trăm mới tinh, hai mắt lấp lánh nhìn mấy anh em trong đội.
“Tôi có 500.”
“Tôi còn 50.”
“Vậy tôi khỏi mua son cho bạn gái, Trần Thần, tôi đưa 300.”
…
Nhóm chim cút mỗi người một ít, đập nồi bán sắt được 3,753 tệ.
Trần Thần cất hết tiền vào ví, chiếc ví cộm lên, rồi cảnh cáo: “Lát nữa, không ai được gọi món, để giáo sư Cảnh và bạn trai order thôi, biết không?!”
Nhóm chim cút gật đầu lia lịa.
Hoàn toàn không biết đàn chim cút táng gia bại sản vì mình, Sở Từ hưng phấn cùng đàn em nhàn nhã đi vào Thúy Hiên Cư.
Vì đã đặt phòng từ trước nên nhóm Sở Từ vừa đến, cô tiếp tân trong bộ sườn xám nhanh chóng đưa mọi người đến phòng riêng Hoa Lan.
Giống như tên gọi, gian phòng trang trí lấy hoa lan làm chủ đạo, trên tường treo vài bức họa hoa lan, đồ trang trí lấy màu vàng làm chủ đạo cũng các vật trang trí hình hoa lan tinh xảo, chiếc bàn gỗ đặc, bộ ấm trà bằng sứ xanh tao nhã.
Trần Thần bĩu môi.
Cô ấy là người phàm tục, không hiểu mấy món đồ thế này ra sao; nếu cần bình phẩm, vậy chỉ một chữ - - - Quý.
Cảnh Nguyệt vẫn chưa đến, Sở Từ gọi trước mấy món khai vị, rồi đưa thực đơn qua cho Trần Thần để mọi người kêu những món mình thích.
Trần Thần và Tiểu Tề nhìn giá, muốn đứt từng đoạn ruột, nào dám kêu món gì, suýt chút nữa kéo Sở Từ kiếm nhà hàng khác.
Cảnh Nguyệt để xe cho Tân Yến cùng hai nghiên cứu đến Thúy Hiên Cư trước, sau đó cô đi đón Hứa Mặc Bạch, rồi cả hai gọi taxi đến điểm hẹn.
Bởi vì đi lòng vòng nên khi Cảnh Nguyệt đến thức ăn đã bắt đầu dọn lên.
Cảnh Nguyệt vào phòng trước, đám chim cút ngóng cổ ra phía sau lưng cô ngắm nhìn người bạn trai thần bí lắm tiền của giáo sư Cảnh.
Sở Từ làm bộ không thèm để ý nhưng cũng lén liếc mắt nhìn.
Đập vào mắt họ trước tiên là người đàn ông trong bộ âu phục đắt tiền và nụ cười hòa nhã.
Anh ta đeo kính mắt gọng vàng, tóc hơi dài, ngũ quan nam tính, khí chất cao quý, giống như một quý tộc trong các bức tranh trung cổ.
Hứa Mặc Bạch có đôi mắt hoa đào, thu hút người đối diện.
Anh ta đảo mắt nhìn nhóm cảnh sát một vòng, liếc đến Sở Từ thì dừng lại một chút, rồi kéo tay của Cảnh Nguyệt đang đứng phía trước.
Giọng đầy vẻ yêu chiều: “Em đi nhanh như vậy, cũng không chịu giới thiệu cho anh một chút.”
Không hiểu sao Hứa Mặc Bạch lại cư xử như vậy, Cảnh Nguyệt hơi khó chịu, cô nhìn chằm chằm bàn tay mình đang bị Hứa Mặc Bạch nắm rất chặt, cảm giác gai ốc dựng hết lên.
Cảnh Nguyệt cảm nhận được Hứa Mặc Bạch có chút kỳ lạ.
Thường ngày anh ta không như thế.
Cô hít một hơi thật sâu, dằn lòng bình tĩnh, rồi giới thiệu từng người cho Hứa Mặc Bạch.
Phong cách của cô vẫn không đổi: “Tiểu Tề, Trần Thần… Tần Hàm và đội trưởng Sở Từ.
