“"Xá Lợi Phất! Những kẻ thiếu phúc đức và căn lành thì ít hy vọng được sinh về cõi ấy….
Người ấy, đến khi lâm chung, sẽ được thấy Phật A Di Đà và các vị thánh chúng nước ấy hiện ra trước mặt.
Trong giờ phút ấy, tâm ý người kia sẽ an trú trong định, không hề điên đảo và tán loạn, do đó người ấy được vãng sinh ngay về nước Cực Lạc” (1)
Mặt trời mọc ở đằng đông, nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt của Dao Tri Hành đang quỳ trước bàn thờ Phật, hắn tụng kinh xong, niệm câu A di đà Phật rồi đứng dậy, hắn đã quỳ suốt đêm, hai chân tê đi, mắt tối sầm, choáng váng hắn ngã vào cạnh của bàn thờ, màu chảy không ngừng.
Dao Tri Hành cũng không thèm để ý, cầm đại tầm vải trắng trên bàn thờ chặn lên vết thương cầm máu.
Hắn bước khỏi phòng đi ngang qua tiền sảnh của khách sạn Hương Giang, cột đá bằng cẩm thạch treo một màn hình tivi đang phát tin tức buổi sáng.
Phóng viên tại hiện trường đang cầm micro phỏng vấn một cụ ông dạy sớm tập dưỡng sinh.
“Là bác phát hiện thi thể đầu tiên sao?”
Ông cụ quay sang vỗ về bà cụ đứng bên cạnh, an ủi: “Đừng sợ, có tôi đây!”
Sau đó ông mới trả lời câu hỏi của phóng viên, “Không phải, là vợ tôi nhìn thấy trước.
Mắt bà ấy tốt hơn tôi.
Bà ấy đang ngồi nghỉ, uống nước thì thoáng thấy có gì đó trong lùm cây, xem kỹ lại là một tử thi nữ không mặc quần áo, bà ấy sợ đến tái xanh mặt mày.
Sau đó mấy người luyện thái cực chúng tôi cũng ra coi nên cùng nhau báo cảnh sát.”
…
“Thưa quý khán giả, vào khoảng 7 giờ sáng nay tại khu công viên đối diện biển, cách khách sạn Hương Giang tầm ba cây số đã phát hiện một bộ tử thi nữ, nạn nhân l.õa th.ể, bị cướp hết tài sản, nghi là bị cướp, h.iếp rồi giết hại.
Con đường chính dẫn vào khu công viên đang tu sửa nên chưa lắp đặt camera.
Mong người dân chú ý an toàn, không nên đi một mình vào lúc tối muộn ngang qua khu vực này.”
Dao Tri Hành đầu óc trống rỗng chỉ còn lại mấy từ ‘cướp, h.iếp, rồi giết hại’ không ngừng vang vọng.
Hai tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm, mặt đỏ lựng, hai mắt phừng phừng lửa giận.
“Anh à… anh không sao chứ?” Nhân viên thấy sắc mặt Dao Tri Hành khác lạ, nên hỏi thăm.
Dao Tri Hành vung tay, hai mắt nhìn chằm chằm lên màn hình tivi đang quay hiện trường án mạng, thi thể đã được làm mờ nhưng mơ hồ vẫn nhìn ra được tình cảnh thảm hại của nạn nhân.
Dao Tri Hành không thở được, hai tay đấm mạnh lên ngực nhiều lần.
‘Ọc’ – một ngụm máu đen phun ra.
“Anh à… anh à….” Nhân viên bị dọa sợ, lập tức đỡ lấy Dao Tri Hành.
Tích tích – Di động trong túi truyền đến âm báo nhắc nhở.
Dao Tri Hành cố gắng đứng trụ, rút điện thoại ra, “Tôi không sao, cám ơn!”
Nhân viên sợ Dao Tri Hành phát bệnh nên đỡ hắn ngồi xuống ghế sofa, rồi ra quầy tiếp tân gọi cấp cứu.
Sau khi gọi điện thoại xong, cô ta ngẩng đầu lên, trong sảnh không thấy bóng dáng Dao Tri Hành ở đâu, chỉ còn lại vũng máu để minh chứng rằng vừa rồi không phải cô ta gặp ảo giác.
Tin báo từ Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Dao Tri Hành mở ra.
Lam Râu Mép: Thông báo, thông báo.
Vì có một thành viên trong tiểu tổ vi phạm quy tắc trò chơi nên thành viên này lập tức bị ‘xóa sổ’.
