Không lâu sau cảnh sát ở đồn công an gần đó đến, họ không ngạc nhiên khi trông thấy Trương Siêu, hỏi xem ai là người báo cảnh sát, sau đó dẫn tất cả về đồn lấy lời khai.
"Giáo sư Cảnh lần này ra tay giúp đỡ lại phí công rồi!” Cảnh viên già ở đồn có biết Cảnh Nguyệt, biết Cảnh Nguyệt là người báo cảnh sát liền tiến đến trò chuyện với cô vài câu, “Nhà bọn họ, ông bố dạy mãi không sửa, bà vợ nhu nhược dễ bắt nạt.
Coi như lần này giáo sư trông thấy tố cáo, hắn bị tạm giam mấy ngày, lúc quay về chắc chắn đánh cho bà vợ một trận nên thân.”
“Không phải, bà vợ chẳng có chút địa vị nào trong gia đình ấy, già trẻ lớn bé đều có thể đánh cô ta.
Hàng xóm khuyên giải nhiều rồi, khuyên cô ta nên ly hôn nhưng cô ta không nghe.” Nữ cảnh viên ngồi bên cạnh nói xen vào.
Cảnh Nguyệt chỉ yên lặng lắng nghe, ánh mắt vẫn chú ý mọi động tĩnh của nhà bên kia.
“Hay là cô đến bệnh viện làm giám định thương tích đi?” Nữ cảnh viên lấy lời khai sợ hãi khi chứng kiến những vết thương của Trần Niệm.
“Mày câm hả, cảnh sát đang hỏi mày có muốn đi làm giám định thương tích không kìa… Nói mau!” Trương Siêu và Trần Niệm cách nhau một ghế, cho dù có cảnh sát cũng không làm giảm bớt tính khí của hắn, hắn đưa chân đá mạnh vào chân ghế của Trần Niệm quát lớn.
“Không đi, không đi, tôi không đi!”
Cả ghế và Trần Niệm đều bị đá ra xa, cô ta đưa tay che cặp mắt sưng phù không ngừng lắc đầu.
“Tôi có hỏi ông sao? Câm miệng cho tôi.” Nữ cảnh viên trừng mắt nhìn Trương Siêu, rồi nhẹ nhàng khuyên Trần Niệm: “Cô không phải sợ, có cảnh sát hắn không dám đánh cô.”
Trương Siêu vui vẻ ra mặt, chẳng sợ hãi những lời cảnh cáo của cảnh sát, hắn chỉ vào Trần Niệm cười ha hả: “Đồng chí à, vợ tôi tự té, mọi người bắt tôi làm gì chứ?”
Nữ cảnh viên bị chọc giận, đập mạnh bàn hét lên: “Nhìn dáng vẻ cô ta như thế này mà kêu bất cẩn à? Ông bất cẩn thành như vậy cho tôi coi đi!”
“Đồng chí không tin cứ hỏi nó, hoặc là hỏi con trai tôi, vợ tôi là bất cẩn bị té.”
Trương Hạo bĩu môi, chửi thầm hai chữ “Phiền phức!” rồi mới tiến tới, dùng nét mặt non nớt, vô tội nói với nữ cảnh viên: “Chị cảnh sát à, mẹ em tự té thật mà.
Nhà em ở trên tầng cao, mắt mẹ em thì mờ nên đi xuống bị té ngã.
Nếu chị không tin có thể hỏi ông bà nội em.”
“Thực sự là cô tự té?” Nữ cảnh viên nhìn Trần Niệm.
“Mẹ! Đúng là mẹ tự té phải không?” Trương Hạo hút một hơi trà sữa, nhai nhai cục trân châu trong miệng rồi nuốt xuống, ngoẹo đầu nhìn Trần Niệm.
Nhìn vào nét mặt ngây thơ của con trai, trong lòng vừa tủi vừa đau, nước mắt cố kìm nén bất giác chảy xuống, cả khuôn mặt bầm tím, sưng vù, cô ta cố gắng nhoẻn miệng cười, cố gắng tạo ra nụ cười đẹp nhất: “Hạo Hạo nói đúng, là do mắt tôi kém nên mới té.”
