Thẩm vấn xong Trương Đại Vĩ trời đã tối, thành phố đã lên đèn, màu vàng đỏ lấp lánh như sao trời.
“Lão đại…” Tần Hàm gọi anh một tiếng, viền mắt ửng đỏ.
Tần Hàm thuộc dạng người dễ xúc động, buồn vui sướng khổ đều bày hết trên mặt.
Sở Từ hỏi: “Có thuốc lá không?”
Tần Hàm lắc đầu, rút một thanh kẹo cao su từ trong túi.
Lão đại muốn cai thuốc, anh ấy cũng muốn cai cùng.
Sở Từ nhìn chằm chằm Tần Hàm một lúc lâu mới xoay người ra khỏi Cục Cảnh Sát, ngoài cổng cảnh cục có cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Cả đêm qua chưa chợp mắt, anh muốn hút một điếu.
Ngoài cổng cảnh cục có trồng hàng cây sơn chi (1) cao tầm nửa thân người, những đóa hoa trắng nõn xen kẽ trong đám lá xanh thẫm, mùi hương thơm ngát len vào lòng người.
(1) Sơn chi: cây dành dành – Tiếng Anh: Gardenia
Có một chiếc đèn đường vì mưa nhiều thấm nước nên đã hỏng, chưa kịp sửa khiến một vùng không thể trông rõ năm ngón tay.
Sở Từ ngồi xổm sau hàng cây sơn chi hút thuốc, đốm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối như tháp hải đăng ngoài biển khơi.
“Đội trưởng Sở?” Cảnh Nguyệt đứng dưới ánh đèn đường ấm áp cách anh một khoảng, mở miệng khẽ gọi.
Sở Từ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.
Từ trong bóng tối nhìn ra cả người Cảnh Nguyệt như phát quang, tựa Thiên Sứ đang vung cánh.
Sở Từ khẽ nở nụ cười thầm ngưỡng mộ Cảnh Nguyệt.
Thanh âm lặp đi lặp lại suốt bao năm qua rốt cục đã hiện ra một khuôn mặt rõ ràng.
Dường như từ trong đáy lòng anh đã xác định được người phụ nữ này chính là chủ nhân của giọng nói ấy, giọng nói đã giúp anh tìm thấy ánh sáng.
“Giáo sư Cảnh còn chưa về nghỉ?” Sở Từ cau mày, anh nhớ từ hôm qua đến giờ Cảnh Nguyệt vẫn luôn ở Cục Cảnh Sát.
Cảnh Nguyệt đến gần anh một chút, bắt gặp nửa điếu thuốc đang cháy, cô buột miệng: “Tôi tưởng rằng một khi đội trưởng Sở quyết định cai thuốc chắc chắn sẽ không hút nữa.”
Sở Từ cúi đầu nhìn điếu thuốc trên tay im lặng một hai giây rồi bật cười: “Đúng! Nếu đã quyết định cai thì không nên hút lại, giáo sư Cảnh nói đúng.”
Dứt lời anh giẫm tắt lửa, sau đó nhặt lên ném vào thùng rác cách đó không xa.
Cảnh Nguyệt đã cởi áo blouse, không còn chiếc áo khoác dài che chắn, vòng eo thon lộ hẳn ra ngoài, như cành dương liễu dịu dàng không thể tả.
Cô đi cách Sở Từ tầm một mét thì dừng lại, nhẹ nhàng: “Sáng mai đội trưởng Sở có thể đưa tôi cùng theo đến nhà Trương Đại Vĩ không?”
Sở Từ nhíu mày, khá bất ngờ về Cảnh Nguyệt.
Anh gặp qua rất nhiều người phụ nữ thông minh nhưng Cảnh Nguyệt lại vượt qua suy nghĩ của mình khiến anh có cảm giác kinh ngạc xen lẫn chờ mong.
“Sao giáo sư Cảnh biết ngày mai tôi sẽ đến nhà Trương Đại Vĩ?” Anh hiếu kỳ.
Cảnh Nguyệt cầm một chiếc cặp táp màu đen, cô rút bao thuốc lá dành cho nữ ra khỏi cặp, lấy môi rút một điếu rồi tìm bật lửa.
Trong màn đêm lại lúc sáng lúc tối.
Cô bắt gặp ánh mắt của Sở Từ nhìn điếu thuốc trong tay cô, cô hút thêm một hơi, phun ra từng vòng khói, mỉm cười nhìn Sở Từ, vẻ mặt đắc ý: “Tôi không cai thuốc!”