Trương Siêu bị khóa ứng dụng suốt mấy ngày, hôm nay mới được mở lại thì nhận được tin này, trong lòng hắn lo lắng không nguôi.
Hắn sợ mình bỏ lỡ chuyện gì đó nên nhanh chóng nhắn lại.
Tuy nhiên bây giờ hắn đã rút kinh nghiệm, không hỏi mấy câu vớ vẩn, nhắm thẳng vào vấn đề mấu chốt.
Số 1: Là ai vi phạm quy tắc trò chơi?
Số 1: Bị giết – xóa sổ do ai chấp hành?
Hai giây sau.
Lam Râu Mép: Chính thành viên trong tổ thanh trừ.
Trương Siêu nhổ nước miếng, chửi thề ‘Con mẹ nó!’, bây giờ hắn mới nhận ra hắn đã leo lên thuyền giặc.
Gã Lam Râu Mép đã nắm được hết tất cả điểm yếu của bọn họ, còn bọn họ thì không biết gì về gã.
Quả thực bọn họ như những con chuột bạch được gã nuôi để làm thí nghiệm, tùy gã mổ bụng hay phanh thây, nếu vẫn còn sống thì bọn họ vẫn phải liều mạng đến cùng.
Dao Tri Hành đọc xong tin nhắn của Lam Râu Mép, thinh lặng
Hắn cười nham nhiểm.
Gã Lam Râu Mép rõ ràng muốn cho bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Có điều… cũng chẳng sao.
Lam Râu Mép gửi tin nhắn được 10 giây thì ứng dụng tự động tháo cài đặt, mọi người thoát khỏi Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Hiện tại không cần người ngoài cuộc giữ gìn trật tự.
Những con dã thú đã xổng chuồng, bản năng hoang dã, khát máu của nó được khơi dậy, chúng nó sắp bắt đầu giác đấu.
Thành viên trong tiểu tổ buộc phải theo quy định không được tìm hiểu thân phận của đối phương.
Tuy nhiên ở trong thành thị xác suất xảy ra liên tiếp án mạng các bà vợ bị giết đều không cao, cho nên đặt biệt danh số 1, số 2, số 3 tưởng chừng là bảo vệ thông tin cá nhân của người chơi, nhưng thực chất bọn họ đã bị lừa vào tròng.
Bọn họ giống như Adam Eva bị con rắn dụ ăn quả táo cấm, rồi bị trục xuất khỏi vườn địa đàng.
Thành phố Lô gần đây chỉ phát sinh hai vụ án giết vợ, Dao Tri Hành chỉ cần bỏ ra năm phút đồng hồ đã tra được thông tin cá nhân của số 2, kẻ đã giết chết vợ hắn, Phùng Đức Hoa.
Dao Tri Hành nhắn tin cho số 2, một tin nhắn với đầy đủ họ tên của Phùng Đức Hoa.
Dao Tri Hành: 12 giờ trưa, đem nhẫn cưới của vợ tôi đến số 112 đường Hương Giang Nam.
Chờ 5 phút Dao Tri Hành không nhận được tin nhắn trả lời, hắn cũng không vội.
Hắn mua một chiếc nón kết ở cửa hàng ven đường, đi bộ đến số 112 đường Hương Giang Nam.
Sau khi xác định được nạn nhân ở khu công viên là Mạnh Thu Hoa, Sở Từ đã xác định được chồng của cô ta, Dao Tri Hành, là kẻ tình nghi thứ ba.
Đúng như anh suy đoán, Dao Tri Hành có mặt trên chiếc du thuyền mà nạn nhân Trần Niệm tham gia du lịch.
Sở Từ lập tức ra lệnh cho Hàn Khiêm mời Dao Tri Hành về cảnh cục.
Kẻ tình nghi thứ ba đã được xác định, những suy luận về vụ án giết vợ liên hoàn liền mạch với nhau.
Đầu tiên là án mạng tại khu sân chơi thiếu nhi, nạn nhân Trương Lệ bị ông chủ gara xe – Trương Siêu đập chết tại chỗ, chồng của Trương Lệ là Phùng Đức Hoa có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.
Vụ án tại du thuyền, người bị hại Trần Niệm bị Dao Tri Hành đi cùng thuyền đẩy xuống biển chết đuối.
Chồng của cô ta, Trương Siêu mặc dù có động cơ giết người nhưng không có chứng cứ về mặt thời gian.
