Dao Tri Hành nhìn Sở Từ một lúc, sau đó hắn bình tĩnh hơn, nhàn nhạt trả lời: “Quy tắc xã hội, quy định pháp luật.”
Nói dối.
Sở Từ đối diện với cặp mắt của Dao Tri Hành, nỗ lực tìm ra chút dấu vết chứng tỏ hắn nói dối nhưng không có.
Ánh mắt hắn tràn ngập sự chân thành.
Sở Từ không tiếp tục thông qua vẻ mặt phân tích Dao Tri Hành.
Một người trường kỳ nói dối và diễn kịch trước vợ mình thì cũng là tên lừa đảo bẩm sinh, không thể tin bất cứ những gì hắn biểu lộ.
Sở Từ cầm bút máy, mở sổ ghi chép.
“Anh vừa nói anh giết Phùng Đức Hoa là vì hắn cưỡng h.iếp rồi giết chết vợ anh?”
Dao Tri Hành trả lời: “Đúng!”
“Sáng sớm hôm nay mới phát hiện thi thể, cảnh sát vẫn chưa công bố bất kỳ thông tin nào liên quan đến vụ án ra ngoài, làm sao anh biết được Phùng Đức Hoa giết chết vợ anh?” Sở Từ hỏi.
“Vì chính hắn gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong Dao Tri Hành cố gắng rút điện thoại trong túi quần nhưng vì hai tay bị còng nên vẫn không cách nào lấy được.
“Trong điện thoại của tôi còn giữ lại tin nhắn, có thể làm chứng.” Sở Từ ra hiệu cho Tần Hàm, người cùng thẩm vấn với mình, lấy di động của Dao Tri Hành.
Tần Hàm cầm lên, có mã khóa: “Mật mã?”
“Mật mã là sinh nhật vợ tôi, 1021, chúng tôi còn hẹn sinh nhật năm nay của cô ấy chúng tôi sẽ cùng nhau đi nước ngoài.” Nhắc đến người vợ vừa qua đời, ánh mắt hắn lộ ra tia đau xót.
Tần Hàm nhập password, điện thoại mở ra, hình nền là ảnh của Mạnh Thu Hoa, ứng dụng trong điện thoại không nhiều, chỉ là những ‘apps’ thông dụng.
“Sáng hôm nay lúc 8 giờ hắn gọi tới một cuộc nhưng tôi không nhận, đến cuộc thứ hai thì tôi bắt máy.
Vừa mở miệng hắn đã nói hắn giết vợ tôi, lúc đó tôi còn mắng hắn một trận.
Cho đến cuộc gọi lần thứ ba, tôi xem tin tức trên tivi thì mới biết được những gì hắn nói là thật.”
Tần Hàm mở lịch sử cuộc gọi.
Đúng như lời Dao Tri Hành khai, đúng 8 giờ, 8 giờ 15 phút và 8 giờ 23 phút sáng quả thật có cùng một số điện thoại gọi đến.
Tần Hàm đưa di động qua cho Sở Từ.
Anh liếc nhìn rồi trả lại cho hắn: “Không ngại cho chúng tôi kiểm tra nội dung bên trong chứ?!”
Thời đại này giả một số điện thoại quá dễ, chỉ cần dùng phần mềm tự động gọi trên mạng.
Dĩ nhiên Sở Từ không tin lời giải thích của Dao Tri Hành, nhưng điều quan trọng là anh muốn để Tần Hàm kiểm tra dấu vết của ứng dụng Tiểu tổ hỗ trợ số 21.
Dao Tri Hành hơi căng thẳng, hắn liếm môi dưới, trấn tĩnh lại: “Không ngại.”
“Từ 6 giờ tối qua đến 9 giờ sáng nay anh ở đâu?” Sở Từ tiếp tục thẩm vấn.
“Ở khách sạn Hương Giang.”
“Anh không về nhà ở đó làm gì?” Tần Hàm vừa kiểm tra điện thoại vừa hỏi.
Dao Tri Hành ngẩng đầu lên, mắt nhìn xa xăm, tựa như đang rơi vào hồi ức, nở nụ cười khổ: “Tụng kinh, sám hối!”
Không đợi hỏi thêm, Dao Tri Hành tiếp tục khai: “Tôi và vợ sống cùng một thôn, cả hai nhà đều nghèo.