Rất đẹp, rất đáng yêu!
Sở Từ thầm nghĩ.
Sau đó Cảnh Nguyệt mới trả lời câu hỏi của Sở Từ: “Bởi vì đội trưởng Sở không tin Trương Đại Vĩ chính là người ném bom độc cyanua ở bệnh viện, vì vậy nhất định anh sẽ đến nhà ông ta tìm nhân vật then chốt, Trương Đống.
Anh muốn hỏi chi tiết vụ thuốc men có vấn đề của bệnh viện.”
Sở Từ càng tò mò, anh ngắm nhìn gương mặt nghiêng hết sức diễm lệ của Cảnh Nguyệt trong bóng đêm, hỏi: “Sao giáo sư Cảnh nghĩ tôi không tin lời khai của Trương Đại Vĩ?
“Chứng cứ và lời khai mâu thuẫn.” Cô trả lời: “Vân tay và giám định ADN có thể xác định Trương Đại Vĩ là người tạt axit và từng có tiếp xúc với nạn nhân Vương Văn Hạo, nhưng mặt khác lại chứng minh người ném bom không phải ông ta.
Một người sẽ không chuẩn bị hai công cụ giết người khác nhau để gây án.”
“Nếu Trương Đại Vĩ không đặt bom vậy tại sao ông ta phải nhận tội? Vì ông ta biết hoặc đoán được hung thủ là ai, và ông ta phải bảo vệ người này.
Sau đó sẽ có hai hướng suy đoán: thứ nhất, Trương Đống chính là người đặt bom, trả thù vì quá oán hận; thứ hai, là một nạn nhân cũng bị nguồn dược phẩm có vấn đề này hãm hại, và khả năng Trương Đống cũng biết người này.”
Sở Từ nhìn Cảnh Nguyệt, đôi mắt lấp lánh, anh đồng ý với suy đoán của Cảnh Nguyệt.
Nguồn dược phẩm của bệnh viện xảy ra vấn đề nên người bị hại không thể nào chỉ có một người.
Người có thể khiến Trương Đại Vĩ dùng cả tính mạng mình ra bảo vệ có thể là người cả đời ông ta tự hào nhất, Trương Đống; hoặc có thể là người bị hại giống như ông ta.
Vì vậy hành trình không thể thiếu ngày mai đó là đến nhà của Trương Đại Vĩ.
Sở Từ xoải bước dài về phía trước, tiến vào “khoảng cách thân mật” (2a) của Cảnh Nguyệt.
Anh cao hơn Cảnh Nguyệt rất nhiều, anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt đượm tình ý: “Giáo sư Cảnh, có người nào khen cô quá thông minh chưa?!”
Cảm nhận được hơi thở của một người đàn ông xa lạ, Cảnh Nguyệt bất chợt rùng mình, cô lùi về sau vài bước theo bản năng, duy trì khoảng cách cá nhân (2b) giữa hai người.
(2a,b) Giải thích chi tiết cuối chương
“Rất nhiều!” Cô nghĩ trong vài giây rồi trả lời thật lòng, rất tự tin và kiêu ngạo.
Dáng vẻ chân thật của Cảnh Nguyệt khiến cho sự căng thẳng suốt ngày hôm nay của Sở Từ tiêu tan, môi anh khẽ nở nụ cười.
Anh cười cười: “Giáo sư Cảnh mà làm cảnh sát hình sự e rằng bọn tôi coi như bay mất chén cơm.”
“Tôi theo chuyên ngành phẫu thuật, thích cảm giác được cầm dao mổ hơn.”
Cho dù là dao giải phẫu hay dao phẫu thuật.
(3)
(3) Giải phẫu: phẫu tích trên xác để nghiên cứu – Phẫu thuật: thủ thuật của ngoại khoa để điều trị
“Tôi đưa giáo sư Cảnh về khách sạn.” Thấy Cảnh Nguyệt hút thuốc xong, anh đưa tay muốn cầm túi xách thay cô.
Cảnh Nguyệt xua tay từ chối: “Tôi biết đường, đội trưởng Sở nên về nhà nghỉ ngơi sớm, bồi bổ tinh thần cho trận chiến ngày mai.”
“Để một phụ nữ ra về một mình không phải hành động của một quý ông, huống chi khách sạn của cô nằm cùng đường.” Sở Từ giơ chìa khóa xe trong tay.