Cuối cùng là án g.iết người tại công viên, nạn nhân bị Phùng Đức Hoa bám đuôi, sau khi h.iếp hắn dùng dao cắt đứt động mạch cổ, c.hết do mất máu quá nhiều.
Thế nhưng rõ ràng Phùng Đức Hoa đang bị cảnh sát giám thị 24/24, làm sao hắn có thể trốn thoát và thực hiện hành vi giết người?
12 tiếng trước.
Căn phòng Phùng Đức Hoa thuê là một căn nhà lầu tư nhân ở thôn Thành Trung, xung quanh đó có nhiều căn như vậy, lẩn khuất trong thành phố nhộn nhịp, có nhiều ngỏ hẻm ngoằn ngoèo, ngoắt ngoéo, nhiều góc khuất, đèn đường nhiều khi không thể chiếu đến cuối đường, tối đen như mực.
Lý Linh Ninh và một nam cảnh viên cùng phụ trách giám sát Phùng Đức Hoa.
Từ khi hắn thua nửa số tiền bảo hiểm, hắn không đến hội quán Tiểu Phương ở nhà từ sáng đến tối, không thấy ra ngoài.
Lý Linh Ninh ngồi ở trong xe đến phát chán, cô ấy dặn đồng nghiệp trông chừng, còn mình xuống xe đi mua cơm hộp.
Việc theo dõi mục tiêu ngoài hiện trường là khổ nhất, cả ngày ngồi ở trong chiếc xe hơi chật hẹp, chỉ có mấy phút đi mua cơm hộp là có thể ra ngoài duỗi chân duỗi tay.
Mấy căn nhà cho thuê này không có nhiều tiện nghi, và giá thuê cũng rẻ, là sự lựa chọn của đa số công nhân viên mới đến thành phố.
Chủ nhà trọ có đầu óc kinh doanh, họ thường dùng tầng trệt mở một hàng tạp hóa hoặc quán ăn.
Lý Linh Ninh mua hai hộp cơm thịt kho, chậm rãi đi về xe.
Bỗng nhiên cô ấy nghe thanh âm la hét, cô ấy nhanh chóng chạy đến.
Ngay đống rác nơi ngã rẽ có một bộ thi thể nữ k.hỏa t.hân.
“Tôi là cảnh sát! Không sao, không sao rồi!” Lý Linh Ninh quăng hộp cơm, lập tức gọi cảnh sát, rồi đi vào cùng với người đang la thất thanh.
“A….a….” Cô gái không ngừng la lớn, ngồi xổm xuống, vùi đầu giữa hai cánh tay không dám nhìn.
Lý Linh Ninh vừa an ủi, vừa đưa mắt nhìn cỗ tử thi trong đống rác.
Tay chân nạn nhân bị trói chặt, da trắng bệch, trên người dày đặc những vết roi có cũ có mới, mặt bị đánh đến nát bét, hai v.ú sưng tấy, có dấu vết gặm cắn, một quả bóng nhét trong miệng và được quấn chặt bằng dây thắt lưng.
Lý Linh Ninh cố nén cơn buồn nôn, cô ấy vỗ nhẹ lưng nhân chứng để cô gái trấn tĩnh lại.
“Chuyện gì vậy?” Cảnh viên cùng theo dõi Phùng Đức Hoa với Lý Linh Ninh nghe tiếng thét cũng chạy đến.
“Bảo vệ hiện trường trước đã!” Lý Linh Ninh thấy xung quanh bắt đầu có khá nhiều người vây xem.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi là cảnh sát hình sự, mời mọi người mau chóng di tản.”
“Trong đống rác ấy là cái gì vậy… Trời ạ… Người chết….”
“Người chết….
Ai chết vậy….”
Xe cảnh sát nhanh chóng được điều tới phong tỏa hiện trường.
Phùng Đức Hoa tỉnh giấc, hắn gội đầu, trước khi ra ngoài còn lấy chai nước hoa rẻ tiền của vợ xịt thêm vài cái.
Nghe tiếng còi hụ cảnh sát, hắn sợ run lên, giả bộ bình tĩnh ra bắt chuyện với bà chủ nhà trọ.
“Chuyện gì vậy, sao nhiều xe cảnh sát tới đây vậy?”
“Nghe nói bên kia có người chết! Đúng là nghiệp chướng!”
“À…” Phùng Đức Hoa xoa xoa đầu mũi.
