Vòng quay ngựa gỗ lấp lánh ánh đèn, tiếng nhạc du dương, trên ngựa gỗ một cô gái mặc chiếc váy ren kiểu cổ điển rất tinh xảo, mái tóc xoăn cài một chiếc nơ bướm, gương mặt được trang điểm hoàn mỹ, hai mắt to tròn, da trắng như tuyết, hóa trang giống một con búp bê.
Nhân viên của khu vui chơi dừng vòng quay ngựa gỗ, Lý Linh Ninh và Hàn Khiêm sơ tán người dân đứng tụ tập ở đó, Chu Huyền liên hệ bộ phận bảo vệ trích xuất camera.
Các thành viên trong đội hình sự tự giác phân công công việc, nhanh chóng khống chế cục diện hiện trường.
Bởi vì không mang theo công cụ kiểm nghiệm, Cảnh Nguyệt đành chạy vào nhà hàng lẩu xin mấy đôi găng tay, sau đó bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Sở Từ lấy lời khai của người đầu tiên phát hiện ra thi thể, cũng chính là người phát ra tiếng hét.
Người báo án là một công nhân vệ sinh khu vui chơi này, là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, lần đầu tiên trông thấy người chết bị dọa sợ hết hồn.
Sở Từ cũng không vội vàng hỏi ngay, chờ đến khi bà ta ổn định tâm trạng mới lên tiếng hỏi.
“Bác trông thấy…” Sở Từ đưa mắt nhìn nạn nhân được hóa trang như một con búp bê trên con ngựa gỗ… bất chợt không biết dùng từ nào để hình dung.
“… nạn nhân từ lúc nào?”
Bà ta suy nghĩ một lát: “Buổi trưa tôi chưa thấy, sau khi tôi thay ca quay trở lại mới phát hiện, khoảng tầm ba giờ.
Mới đầu tôi còn tưởng là trò cosplay của bọn thanh niên thời nay nên tôi không để ý.”
“Sau đó tôi đi quét dọn những khu vực khác, lúc quay lại thì vẫn thấy cô ta ở đây….
Tôi thầm nghĩ phải quay qua hỏi thăm một chút… Mẹ ạ… Hóa trang y hệt một con búp bê.
Tôi gọi mấy câu nhưng không thấy trả lời nên tôi vỗ nhẹ một cái.
Tôi chỉ vỗ nhẹ thôi mà cô ta đã lập tức ngã xuống… Tôi… Tôi đưa tay lên mũi cô ta… Trời ơi, không thở, người cứng ngắc, cô ta chết rồi!” Bà ta vừa nói vừa vuốt ngực cho đỡ sợ.
“Bác thay ca lúc mấy giờ?” Sở Từ hỏi.
“Một giờ rưỡi!”
Sở Từ nghĩ thầm, nói cách khác, thi thể được người ta chuyển đến đây trong khoảng thời gian từ 1 giờ rưỡi đến 3 giờ.
“Vậy người chịu trách nhiệm vệ sinh ở đây trong khoảng thời gian thay ca là ai?”
Bà ta trả lời: “Là một sinh viên đại học tên Tiểu Lâm, hơi mập.
Nhà cậu ta khó khăn nên trưa nào cũng đến đây làm rồi về đi học.”
“Vậy bác có số điện thoại của cậu ta không?”
“Đồng chí chờ tôi một chút, để tôi tìm xem!” Bà ta lấy điện thoại ra tìm kiếm, “Chú coi thằng chết tiệt nào lại đem người chết đến trung tâm thương mại này chứ… Bao nhiêu là trẻ con, muốn dọa chúng sao..
Tìm được rồi, 136…”
Sở Từ nhớ dãy số: “Được, cám ơn bác!”
Sở Từ hỏi xong mới đi đến chỗ của Cảnh Nguyệt, cẩn thận thăm dò hiện trường.
Vì có khá nhiều ng đến khu vui chơi nên trên cơ bản hiện trường đã bị phá hủy.
Bây giờ chỉ còn hi vọng phát hiện được manh mối trên tử thi sẽ có được chút phương hướng phá án.
“Nạn nhân là nữ, cao 156cm, độ tuổi từ 25 đến 30, đã từng sinh con, bị đánh đến gãy xương sườn, vỡ nội tạng, xuất huyết dẫn đến chết vì nghẹt thở.” Cảnh Nguyệt kéo ống tay áo thi thể, từ cổ tay trở lên máu bầm khắp người.
“Dựa theo độ cứng của thi thể thời gian tử vong ít nhất đã 12 tiếng.”
Cảnh Nguyệt đứng lên, nhìn Sở Từ, tổng hợp kết quả kiểm tra sơ bộ: “Toàn bộ tử thi đều có vết bầm cho thấy khi còn sống nạn nhân đã chịu hành hạ tàn nhẫn.