Đây là bạn trai của tôi, luật sư Hứa Mặc Bạch.”
Hứa Mặc Bạch đối mặt với Sở Từ, trực giác đàn ông cho anh ta biết người đàn ông ở phía đối diện đang mơ ước người phụ nữ của anh ta.
Anh ta hất nhẹ cằm: “Chào mọi người, tôi là bạn trai của Cảnh Nguyệt, quen cô ấy được ba năm, Hứa Mặc Bạch.
Hiện tại tôi là đối tác của văn phòng luật sư Harman, chủ yếu nhận các vụ án hình sự.
Sau này mọi người có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”
Trần Thần tặc lưỡi, nói thầm vào tai Tiểu Tề: “Văn phòng luật sư Harman là văn phòng luật sư lớn nhất nước.”
Nhận được ánh mắt hâm mộ, Hứa Mặc Bạch nắm tay Cảnh Nguyệt vào chỗ ngồi.
Những người khác đều đã an vị, chỉ còn dư lại hai chỗ trống bên cạnh Sở Từ.
Hứa Mặc Bạch tự nhiên ngồi sát bên Sở Từ, Cảnh Nguyệt ngồi giữa anh ta và Tân Yến.
Sở Từ cười cười nhìn chuỗi hành động này của Hứa Mặc Bạch, cảm thấy khá thú vị.
Hừ….
Đang đề phòng anh sao?!
Anh đưa thực đơn cho Hứa Mặc Bạch, giọng lịch sự: “Lần trước luật sư Hứa mời chúng tôi một bữa, ngày hôm nay luật sư đến thành phố Dương, nhất định không được khách sáo.”
Hứa Mặc Bạch nhận thực đơn, cũng không nhìn, vẫy tay gọi phục vụ rồi gọi mấy món nhẹ: “Tiểu Nguyệt chỉ ăn mấy món thanh đạm, mọi người bỏ qua cho.”
Sở Từ khẽ nhếch môi, nhìn bàn ăn đầy món cay, rồi lẳng lặng ghi nhớ.
Cảnh Nguyệt là người nghiêm túc, cho dù ăn cơm hay làm việc cô đều không nói chuyện.
Đến đoạn chúc rượu, Trần Thần đứng dậy trước tiên, bưng nửa ly rượu, hướng về phía Cảnh Nguyệt: “Giáo sư Cảnh, bọn em chân thành cám ơn sự giúp đỡ của giáo sư trong mấy ngày vừa qua.
Em mời giáo sư một ly.”
Nói xong một hơi cạn sạch, tác phong của một “nữ trung hào kiệt”.
Sở Từ vừa định cản lại thì Hứa Mặc Bạch đã nhanh tay hơn, cầm lấy đổ đầy ly rượu, nở nụ cười thân thiện với Trần Thần, “Tiểu Nguyệt không thể uống rượu.
Tôi thay cô ấy mời cảnh sát Trần và các anh em một ly, cám ơn các đồng chí đã chăm sóc Tiểu Nguyệt mấy ngày vừa qua.”
Uống rượu, điều chú ý chính là “anh một ly tôi một ly”.
Uống ly rượu của người khác kính mình chính là tôn trọng người đó hoặc nhóm người đó.
Sở Từ nhíu mày, bạn trai giáo sư Cảnh không vừa mắt những đồng chí cảnh sát nhân dân như bọn họ.
Nhóm chim cút cũng không ngốc, biết đại luật sư không coi trọng thì bọn họ chẳng cần gì phải nhiệt tình.
Tự mình uống tự mình vui.
“Luật sư Hứa đến thành phố Dương công tác?” Sở Từ hỏi.
“Vâng có một vụ án nhỏ.” Hứa Mặc Bạch múc chén canh đưa cho Cảnh Nguyệt.
Sở Từ gật đầu, giọng lạnh nhạt: “Vụ án của Lâm Hiểu Hi quả rất “nhỏ”.”
Cảnh Nguyệt buông đũa, nhìn Hứa Mặc Bạch lạnh lùng: “Anh nhận vụ án của Lâm Hiểu Hi?”