Trần Niệm cố gắng tìm lý do thuyết phục bản thân, cô ta bỗng nhiên quay đầu nhìn nữ cảnh viên, kiên định: “Đồng chí, là do lỗi của tôi, không ai đánh tôi!”
Nữ cảnh viên ngồi bên cạnh Cảnh Nguyệt cong môi: “Chị xem, em nói rồi, bạo lực gia đình trong nước cuối cùng đều là “sống chết mặc bay”.”
Cảnh Nguyệt đứng dậy, tiến đến cạnh Trần Nhiệm, lấy tờ danh thiếp từ trong túi xách của mình ra đưa cho cô ta: “Nếu như cô không muốn con trai của cô 20 năm sau cũng giống người đàn ông này, cô có thể gọi cho tôi theo số này.
Tôi sẽ làm báo cáo giám định thương tích, cô có thể cầm báo cáo này xin cưỡng chế ly hôn, lấy phân nửa tài sản của ông ta.
Còn con cái, muốn thì sinh lại, còn không có thể nhận nuôi, dù sao vẫn tốt hơn hiện tại.”
“Con đàn bà kia mày nó gì đó.
Cảnh sát! Chính con đàn bà này đánh tôi.
Tôi muốn thưa kiện nó, đồng chí mau bắt nó.
Ối trời ơi, eo tôi đau quá, chắc chắn nó đánh tôi bị thương rồi, tôi muốn kiện nó!” Vừa nghe ly hôn chia tài sản, Trương Siêu lập tức la lớn, hắn ôm lấy eo mình, ra vẻ đau đến chết đi sống lại.
“Chị cảnh sát, chị mau bắt người xấu này đi, chính cô ta đánh bố tôi.” Trương Hạo đảo mắt, lập tức giúp Trương Siêu chỉ chứng Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt lạnh mặt liếc mắt nhìn hai bố con: “À… Vậy sao??? Vậy cậu nói cho tôi biết tôi đánh ba cậu lúc nào? Vì sao tôi đánh ba cậu?”
“Ở cửa quán rượu… cô…” Trương Hạo lập tức im bặt.
Trương Siêu cũng không ồn ào, dù sao nếu nói ra thời gian và địa điểm Cảnh Nguyệt đánh hắn chẳng khác nào thừa nhận hắn bạo lực gia đình.
Hai cha con im miệng, cảnh cục cũng yên tĩnh hơn.
Cảnh Nguyệt ngoái đầu nhìn Trần Niệm: “Cô xác định cô đang vì con của cô đúng không?”
Trần Niệm quay sang một bên, hai tay nắm chặt không nói lời nào.
Cảnh Nguyệt cũng không nhiều lời, chuyện bạo hành gia đình một người thích đánh, một người muốn bị đánh, người bên ngoài khó lòng giúp đỡ.
Sau khi Cảnh Nguyệt ký tên lên sổ báo án thì rời đi, hoàn toàn không còn hứng thú với những chuyện xảy ra tiếp sau đó.
Ra khỏi cảnh cục đã gần 10 giờ đêm, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, di động trong túi vang lên tiếng nhắc nhở gần hết pin.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, có mười cuộc gọi lỡ của Sở Từ.
Coi lịch sự cuộc gọi, 3 tiếng trước cô gọi cho Sở Từ một cuộc hội thoại dài đến 20 phút.
Nghĩ một lát… chắc hẳn lúc tranh cãi với Trương Siêu cô vô tình chạm vào màn hình.
Vừa vặn có một chiếc taxi chạy ngang, cô bắt xe về hoa viên Mộng Hoan.
Tới nhà việc đầu tiên là cô sạc pin điện thoại, đi tắm rồi mới gọi điện thoại cho Sở Từ.
Đầu dây bên kia chỉ reo một tiếng, Sở Từ lập tức bắt máy.