Hắn vỗ ngực trấn an, không tìm hắn là tốt rồi.
Hắn lách xe cảnh sát, đi đến công viên gần khách sạn Hương Giang theo kế hoạch.
Chờ đến khi thi thể được đưa về Cục cảnh sát Lý Linh Ninh mới nhớ ra không ai giám sát Phùng Đức Hoa.
“Tiêu rồi!”
Lý Linh Ninh nhanh chóng chạy đến dưới lầu của Phùng Đức Hoa, gặp bà chủ nhà trọ đang xem tivi: “Chào dì!”
Bà chủ nhà trọ biết Lý Linh Ninh, lần trước khi vợ của Phùng Đức Hoa chết Lý Linh Ninh có đến một lần: “À thì ra cô cảnh sát xinh đẹp.
Này người chết ở bên kia với kẻ giết Trương Lệ là cùng một người à?! Ôi chao ơi, các đồng chí cảnh sát phải nhanh chóng bắt mấy tên khốn này!”
Bà ta cũng bị dọa sợ, gặp được Lý Linh Ninh cảm thấy an toàn hơn một chút, vồn vã nói chuyện vài câu.
“Dì à… Xin hỏi Phùng Đức Hoa ra ngoài rồi sao?”
“Ừ, nó đi rồi.
Nếu cô cảnh sát xinh đẹp muốn tìm nó lấy lời khai thì qua bên sòng bạc Tiểu Phương đi, chắc chắn sẽ gặp được nó.
Vợ vừa chết đã đi mồi chài bà chủ hội quán.
Cảnh sát không biết đâu, nó xịt nước hoa thơm phức, chải chuốt bóng loáng.”
Lý Linh Ninh đến hội quán Tiểu Phương nhưng Phùng Đức Hoa không hề đến đó.
Lý Linh Ninh thật sự lo lắng, mau chóng báo cáo với Sở Từ.
Cái chết của Mạnh Thu Hoa khiến Lý Linh Ninh cả ngày không nói câu nào.
Tuy tất cả mọi người đều nói lỗi không phải do cô ấy, dù sao không ai ngờ được quanh khu vực Phùng Đức Hoa ở lại xuất hiện một án mạng; hơn nữa, đúng là Phùng Đức Hoa lén đi giết người.
Lý Linh Ninh cũng hiểu cách xử trí của cô ấy như an ủi nhân chứng, bảo vệ hiện trường án mạng là không hề sai; nhưng cô ấy cho rằng mình đã có thể làm được tốt hơn, tránh mất đi một sinh mạng vô tội.
Đến nay đã có bốn người chết, đội hình sự gặp áp lực rất lớn.
Rõ ràng bọn họ đã biết được hung thủ là ai, nhưng vì không có chứng cứ trực tiếp nên không thể bắt được bọn chúng.
Hàn Khiêm đến nhà và công ty của Dao Tri Hành nhưng không tìm được hắn, người giúp việc trong nhà nói hắn đã đi từ hôm qua đến nay vẫn chưa thấy về.
Hàn Khiêm báo cáo lại với Sở Từ, Sở Từ ngẫm nghĩ một hồi, anh nhớ ra một chỗ.
“Số 112 đường Hương Giang Nam”
Đây là cửa hàng đầu tiên của hai vợ chồng Dao Tri Hành và Mạnh Thu Hoa.
Dao Tri Hành tuy rằng muốn giết chết Mạnh Thu Hoa, nhưng hắn không thể buông bỏ công lao vợ hắn đã làm vì hắn.
Vì vậy hắn tuyệt đối không muốn vợ mình trước khi chết còn bị làm n.hục.
Nội tâm hắn vẫn thầm cảm kích Mạnh Thu Hoa.
“Đội trưởng, em đến đó ngay!” Hàn Khiêm cũng nghĩ đến vấn đề này.
Hiện tại, chưa tìm thấy được Phùng Đức Hoa, khả năng sẽ bị hoặc đã bị Dao Tri Hành giết chết.
Sở Từ vỗ vai Hàn Khiêm, chỉ sang Lý Linh Ninh đang xụ mặt buồn bã: “Để người khác đi! Cậu sang nói với cô ấy, chúng ta là cảnh sát hình sự, cũng chỉ là người bình thường, không phải siêu nhân.”
Hiểu được năng lực mình còn quá nhỏ bé thì càng yêu thương mạng sống và trân quý người bên cạnh.