Nếu tiện đường, vậy Cảnh Nguyệt không từ chối, ngoan ngoãn lên xe.
Khách sạn chỉ cách Cục Cảnh Sát mười phút lái xe, Sở Từ đưa cô đến khách sạn, xác định cô lên phòng rồi mới rời đi theo hướng ngược lại.
*
Tiện nghi ở khách sạn đều giống nhau, một giường đơn, tủ đầu giường, tủ tivi và điều khiển từ xa.
Cảnh Nguyệt tắm xong lấy máy sấy hong khô tóc.
Cảm giác mệt mỏi qua đi, cô không còn cảm thấy buồn ngủ.
Cô lấy điều khiển mở tivi, cáp truyền hình ở đây chẳng được mấy đài, đã qua thời gian tin tức, đến giờ của mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, đề tài gia đình.
Cảnh Nguyệt không có hứng thú, chuyển kênh mấy lần không tìm được chương trình mình yêu thích đành tắt tivi đi.
Nơ-ron thần kinh của Cảnh Nguyệt vẫn còn đang chạy trên đường cao tốc, cô nghĩ về vụ án 713, rồi nghĩ đến phần luận văn nghiên cứu, còn suy nghĩ thêm việc sẽ trồng thêm một vài loại hoa giống ở sân nhà cô Cảnh Tân sau khi trở về thành phố Lô.
Tiếng di động trong túi xách vang lên trong không gian yên tĩnh lại trở nên ồn ào hơn bao giờ hết, Cảnh Nguyệt lấy điện thoại, đi ra phía cửa sổ nhận điện.
Là Hứa Mặc Bạch.
Chỉ là quan tâm theo lệ.
Hứa Mặc Bạch là luật sư hình sự, có phòng luật sư riêng, khá có danh tiếng trong giới, lời nói cũng có trọng lượng.
Cảnh Nguyệt làm pháp y của Công an Tỉnh, cũng tiếp xúc nhiều với bên hình sự nhưng hai người hiếm khi nói về chủ đề này.
Vụ án 713 gây chấn động cả nước, Hứa Mặc Bạch biết Cảnh Nguyệt hiện tại đang được điều đến thành phố Dương hiệp trợ điều tra, vụ án vẫn đang được bảo mật nên Hứa Mặc Bạch cũng không hỏi chỉ dặn dò cô nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào rảnh anh ta sẽ đến thành phố Dương thăm cô, rồi cúp điện thoại.
Tít….
Tít… tít…
Chuỗi âm thanh báo hiệu di động cô gần hết phin.
Cảnh Nguyệt mở weibo, có một người đề nghị kết bạn, nick name là Nhân Gian Chính Đạo, ảnh avatar là bìa truyện “Và Rồi Chẳng Còn Ai” (4), không có phần mô tả.
(4) Tiểu thuyết trinh thám của tác giả Agatha Christie biết đến dưới cái tên khác Ten Little Niggers hoặc Ten Little Indians (10 Người Da Đen Nhỏ).
Tiểu thuyết nói về vụ án bí ẩn trên hòn đảo Soldier Island với 10 người bằng cách này hay cách khác đã thiệt mạng mà không hề có sự hiện diện hay dấu vết của thủ phạm.
Đây được coi là một trong những tiểu thuyết hình sự xuất sắc và nổi tiếng nhất của Agatha Christie.
Cảnh Nguyệt bấm từ chối.
Nhắn tin cho Tân Yến biết sáng sớm mai cô sẽ không đến Cục Cảnh Sát.
Một phút sau lại thấy một người đề nghị kết bạn.
Lần này có tin nhắn kèm theo: Là tôi, Sở Từ.
Cảnh Nguyệt chấp nhận, ngay sau đó đối phương lại nhắn một tin: “Giáo sư Cảnh, 8 giờ sáng mai tôi chờ giáo sư ở khu vực tiếp khách dưới sảnh khách sạn.”
Cảnh Nguyệt trả lời được, sau đó di động đột ngột tắt nguồn.
Cô không biết tin nhắn đã được gửi đi chưa.
Cô tìm dây sạc ở trong túi xách, nhưng phát hiện vì quá gấp gáp nên có lẽ đã đánh rơi dây sạc ở nhà cô của mình rồi.
Cô nhét di động vào túi xách, tự dặn mình phải nhớ sáng mai dậy sớm một chút, xuống dưới trước chờ Sở Từ.
Một đêm thật dài.