Cô ấy học giỏi hơn tôi nhưng để tôi có thể tiếp tục đi học cô ấy đã xin nghỉ đi làm công nhân, nhịn ăn nhịn mặc vì tôi, để tôi được học đại học.
Sau đó chúng tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cô ấy sợ tôi chịu khổ dành hết việc nặng nhọc, món gì ngon đều để phần tôi, quần áo mới cũng chỉ sắm cho mình tôi.
Các đồng chí không biết khi đó chúng tôi khổ đến mức nào đâu… Vì sợ con cũng phải chịu cực nên trong những năm tháng ấy chúng tôi đều không dám có con…”
Nghe đến đây, Sở Từ mơ hồ có thể đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.
Đơn giản như kết cục mười tám năm khổ cực của Vương Bảo Xuyến.
(1)
Sở Từ châm biếm: “Anh sám hối điều gì?”
Dao Tri Hành nghe ra được chút khinh thường trong ngữ điệu của Sở Từ, hắn khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh duy trì nét mặt như cũ.
“Sau đó công ty làm ăn phát đạt, tiền cũng nhiều hơn, tôi phạm phải sai lầm mà mọi đàn ông đều sẽ mắc phải.
Vợ ở nhà vừa thô kệch, vừa nóng tính, lại còn già nua làm sao sánh được với cô thư ký trẻ đẹp.
Tôi cảm nhận được bản thân đã tìm được tình yêu chân thành.
Tôi và vợ vốn dĩ không hề có tình yêu, tôi chỉ biết ơn cô ấy chứ không hề yêu, tôi muốn ly hôn để được sống cùng thư ký của mình.”
Tần Hàm lườm một cái, chỉ muốn cho hắn một bợp tai.
Cái gì mà sai lầm mọi người đàn ông đều phạm phải.
Nói cứ như ấp trứng là nở ra gà con vậy.
Tần Hàm đập điện thoại xuống bàn: “Ha ha, lỡ tay… Anh cứ tiếp tục.”
“Rồi vợ tôi mang thai, thư ký cầm tiền bỏ đi, tôi cũng quyết tâm sẽ an phận cuộc sống này.
Thế nhưng vợ tôi bị trầm cảm nặng, mắc bệnh tâm lý, cả ngày đều cáu kỉnh, lo âu.
Tôi cảm thấy mình thật có lỗi với cô ta.
Vì vậy, mùng một hàng tháng tôi đều đến khách sạn Hương Giang tụng kinh, bái Phật, sám hối mọi tội lỗi của mình.”
“Sao không niệm kinh ở nhà, lại chạy ra khách sạn, sở thích này của anh thật kỳ lạ.” Tần Hàm đã tra xét tất cả bộ nhớ đệm và thông tin sao lưu trên di động nhưng không hề tìm được bất kỳ manh mối nào.
Dao Tri Hành cúi đầu: “Vợ tôi không chịu được mùi đàn hương, chỉ cần ngửi mùi liền phát bệnh.”
“Dao Tri Hành, ngày 29 tháng 8 anh ở đâu?” Sở Từ đột nhiên hỏi.
Nạn nhân Trần Niệm chết khuya ngày 29 tháng 8, cũng là rạng sáng ngày 30 tháng 8.
“29 tháng 8?” Dao Tri Hành ngẫm nghĩ một lát, “Tôi ở trên du thuyền, công ty vượt 80% mục tiêu đề ra trong sáu tháng đầu năm nên tôi tổ chức cho cả công ty đi du lịch đảo… Tôi nhớ trên chiếc du thuyền ấy còn xảy ra chuyện, có một cô gái bị chết.”
“Anh biết chồng của người phụ nữ ấy là ai không?”
Dao Tri Hành lắc đầu: “Đồng chí thật biết nói đùa, ngay cả nạn nhân tên gì tôi còn không biết, làm sao biết được chồng cô ta là ai.”
Sở Từ nhìn Dao Tri Hành chằm chằm, anh khẽ mỉm cười: “Đúng không?”
Không thèm để ý một miệng nói dối của hắn.
“Anh nói mình giết Phùng Đức Hoa, vậy làm sao anh gặp được hắn, gặp hắn ở đâu, làm sao giết chết hắn?” Không cho Dao Tri Hành cơ hội lơi lỏng, Sở Từ liên tiếp đặt ba câu hỏi.
“Tôi hẹn hắn ra số 112 đường Hương Giang Nam.
Hắn uy hiếp đòi tôi một triệu tệ hắn sẽ trả chiếc nhẫn cưới của vợ tôi… Chúng tôi xảy ra mâu thuẫn..