Trên người nạn nhân có mùi nước hoa, có lẽ do hung thủ xịt lên.
Sau khi giết người hung thủ không phi tang thi thể ngay mà hóa trang thành búp bê cho nạn nhân, hung thủ không phải do kích động mới dẫn đến giết người.
Tính cách hung thủ dễ nóng giận, có khuynh hướng bạo lực, bộ trang phục đầm cổ điển này dùng ren và lụa tơ tằm nhập khẩu, không bán trên thị thường mà phải đặt may riêng, giá cả không hề rẻ.
Điều này chứng tỏ hung thủ có tiềm lực kinh tế.
Cho nên, tôi suy đoán hung thủ có lẽ là một người đàn ông trung niên từ 35 đến 50 tuổi, sự nghiệp ổn định và từng có tiền án bạo hành gia đình.”
Nói đến đây Cảnh Nguyệt vô thức nhớ đến đôi vợ chồng cô gặp trước quán rượu, người phụ nữ hình như tên là Trần Niệm.
Đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được điện thoại của cô ta, có lẽ cô ta lại nuốt giận, tiếp tục đoạn hôn nhân này.
Cảnh Nguyệt thở dài, cô không hề bất mãn với sự lựa chọn của Trần Niệm, tất cả đều do ảnh hưởng bởi xã hội trong quá trình phát triển.
Những người phụ nữ sau khi ly hôn đều trắng tay, vì vậy bọn họ thông thường sẽ lựa chọn nhẫn nhịn.
Nghe xong Cảnh Nguyệt phân tích, Sở Từ gật đầu, khá đồng tình với phác họa chân dung tội phạm mà cô đã đề cập.
“Hung thủ có lẽ có khuynh hướng ấu dâm.” Sở Từ trầm ngâm, sửa lại một chút.
Hung thủ thay quần áo, trang điểm lộng lẫy không phải vì hắn cảm thấy hổ thẹn với nạn nhân.
Vóc dáng của nạn nhân nhỏ nhắn, trông cũng không giống người lớn, lại được hóa trang như một con búp bê đặt ở khu vui chơi thiếu nhi cho thấy hung thủ chỉ muốn hoàn thành tâm lý ảo tưởng muốn thay đổi bản thân.
“Đội trưởng! Bên tôi kiểm tra ở phòng vệ sinh tầng 4 phát hiện một người bất tỉnh.” Sau khi kiểm tra camera Chu Huyền phát hiện khác thường, anh ấy đi thẳng vào phòng vệ sinh nam, quả nhiên có một thanh niên bị bất tỉnh.
“Công nhân vệ sinh tên Tiểu Lâm làm ở lầu 4?” Sở Từ hỏi.
Chu Huyền gật đầu.
Sở Từ im lặng, đúng như anh suy đoán, trong khoảng thời gian thay ca từ 1 giờ rưỡi đến 3 giờ, hung thủ đánh bất tỉnh Tiểu Lâm, sau đó mặc đồng phục vệ sinh chuyển thi thể đặt ở sân chơi trẻ em.
Lưu lượng khách đến thương trường trong khoảng thời gian này là ít nhất, tầng 4 lại là khu ẩm thực, đa số các nhân viên phục vụ đều ở trong cửa tiệm của mình; thêm vào đó có một chiếc xe rác cao hơn nửa người chắn lại nên rất khó bị người ta phát hiện.
Tiểu Lâm tỉnh rồi, cậu ta mặc mỗi chiếc quần đùi, ngồi trên ghế mặt thừ ra.
“Mỗi ngày tôi sẽ thay ca cho dì Hà từ 1 giờ rưỡi đến 4 giờ, ngày hôm nay khi tôi đến phòng vệ sinh nam lấy công cụ đột nhiên mắt tối sầm lại, tỉnh lại là trông thấy mọi người.
Đồng chí, tôi không biết chuyện gì hết!” Tiểu Lâm xoa gáy, vừa nghĩ vừa sợ.
Cậu ta cũng mới biết chuyện phát sinh án mạng ở khu sân chơi thiếu nhi….
Và hung thủ có thể là người đã đánh cậu ta bất tỉnh.
“Thời gian thay ca ở thương trường là do quy định hay do sự thỏa thuận giữa mọi người?” Sở Từ hỏi.
“Quy định của trung tâm.
Tuy nhiên, giờ thay ca mỗi tầng không giống nhau.
Ví dụ như tầng 1 có nhiều người nên sẽ có ba ca, còn tầng 4 chủ yếu mọi người tụ tập buổi tối nên thời gian tan ca sẽ trễ hơn một chút.”
Nhớ đến việc Cảnh Nguyệt nói trên tử thi có mùi nước hoa, anh hỏi tiếp: “Trước khi bất tỉnh cậu có ngửi thấy mùi hương gì không?”