Giọng của anh khá mệt mỏi: “Giáo sư Cảnh?”
Cảnh Nguyệt mím môi, “Là tôi!”
Cô còn đang suy nghĩ làm sao giải thích cho Sở Từ cuộc gọi trước đó, chưa kịp nghĩ thông, đầu dây bên kia đã vọng đến giọng nói của Sở Từ: “Gặp phải phiền phức?”
Cảnh Nguyệt sững người hai giây mới hiểu được “phiền phức” mà Sở Từ nhắc đến, hẳn là anh đã nghe được câu chuyện phát sinh lúc vừa rồi.
Cô suy nghĩ một lát rồi kể cho Sở Từ nghe những điểm chính.
Sở Từ tựa người vào cửa sổ, nghe rất chăm chú, anh đang trên xe lửa từ Kansai trở về thành phố Lô.
Xe lửa đang ở ga dừng, anh đưa mắt nhìn ra ánh đèn đường hiu hắt tưởng tượng dáng vẻ của Cảnh Nguyệt lúc này.
Có lẽ là do có sự tín nhiệm vô hình với Sở Từ, Cảnh Nguyệt kể lại mọi chuyện cho anh nghe, kể cả câu chuyện cô đưa danh thiếp của mình cho Trần Niệm.
Nói xong cô đột nhiên cảm thấy hối hận, cảm giác như cô giống một đứa trẻ đang chờ được người lớn khen ngợi.
Sở Từ cong môi cười, đáy mắt ánh lên sự dịu dàng: “Giáo sư Cảnh là một người ấm áp.”
Nhìn bề ngoài cao ngạo, lạnh lùng nhưng nội tâm lại ấm áp như ánh mặt trời.
Cảnh Nguyệt từng nghe rất nhiều lời tán dương nhưng lời khen này của Sở Từ lại khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Cô đưa điện thoại ra xa một chút, hít thở vài ba hơi rồi mới tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Khi nào đội trưởng Sở về?”
Sở Từ cười cười, giọng ngọt như một thanh socola, mang theo ngữ điệu cuốn hút: “Nhớ tôi rồi?”
Cảnh Nguyệt gật đầu: “Tôi có một số thắc mắc và nghi ngờ muốn được hỏi qua đội trưởng Sở.”
Vẫn là cung cách trả lời khách sáo và lễ phép.
Sở Từ không khỏi bật cười, bất luận giây trước anh thấm đẫm bầu không khí ám muội đến mức nào thì chỉ cần một giây sau nữ thần của anh đều có thể kéo nó trở về mối quan hệ bạn bè hoặc thầy trò.
“Vì sao tôi đoán được mục tiêu kế tiếp là Lê Lại?” Tuy là hỏi ngược lại nhưng giọng cả quyết vài phần.
“Vâng!”
Xe lửa khởi động, từng tiếng xình xịch truyền đến tai của Cảnh Nguyệt.
“Đội trưởng Sở đang trên xe lửa?”
Xe lửa càng lúc càng rời xa sân ga rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt, cửa sổ tiếp tục bao trùm mảng tối, màn đêm mang theo vào chấm nhỏ lấp lánh trên bầu trời.
Sở Từ nhẹ giọng trả lời: “Ừm, đang trên đường quay về.”
“Thật ra cũng nhờ giáo sư Cảnh, nếu không nhờ tư liệu trong vụ hỏa thiêu án 713 của cô đưa, tôi cũng không thể lần ra được manh mối này.” Cô gái ngồi đối diện Sở Từ đang ngủ gà ngủ gật, Sở Từ đứng dậy đi đến nơi vắng người, vừa đi anh vừa giải thích.
“Năm nạn nhân trong vụ hỏa hoạn án 713 lần lượt là F, E, C, L, K” Sở Từ nhắc nhở.
Cảnh Nguyệt bỗng chốc hiểu ra, càng nghĩ càng trở nên rõ ràng, cô hưng phấn: “Tôi biết rồi, ứng với họ của 5 nạn nhân trong vụ hỏa hoạn án 713.”