Vừa vặn Cảnh Nguyệt đã nghiệm thi xong hai cỗ tử thi, cô đi về đội hình sự, sắc mặt không tốt lắm.
“Có phát hiện gì sao?”
Cảnh Nguyệt nhìn Sở Từ: “Nạn nhân Mạnh Thu Hoa tử vong do bị cắt cổ, đứt động mạch cổ, thân thể có nhiều vết thương trầy xước do chống cự.
Vì cô ta bị xâm phạm khi còn sống nên tôi có thể lấy được t.inh d.ịch bên trong cơ thể, sau khi đối chiếu DNA thuộc về Phùng Đức Hoa, có thể xác định hung thủ chính là hắn.”
Nghe xong tin này, toàn cảnh đội phấn chấn hơn hẳn.
“Thông báo lệnh truy nã Phùng Đức Hoa toàn thành phố.
Hàn Khiêm, Lý Linh Ninh hai người phụ trách bắt hung thủ.” Sở Từ ra lệnh/
“Vâng, đội trưởng!”
Lý Linh Ninh rốt cục cũng nở nụ cười, cô ấy nhìn Cảnh Nguyệt đầy chờ mong: “Giáo sư Cảnh, vậy thi thể nữ giới phát hiện gần nhà Phùng Đức Hoa thì sao?”
“Nạn nhân là nữ, tóc đen, cao 163cm, tuổi từ 20 đến 22, thời gian tử vong từ 13 giờ đến 15 giờ hôm qua, nguyên nhân cái chết là dùng ma túy quá liều.
Vì khuôn mặt đã bị nát nên tạm thời chưa thể nhận diện được thông qua khuôn mặt, nạn nhân không có giấy tờ tùy thân nên chưa chứng minh được thân phận.”
“Tôi thấy trên người nạn nhân có rất nhiều vết thương, tay chân đều bị trói, miệng bị nhét kín.”
Cảnh Nguyệt đưa tay, trợ lý của cô Tân Yến tự giác đưa túi vật chứng qua cho cô.
“Trước khi chết nạn nhân bị b.ạo d.âm, ắt hẳn đây là kẻ ham muốn SM.
Trong cơ thể nạn nhân không có t.inh d.ịch.
Đây là thứ bị nhét vào miệng nạn nhân.” Cảnh Nguyệt nghiêm túc, đưa quả bóng vẽ khuôn mặt cười ra.
Lý Linh Ninh che miệng, “Khuôn mặt cười này….”
“Hung thủ có thể là kẻ đã giết chết Liễu Yên…” (2)
Mọi người tròn mắt kinh ngạc.
Sở Từ không lấy làm ngạc nhiên, ngay khi ở hiện trường nhìn tử trạng anh đã có thể đoán ra được.
“Như vậy nói cách khác ‘Khuôn mặt cười’ chí ít đã sát hại hai người phụ nữ vô tội.
Thế nhưng tại sao hắn vứt thi thể ở đống rác thôn Thành Trung.
Nên nhớ rằng người sống ở thôn này đều làm công nhân viên, dù sớm hay trễ đều tập nập người qua lại, thi thể rất dễ bị phát hiện.” Lão Tù nghi ngờ.
“Hơn nữa bên ngoài thôn Thành Trung là đường chính, tất cả các ngả đường đều gắn camera, hung thủ chọn vứt thi thể tại đây sẽ bị ghi hình.”
“Vì hung thủ muốn thi thể bị phát hiện.” Sở Từ khẳng định, “Và hắn có tự tin camera không quay được hắn.”
“Đội trưởng nói đúng! Tôi tra tất cả các camera xung quanh khu vực đó đều không phát hiện chiếc xe nào khả nghi.” Tần Hàm lên tiếng.
“Hung thủ muốn thi thể bị phát hiện vào đúng thời gian hắn đã định.
Cảnh sát sẽ chạy đến hiện trường, trong con ngõ chật hẹp chật ních người xem.
Toàn bộ sự chú ý của cảnh sát đều dồn vào thi thể này… Vậy chúng ta sẽ quên điều gì?”
Cảnh viên nam lập tức nhớ ra: “Em và Tiểu Linh Thông quên giám sát Phùng Đức Hoa.”
“Đúng! Đây chính là nguyên nhân tại sao hung thủ bỏ xác của nạn nhân tại đó.
Cảnh sát theo dõi Phùng Đức Hoa sẽ tách ra, hắn có cơ hội đi về hướng công viên để sát hại Mạnh Thu Hoa.”