Tiểu Lâm suy nghĩ một lát: “Cũng có… nhưng phòng vệ sinh nam đôi khi có khách sực nức mùi nước hoa, nên tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ.”
“Thế nhưng mùi hương đó tương đối đặc biệt, không giống mùi nước hoa nam thông thường, giống mùi của nữ hơn.” Tiểu Lâm bổ sung.
Vì phát sinh án mạng nên toàn bộ tầng 4 đều bị phong tỏa, tất cả các nhà hàng, cửa hàng đều phải đóng cửa tạm dừng kinh doanh.
Thi thể được chuyển lên xe cảnh sát về phòng pháp y của Cục cảnh sát, đội hình sự lập tức quay trở lại cảnh cục, bắt đầu tăng ca.
Lý Linh Ninh ngồi xe của Cảnh Nguyệt, lên xe cô ấy mới nhớ ra hôm nay mình chỉ lo tám chuyện quên mất tác hợp cho giáo sư Cảnh và Chu Huyền.
Lý Linh Ninh ngồi ở ghế phụ lái, cô ấy nói bóng nói gió: “Giáo sư Cảnh cảm thấy con người của Chu Huyền như thế nào?”
“Chu Huyền?” Cảnh Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc lâu sau đó mới nhớ ra, “Là cảnh sát hình sự nôn ngay tại hiện trường tự sát của Trần Khải Nhất?”
Lý Linh Ninh: …
Xuất trận thất bại.
“Hì hì, nhưng cậu ấy là vô địch đấu võ toàn quốc, lợi hại lắm đó!”
Cảnh Nguyệt nhìn đèn đỏ ở phía trước không chớp mắt, cô cho xe dừng lại rồi nhẹ giọng trả lời: “Ừ!”
“Giáo sư Cảnh không cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai ư?” Lý Linh Ninh không ngừng cố gắng.
Cảnh Nguyệt đưa ra nhận xét: “Không phẫu thuật thẩm mỹ nhưng khi còn nhỏ anh ta đã từng bị thương gãy mũi nên sống mũi có một vết lõm.”
Lý Linh Ninh: …
Đèn chuyển xanh, Cảnh Nguyệt khởi động xe.
Khi cô đi quẹo vào ngã rẽ chợt bắt gặp cửa hàng bán cây, nhớ tới ban công trống trơn, cô quyết định sẽ mua vài cây, cô sẽ chăm sóc chúng theo sự hướng dẫn của “Người hiểu cây mọng nước”, cô tin lần này mình nhất định trồng được các loại cây mọng nước.
“Cô đợi tôi một chút!” Cảnh Nguyệt đậu xe trước cửa hàng, vui vẻ xuống xe.
Lý Linh Ninh nhìn thấy cửa hàng cây cũng nhớ ra nhiệm vụ gian khổ đội trưởng giao nên cũng xuống theo Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt từ trước đến nay không có nghiên cứu về hoa cỏ, cứ thấy đẹp là mua, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô chọn mấy cây nó nụ hoa be bé xinh xinh, hai cây lô hội, rồi sau đó mới đến khu bán các loại cây mọng nước.
Các cây được trồng trong những chiếc chậu sứ nhỏ xinh, phía trên phủ đá cuội, và cắm một bảng nhỏ ghi chú tên loài cây.
Cảnh Nguyệt nhìn mấy cây sen đá, hận không thể rinh hết chúng về nhà tô điểm cho ban công nhà cô…
“Ông chủ, tôi lấy mấy chậu này!” Nhờ có “Người hiểu cây mọng nước” chỉ điểm, Cảnh Nguyệt đã quên mất uy lực “sát thủ thực vật” của mình, vung tay mua mấy cây về nhà.
Lý Linh Ninh đến sau, còn chưa kịp đưa hình cho ông chủ xem loại cây cô ấy muốn mua nhìn lại đã thấy mấy kệ cây trống đi hơn nửa.
Lý Linh Ninh sờ 200 tệ trong túi cảm giác mình không thể đua theo được giáo sư Cảnh.
Cảnh Nguyệt quay đầu vô tình nhìn vào bức ảnh trên điện thoại của Lý Linh Ninh, cô cảm thấy tấm ảnh này khá quen.
“Giáo sư Cảnh biết quanh đây còn nơi nào có bán cây mọng nước không, đội trưởng bắt em mua hai cây y chang thế này về!”
Thấy Cảnh Nguyệt mua nhiều cây nên Lý Linh Ninh nghĩ cô là người có sự hiểu biết nhất định về thực vật, cũng sẽ biết được các cửa hàng bán cây mọng nước, cô ấy liên giơ tấm ảnh đến trước mặt Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt nhìn hình ảnh trên di động của Lý Linh Ninh thật kỹ, cho dù là loại cây hay chậu trồng cây cô đều thấy rất quen.
Cảnh Nguyệt mở hình ảnh trong bình luận trên weibo của mình..