“Tần Hàm tra được người phát tán clip của Trần Khải Nhất là Khang Thanh.
Chúng tôi đã tiến hành điều tra Khang Thanh liền phát hiện cô ta tiếp xúc hầu hết với tất cả nạn nhân.
Căn cứ phác họa tâm lý: hung thủ là nữ, độ tuổi 25-30, là một người tự ti, biết cách nói chuyện với người khác, dáng người bình thường, năng lực và dã tâm rất lớn, bài xích xã hội và khát vọng được quan tâm..
Và Khang Thanh hoàn toàn phù hợp với phác họa này.
Chúng tôi tiếp tục tra xem đối tượng Khang Thanh tiếp xúc gần đây, chỉ lựa những người là nghệ sĩ nổi tiếng có họ là chữ L, và chỉ có một mình Lê Hựu.”
“Người phóng hỏa trong vụ án 713 không phải là nam giới sao?” Căn cứ thống kê, những người phóng hỏa thường là đàn ông vì ngọn lửa biểu trưng cho quyền lực, và nam giới có xu hướng khao khát nắm giữ quyền lực hơn.
“Là đàn ông, bởi vì cái chết của Kim Việt Thanh và Khang Thanh không có liên quan đến nhau.
Cô ta chỉ tiếp nhận kế hoạch phạm tội do hung thủ bày ra, rồi thêm những ước vọng của bản thân vào vụ án mưu sát hàng loạt của cô ta.”
Cảnh Nguyệt im lặng vài giây: “Cho nên….
Hung thủ giết chết Liễu Yên và hung thủ bày ra hai vụ án này… chúng ta vẫn chưa bắt được?”
“Đúng!”
“Đội trưởng Sở, cố lên!” Cảnh Nguyệt chưa từng cổ vũ bất kỳ người nào, nói xong câu này cô chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng đây xuất phát từ tận tấm lòng của cô, cô thật lòng mong Sở Từ sớm ngày bắt được tên hung thủ vẫn đang còn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Ừm..
Tôi sẽ cố!”
*
Về đến nhà Trần Niệm bị bố mẹ chồng mắng một trận, Trương Siêu uống say còn chưa tắm rửa, chui vào phòng ngủ, Trương Hạo về phòng chơi game.
Trần Niệm nhìn gian phòng khách đầy vỏ và hạt dưa, cố gắng nhịn đau dọn dẹp.
Trên bàn ăn la liệt cơm canh còn thừa, chẳng ai chịu cho vào tủ lạnh khiến ruồi nhặng bu đầy.
Trong bếp từng chồng chén dĩa chưa rửa, hũ đựng gia vị mở ra cũng không ai chịu vặn lại.
Quần áo vứt trên sofa, chiếc quần lót của Trương Siêu, áo thể dục của Trương Hạo, còn có áo khoác của ba mẹ chồng.
Cô ta thở dài, chẳng còn hơi sức than thở, cô ta đã mất cảm giác.
Đầu tiên, Trần Niệm phân loại quần áo cho vào máy giặt, ra thu dọn nhà bếp.
Đến khi dọn dẹp xong nhà bếp mẻ quần áo thứ nhất đã xong, cô ta cầm lên sân thượng phơi, tiếp tục mẻ giặt thứ hai.
Vệ sinh xong xuôi cũng đã hai giờ sáng.
Trần Niệm tắm rửa, lấy dầu thoa vết bầm, vết thương trên lưng không thể với tới đành kệ cho máu bầm tự tan.
Về phòng ngủ trông thấy Trương Siêu nằm như con lợn chết, cả người tỏa ra mùi hôi rượu nồng nặc.
Đêm đến yên tĩnh không một tiếng động, khắp phòng vang vọng tiếng ngáy như sấm rền của Trương Siêu.