Mặt trời nhô lên từ phía đằng Đông, những đám mây như những que kẹo bông, con chim nhỏ rời tổ kiếm ăn, một vài chú bướm bay đi hút mật trên những bông hoa, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
Cảnh Nguyệt bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, cô mơ mơ màng màng rời giường mở cửa, nghĩ đó là người dọn vệ sinh.
“Tôi…”
“Giáo sư Cảnh…”
Sở Từ cạo sạch râu, mặc cảnh phục, tinh thần sảng khoái đứng trước cửa.
Anh nheo mắt nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ của Cảnh Nguyệt, tầm mắt quét đến phần ngực của cô như mật ngọt hoa đào lộ ra trong nắng sớm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Sở Từ nhanh chóng nhìn sang hướng khác, tim đập như sấm nổ, vành tai đỏ ửng.
Thế nhưng anh vẫn duy trì vẻ mặt bất biến, bình tĩnh giải thích: “Tôi gọi điện thoại nhiều lần nhưng không được, tôi đoán có lẽ giáo sư Cảnh ngủ quên.”
Cảnh Nguyệt lúc này mới tỉnh táo, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rưỡi, cô xác thực đã ngủ quên.
“Xin lỗi đội trưởng Sở, anh đợi tôi thêm mười phút.”
Nói xong, Cảnh Nguyệt đóng xầm cửa, cấp tốc vệ sinh cá nhân và thay quần áo, căn bản không chú ý đến ánh mắt bất thường của Sở Từ.
Chưa đến mười phút Cảnh Nguyệt đã xong xuôi, cô mở cửa, một lần nữa xin lỗi Sở Từ vì trễ hẹn.
Sở Từ nhìn cô.
Cảnh Nguyệt mặc bộ âu phục màu xám, tóc cột ra phía sau, đeo kính, gương mặt trang điểm sơ, từ đầu đến chân đều lộ ra dáng vẻ của một người công tác trong ngành giáo dục.
Sở Từ hiểu.
Cảnh Nguyệt muốn giúp anh thu hẹp khoảng cách xa lạ giữa anh và Trương Đống.
“Giáo sư Cảnh bị cận?” Đến sớm nên Sở Từ đã mua sữa đậu nành và bánh bao, giống như bữa sáng ngày hôm qua cô đã mời.
Sở Từ đưa sữa và bánh cho Cảnh Nguyệt, khởi động xe.
Sữa chỉ còn âm ấm chứng tỏ Sở Từ đã đợi được cô một lúc rồi, Cảnh Nguyệt càng cảm thấy xấu hổ, cô gỡ kính xuống giải thích: “Đây là kính trắng bình thường, tôi đeo nó vào để Trương Đống càng tin tưởng vào chúng ta hơn.”
Sở Từ mỉm cười.
Cảnh Nguyệt chưa đầy ba mươi, là giáo sư trẻ nhất thành phố Lô, chỉ lớn hơn Trương Đống vài tuổi.
Đeo kính quả thật giúp cô tăng thêm sự chững chạc, đắp nặn rõ nét thân phận là một giáo sư dày kinh nghiệm.
(2) Có 5 vùng không gian khác nhau tùy thuộc vào từng đối tượng giao tiếp.
Vùng thân mật (từ 0 - 45cm): Vùng này được dành cho gia đình và những người yêu nhau.
Sự tiếp xúc gần gũi như ôm, chạm và thì thầm với nhau...!chỉ dành riêng cho các mối quan hệ cá nhân.
Vùng riêng tư gần (45 - 60cm): Đây là khoảng cách được sử dụng tương đối phổ biến ở Mỹ.
Vùng này xuất hiện trong các cuộc gặp gỡ giữa bạn bè, người quen và các đối tác đáng tin cậy.
Vùng riêng tư xa (0,6 - 1,2m): Khoảng cách giữa các cá nhân khi tiếp xúc với nhau cỡ một cánh tay.
Trong vùng này, chúng ta có thể giao tiếp thoải mái mà không sợ phải đụng chạm vào nhau.
Vùng xã giao (từ 1,2 - 3,6m): Khoảng cách này phù hợp cho hầu hết các mối quan hệ trong công việc hàng ngày như: gặp gỡ với những người mới quen hoặc ở những cuộc họp trang trọng...
Vùng đại chúng (trên 3,6m): Vùng này hầu như được sử dụng khi thuyết trình, diễn thuyết trước công chúng..