“Vậy tại sao ‘Khuôn mặt cười’ này lại giúp Phùng Đức Hoa hoàn thành việc mưu sát Mạnh Thu Hoa?”
“Bởi vì trò chơi này vốn là của hắn.
Trương Siêu, Phùng Đức Hoa và Dao Tri Hành đều do hắn chọn làm quân cờ của hắn.
Trò chơi chưa kết thúc, quân cờ dĩ nhiên không thể tự đào thải.” Sở Từ biết ‘Khuôn mặt cười’ này sớm biết cảnh sát đang theo dõi Phùng Đức Hoa nhưng hắn không hề báo Phùng Đức Hoa trốn đi, cũng không từ bỏ kế hoạch giết Mạnh Thu Hoa mà dùng một sinh mệnh khác để chuyển hướng chú ý của cảnh sát, để Phùng Đức Hoa có thể dễ dàng tiếp tục kế hoạch của hắn.
Hết sức tự tin.
Tin chắc rằng bản thân sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Thiên tài IT.
Có thể xâm nhập vào hệ thống an ninh của cảnh cục xóa đi đoạn ghi hình của camera, thiết kế ứng dụng để dụ dỗ phạm nhân phạm tội mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Sở Từ phấn khích phân tích tâm lý của ‘Khuôn mặt cười’.
Anh tin trên đời không có cách thức g.iết người nào là hoàn mỹ.
Giết càng nhiều người, dấu vết lưu lại càng nhiều, cũng để lại nhiều sơ hở, khả năng bắt giữ được hắn càng lớn.
“Đội trưởng! Có một người tên Dao Tri Hành đến tự thú!” Bên ngoài phòng làm việc một cảnh viên hô lớn.
Sở Từ quay đầu, chạy nhanh ra ngoài.
Mọi người cũng ngạc nhiên đi theo ra ngoài, khắp người hắn bê bết máu, hai tay hắn ôm đầu, quỳ trên đất, bình tĩnh nói chuyện.
“Tôi đã giết người, tôi muốn tự thú!”
“Anh giết ai?” Sở Từ tiến lên, lấy còng còng hai tay hắn lại.
Dao Tri Hành mặc kệ hành động của Sở Từ, “Tôi đã giết chết Phùng Đức Hoa.”
“Thi thể ở đâu?” Sắc mặt Sở Từ nặng nề hơn.
“Số 112 đường Hương Giang Nam.”
Sở Từ liếc mắt nhìn Hàn Khiêm, anh giao Dao Tri Hành cho Yến Vũ, “Đưa anh ta tới phòng thẩm vấn.”
Hàn Khiêm hiểu ý, anh ấy nhanh chóng thông báo cho cảnh viên đang đến địa chỉ đường Hương Giang Nam, nơi ấy khả năng là hiện trường đầu tiên của vụ án.
“Lão Tù, thu lưới, bắt Trương Siêu.”
Nếu Dao Tri Hành đã tự thú, thì con cá ‘Trương Siêu’ đang bơi lội tung tăng ngoài kia cũng có thể bắt về.
Sở Từ tự mình thẩm vấn Dao Tri Hành.
“Anh nói mình đã g.iết Phùng Đức Hoa?”
Vẻ mặt Dao Tri Hành bình tĩnh, hai mắt không gợn sóng, qua một đêm như già đi mười mấy tuổi, rõ ràng còn là thanh niên trai tráng.
“Vâng!”
“Tại sao anh lại g.iết hắn?”
Nhắc đến tại sao g.iết Phùng Đức Hoa, Dao Tri Hành không còn giữ được bình tĩnh, hắn lập tức phẫn nộ.
“Vì hắn không tuân thủ quy tắc, hắn làm nhục vợ tôi.
Loại cặn bã, thứ bại hoại đó có tư cách gì làm nhục vợ tôi!” Dao Tri Hành gào thét.
“Tuân thủ quy tắc gì?” Sở Từ chú ý đến từ hai từ ‘quy tắc’ mà Dao Tri Hành vừa nhắc đến có lẽ đó là của kẻ đứng ngoài cuộc, kẻ đã lập nên trò chơi này – ‘Khuôn mặt cười’.
(1) Đoạn kinh thứ 14 – Kinh A Di Đà – Phật Thuyết A Di Đà
(2) xem lại chương 30 – 31 quyển 2.