Cô ta đắp lại chăn cho hắn, lôi tấm chăn mỏng trong tủ quần áo mang ra phòng khách, nằm cuộn người trên sofa.
Vợ chồng không hòa thuận, bố mẹ chồng không thích, con cái không hiếu thuận.
Trần Niệm cũng chẳng biết mình đang níu kéo cái gì.
“Nhà” sao?
Chỉ vì một chữ “nhà” thôi ư?
Cô ta đứng dậy tìm tấm danh thiếp của Cảnh Nguyệt trong túi áo khoác, siết chặt nó trong lòng bàn tay.
Có lẽ… cô ta nên vì bản thân mình một lần?
Trời hừng đông, Trương Siêu mắc t.è nên thức giấc.
Hắn sờ soạng bên cạnh, trống không, tiện miệng chửi hai từ “m.ẹ k.iếp” rồi chạy sang phòng vệ sinh.
Chỗ Cảnh Nguyệt giẫm ở sau lưng đau rát, Trương Siêu phát cáu, tính chạy sang phòng khách đánh Trần Niệm để xả cơn tức.
“Con…” Trương Siêu vừa đưa tay, hắn liền trông thấy tấm danh thiếp trong tay Trần Niệm, hắn nhanh chóng thu tay về, quỷ thần xui khiến hắn có thể dằn xuống cơn giận.
Hắn nhớ người phụ nữ ấy nói, muốn cho Trần Niệm ly hôn với hắn, chia tài sản của hắn, tự sinh hoặc nhận nuôi một đứa con khác.
M.ẹ!!!
Trương Siêu chửi thề.
Hắn về phòng ngủ
Muốn ly hôn, muốn chia đôi tiền mồ hôi nước mắt của hắn… Hắn sẽ giết chết cô ta!
*
Gara của Trương Siêu tên đầy đủ là “Xưởng bảo trì ô-tô Trương Thị”, hắn mở cửa hàng này từ lâu, những khách hàng đến đây đều là khách quen, công việc làm ăn cũng ổn, mỗi tháng có thể thu về lợi nhuận từ mười mấy đến hai mươi ngàn tệ.
“Anh Siêu, tối đi nhậu không?” Bạn rượu Trương Siêu rủ rê.
Ngày thường hắn nhất định đi, nhưng hôm nay hắn liếc nhìn bạn rượu, từ chối: “Không đi, tao có việc!”
Mắt Trương Siêu nhìn chằm chằm màn hình vi tính, trên màn hình đột ngột nhảy ra một trang web “Hỗ trợ giết vợ”, hắn nhìn dáo dác xung quanh, thấy không ai chú ý, hắn vuốt hai tay một cái rồi click chuột.
Website không trang trí gì nhiều, giao diện trống không, chỉ có 4 dòng chữ.
1.
Xin cho biết độ tuổi của bạn, tên và tuổi của vợ.
Họ tên yêu cầu phỉa đúng, bằng không coi như mất quyền.
2.
Xin viết xuống nguyên nhân muốn giết vợ.
3.
Xin lưu lại cách thức liên lạc.
4.
Có đồng ý ký vào hiệp nghị bảo mật, không tiết lộ bất cứ thông tin liên quan với bất kỳ người nào, không được tiết lộ tin tức người đã giúp đỡ bạn; nếu không, ngược lại chính bạn là kẻ bị giết.
Xuất phát từ sự hiếu kỳ, Trương Siêu điền toàn bộ tin tức, cũng không phải chuyển tiền nên hắn rất yên tâm.
Sau đó bấm xác nhận.
Giao diện trắng, chỉ có một vòng tròn không ngừng chuyển động báo hiệu đang tải…
Từng giây từng giây trôi qua.
Trương Siêu nhìn chằm chằm màn hình, hai tay siết chặt, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
“Ông chủ, thay phụ tùng bảo hiểm giúp tôi cái!” Có khách gọi.
Trương Siêu giật nảy mình, theo bản năng hắn đưa tay sập màn hình laptop xuống, rồi nhìn xung quanh một vòng.