Hứa Mặc Bạch muốn đá Sở Từ văng ra Thái Bình Dương.
Hôm qua trong điện thoại Cảnh Nguyệt hỏi anh ta có nhận vụ án 713 không, anh ta đã khẳng định là không.
Anh ta quá hiểu người bạn gái xinh đẹp thông mình này của mình, cô không chỉ có tam quan chính trực mà còn có một tinh thần trượng nghĩa.
“Sao lại thế?!” Hứa Mặc Bạch lắc đầu, “Đội trưởng Sở chỉ thuận miệng nói thôi đúng không?”
Sở Từ bình tĩnh: “Ừm.
Đúng! Dù sao đeo được đồng hồ Patek Philippe cũng không chỉ cho phép một luật sư đeo.”
Hứa Mặc Bạch cứng đờ người, kéo tay Cảnh Nguyệt giải thích: “Tiểu Nguyệt…”
Lâm Hiểu Hi liên quan đến vụ án 713 nên cô ta cùng những người có liên quan đều được cảnh sát theo dõi.
Cô ta làm gì, gặp ai, cảnh sát đều biết.
Sở Từ trước nay chưa từng gặp Hứa Mặc Bạch, càng không cần thiết nói dối Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt không còn nhẫn nại, cô rút tay về, lạnh nhạt: “Anh nhận vụ án gì là quyền tự do của anh!”
Điều khiến Cảnh Nguyệt phản cảm không phải vì anh ta nhận vụ án của Lâm Hiểu Hi, mà là không thích anh ta nói dối cô.
Nói lần đầu, sẽ dẫn đến vô số lần khác.
Vậy thì còn cần đến sự chân thành.
Xong bữa, Sở Từ tính đứng dậy thanh toán, Trần Thần nhanh chân, “Để em đi cho!” Cô ấy sợ lão đại phải nhìn những con số dọa người kia.
Đều là đàn ông đẹp trai, tại sao bạn trai giáo sư Cảnh đeo đồng hồ hiệu, còn lão đại phải phát sầu vì trả nợ.
Trần Thần khóc trong lòng, nửa cuối năm cô ấy đành phải húp cháo! Húp cháo cũng được, giảm cân.
Hứa Mặc Bạch biết ăn một bữa ở Thúy Hiên Cư thế nào, chỉ sợ một năm tiền lương của cảnh sát cũng không đủ.
Trong lòng anh ta đắc ý nhưng mặt vẫn ra vẻ khiêm tốn.
“Đội trưởng Sở và cảnh sát Trần đừng tranh nhau, để tôi thanh toán cho.
Ông chủ Thúy Hiên Cư là bạn của tôi, cứ tính hết cho tôi.” Hứa Mặc Bạch cười cười kiêu ngạo: “Bây giờ các lãnh đạo đều kêu gọi phải liêm chính.
Nếu để người ta biết cảnh sát các anh chị ăn uống tiêu pha ở Thúy Hiên Cư, chẳng phải lại hại đội trưởng Sở ư?!”
Cảnh Nguyệt không thích cách nói này của Hứa Mặc Bạch.
Cô vừa định lên tiếng, Sở Từ đã nói trước: “Luật sư Hứa là khách, sao để anh phải trả.
Hơn nữa đây là bữa cơm đội chúng tôi cám ơn giáo sư Cảnh.” Sở Từ liếc mắt ra hiệu cho Tần Hàm ra ngoài thanh toán.
Đã thích sĩ diện, vậy Hứa Mặc Bạch không tranh cãi nữa.
“Được.
Vậy để tháng sau tôi và Cảnh Nguyệt đính hôn, đội trưởng Sở cùng các anh em trong đội nhất định phải đến thành phố Lô uống mừng chúng tôi.” Hứa Mặc Bạch ôm eo Cảnh Nguyệt, nhìn Sở Từ đầy hàm ý.
Cảnh Nguyệt trợn tròn mắt.
Đính hôn?
Sở Từ bắt được biểu hiện nhỏ này của cô, cười gằn trong lòng: “Được! Nhất định sẽ đến!”.