Hắn còn làm nhục vợ tôi nên tôi đ.âm một d.ao vào bụng hắn… Sau đó Phùng Đức Hoa nằm bò trên đất, không nhúc nhích.
Lúc đó tôi sợ lắm nên bỏ chạy.
Chạy được một đoạn nghĩ vẫn thấy sợ nên tôi đến đây tự thú.”
“Anh hẹn Phùng Đức Hoa như thế nào?”
Dao Tri Hành chỉ vào điện thoại trên tay Tần Hàm: “Tin nhắn.”
Sở Từ cầm lại điện thoại, mở tin nhắn, quả nhiên có một tin nhắn được gửi đi lúc 8 giờ 40 phút.
Người nhận tin chính là số máy đã gọi tới trước đó.
Sở Từ muốn tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng phòng thẩm vấn có người gõ ba tiếng.
Sở Từ đứng dậy đi ra ngoài.
“Đội trưởng, có điện thoại!”
Sở Từ nhận máy, là cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm tìm thi thể của Phùng Đức Hoa tại số 112 đường Hương Giang Nam.
“Đội trưởng, cửa phòng mở toang nhưng không phát hiện thi thể của Phùng Đức Hoa, chỉ có một vũng máu trên đất và mấy tờ tiền nằm rải rác.”
“Cậu lặp lại lần nữa!” Sở Từ cũng kinh hãi, anh quay đầu nhìn Dao Tri Hanh đang rất bình tĩnh ngồi bên trong, con ngươi ngày càng tối đi.
Hai ngày này Cảnh Nguyệt đều quen thỉnh thoảng đọc bình luận trang Tấn Giang trên di động.
Lượng bình luận tăng khá nhiều, cô luôn để ý xem có tin nhắn đặc biệt nào hay không.
Cô quan sát Sở Từ thẩm vấn Dao Tri Hành, cô cảm giác vụ án không thể kết thúc một cách êm đẹp như vậy, cô vừa đi ra ngoài uống ly nước vừa lướt xem điện thoại, lập tức sửng sốt.
Có một bình luận được đăng cách đây một tiếng đã thu hút sự chú ý của cô.
- - - - - - - - - - - - -
(1) Vương Bảo Xuyến là một trong những mỹ nữ Trung Quốc, vốn là con út trong nhà tể tướng Vương Doãn.
Bảo Xuyến không chỉ là thiên kim tiểu thư xinh đẹp mà còn là một cô gái rất thông minh.
Một lần, mỹ nữ Vương Bảo Xuyến tình cờ gặp một thư sinh nghèo tên là Tiết Bình Quý và đem lòng yêu chàng thanh niên nghĩa hiệp này.
Biết rằng, nếu nói ý định lấy Tiết Bình Quý, cha mình sẽ không đồng ý nên Bảo Xuyến đã đề nghị với cha mình cho mình dùng hình thức ném tú cầu để chọn chồng.
Kết quả là quả tú cầu được Bảo Xuyến ném thẳng vào tay của chàng thư sinh nghèo họ Tiết.
Theo quy định, Bảo Xuyến sẽ được gả cho Tiết Bình Quý.
Tuy nhiên, Vương Doãn sau khi biết thân phận nghèo khổ của Tiết thì nhất định không đồng ý.
Bảo Xuyến cũng không nghe theo lời cha, nhất định đòi lấy cho được Tiết Bình Quý vì đó là người chồng trời đã định đoạt cho cô.
Tuy nhiên, bên nhau chưa được bao lâu thì Tiết được lệnh nhập ngũ.
Suốt 18 năm sau đó, mặc dù không nhận được bất cứ tin tức nào của chồng, song Bảo Xuyến vẫn một mực tảo tần chăm sóc mẹ già, chờ đợi ngày chồng trở về.
Mười tám năm sau, Tiết Bình Quý nhờ lập được công trạng lớn, được phong làm quan to trong triều đình.
Tưởng chừng ông trời có mắt, cuối cùng đã để cho hai người được đoàn tụ.
Thế nhưng, chỉ 18 ngày sau khi hai người gặp lại, Tiết Bình Quý bạo bệnh qua đời.
Sau 18 năm chờ đợi đằng đẵng, hạnh phúc của Bảo Xuyến chỉ vỏn vẹn 18 ngày và cô quay trở lại cuộc sống lẻ bóng một mình..