Tíng-tinh
Điện thoại của hắn nhận được một tin nhắn từ số lạ.
Hoan nghênh gia nhập Tiểu tổ hỗ trợ Số 21
Trương Siêu đọc xong tin nhắn, tin nhắn tự động xóa.
Mấy giây sau di động của hắn tự động tải về một apps có tên Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
“Ông chủ, sửa xe - -“
Trương Siêu đút điện thoại vào túi, bỏ laptop vào túi xách rồi ra cửa, cười hề hề: “Vợ tôi vừa điện kêu mẹ tôi lên cơn đau tim, tôi phải lập tức đưa mẹ đi viện.
Xin lỗi mọi người, mọi người để Tiểu Hổ kiểm tra trước, nếu không được mai tôi quay lại sẽ sửa ngay ạ.”
Mẹ ông chủ bị bệnh dĩ nhiên khách hàng đâu thể cản không cho đi, họ hỏi thăm vài câu, khen ông chủ có hiếu rồi rồi đưa xe cho Tiểu Hổ.
Trương Siêu lao nhanh về nhà, không chào hỏi ai, một mạch vào toilet, khóa trái cửa.
Trương Siêu bỏ laptop sang một bên, lấy di động ra, apps đã tải xong, hắn liếm môi, dùng ngón trỏ mở phần mềm.
Một vài dòng chữ chầm chậm lướt qua “Tiểu tổ hỗ trợ 21 – chào mừng đã gia nhập, Trương Siêu!”
Tiếp đó là phần thỏa thuận bảo mật.
Thỏa thuận này rất ngắn gọn, khá giống với 4 điểm mà trang web đã đề cập.
Nói chung ngoại trừ hắn và những người trợ giúp, còn lại không được lộ ra ngoài; nếu không sẽ bị giết.
Trương Siêu bấm đồng ý, app chuyển vào một forum.
Trong đó tổng cộng có 4 người
Chủ forum: Lam Râu Mép
Số 1: Trương Siêu.
Số 2 và 3 ảnh avatar màu xám, biểu hiện không online, Trương Siêu cũng không nhìn thấy tên họ của đối phương.
Chủ forum Lam Râu Mép nhắn tin trước.
Lam Râu Mép: Hoan nghênh thành viên mới gia nhập.
Lam Râu Mép: Số 1 có thể thực hiện nội dung hiệp nghị bảo mật không?
Trương Siêu nhanh chóng trả lời,
Số 1: Có thể
Lam Râu Mép: Nơi này chỉ dành hỗ trợ lẫn nhau, số 1 xin nhớ kỹ tất cả nội dung cuộc đối thoại không được lưu, không được chụp màn hình.
Lam Râu Mép: Số 3 giúp số 1, số 1 giúp số 2, số 2 trợ giúp số 3, việc trợ giúp dựa theo đối tượng vợ hay tình nhân, không được làm trái bổn phận hoặc vượt qua hành vi yêu cầu, bằng không coi như việc trợ giúp thất bại, ngược lại sẽ bị giết người diệt khẩu.
Lam Râu Mép: Tất cả các phương án hỗ trợ giết vợ đều do chủ forum cung cấp, người thi hành buộc phải nghiêm chỉnh tuân theo các bước đi do chủ forum ấn định; nếu ai có sai lầm hoặc sơ sót phải tự mình chịu trách nhiệm.
Lam Râu Mép: Số 1 đã rõ chưa?
Trương Siêu đọc đi đọc lại mấy lần, xác nhận mình đã thông hiểu mới trả lời.
Số 1: Rõ
Lam Râu Mép: Xin đợi đầy đủ các thành viên đăng nhập.
Không chờ Trương Siêu trả lời, chủ forum thoát trang, ngay lập tức hắn không thể truy cập vào app, app cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Trương Siêu sững người, nhanh tay mở laptop, tìm đường link trang web đã mở trước đó nhưng hoàn toàn không xuất hiện.
“Tiên sư nó! Quái đản!”.