Cao Lâm đang đứng ven đường nói chuyện với hộ vệ, trông thấy Vương gia nhà mình từ xa bước tới, lại nện bước rất nhanh nên tưởng hắn có chuyện quan trọng, bèn vội vàng tiến lên đón đường.
Thế nhưng đột nhiên Lương Thú dừng chân khẽ liếc ra sau một cái, Liễu Huyền An chạy theo cách đó không xa cũng dừng lại, không chúi đầu vào lưng hắn như dự đoán, có thể thấy Liễu nhị công tử tuy đi đứng vụng về nhưng ít nhất vẫn đi giỏi hơn vịt.
Lương Thú sờ sờ mũi, khóe môi hơi cong lên, cố sức nhịn cười.
Cao Lâm trông thấy bộ dạng trêu mèo chọc chó của Vương gia mới chợt nhận ra kinh nghiệm làm việc của bản thân vẫn còn nhiều khiếm khuyết, quấy rầy rồi, ta lập tức tránh đi ngay.
Liễu Huyền An lại gọi hắn: "Cao phó tướng, chúng ta đi qua chỗ Dư Tông xem thử, ngươi cũng đi cùng đi."
Cao Lâm chối ngay: "Ta không đi, ta đi không thích hợp."
Lương Thú nhíu mày: "Đi xem lão già chứ không phải xem đại cô nương, ngươi ra sức từ chối làm gì."
Cao Lâm ăn mắng mà bất bình, đi thì đi, có ta đi theo quấy rầy người mới vừa lòng đúng không!
Dư Tông bị biệt giam trong một viện riêng, sau khi được Liễu Huyền An thăm khám, tình trạng thân thể lão ta đã có khởi sắc, nhưng chuyện đáng châm chọc là lão quy hết phần khởi sắc này thành phước phần của thần minh, thậm chí còn tự lý luận rằng bởi vì mình đã hiến tế con trai nên mới được kéo dài tuổi thọ.
Kể từ đó, bi thương trong lòng lão tiêu tán như mây khói, cả ngày ngồi thiền trên giường mang bộ dạng cao thâm rời xa trần thế.
Ngay cả cai ngục trông coi cũng không thể hiểu nổi phần "siêu thoát" này, đúng là ai cũng có giấc mộng trường sinh, nhưng con trai chết, cha ruột còn vui sướng dùng hai tay tiếp nhận sinh mệnh con mình thì có khác gì loài súc sinh đâu?
Hắn đặt phần ăn hôm nay lên cái bàn nhỏ, đang muốn xoay người rời đi đã thấy đám Lương Thú xuất hiện, vội vàng hành lễ: "Vương gia, Cao phó tướng."
Cao Lâm liếc vào phòng trong một cái, thấy Dư Tông vẫn ngồi ngay ngắn trên giường lẩm bẩm, liền hỏi: "Lão ta vẫn như vậy à?"
"Phải." Cai ngục trả lời, "Ta canh ngục ba mươi năm rồi vẫn chưa thấy qua phạm nhân nào như vậy, quá tà môn."
Nghe thấy tiếng động, Dư Tông hơi hé mí mắt ra nhìn thử.
Lão ta mở mắt chỉ cảm thấy ánh nắng bên ngoài quá chói chang mờ mịt khiến đầu óc choáng váng, ngược sáng làm lão không nhìn rõ người tới là ai, lại đang chìm đắm trong hư vô đần độn, liền lẩm bẩm một tiếng khàn đục từ dưới họng rồi nhắm mắt như cũ.
Lương Thú trông thấy lão già khô quắt kia lại nhớ tới những thi thể đen thui vùi mình trong biển lửa ngoài chiến trường.
Người ta hay nói tâm sinh tướng, cho nên có thể nói Dư Tông đã hiển lộ hoàn toàn tà thần trong lòng lên trên mặt, lớp da nhăn nheo bọc lấy đầu lâu, khóe miệng nặn ra một độ cong cứng ngắc nhìn như vô dục vô cầu nhưng lại quỷ dị đến cực điểm, người bình thường trông thấy nếu không bị dọa khóc, chí ít cũng mơ ác mộng cả đêm.
Gầy như bộ xương khô rồi mà vẫn còn thở được, lúc này Lương Thú đã tin chẩn đoán của Liễu Huyền An —— Sức khỏe Dư Tông rất tốt, nếu không phải năm này qua tháng nọ bị Ngân Điệp hạ độc có lẽ sẽ thật sự sống được đến một trăm tuổi.
Chính vì thế mà những việc trước mắt càng trở nên châm chọc hoang đường hơn, hắn hỏi: "Mấy bộ hài cốt trong hậu viện Dư phủ đều do ngươi gây ra?"
Dư Tông chậm rãi lắc đầu: "Các nàng chỉ dâng hiến sinh mạng mình cho thần linh, rồi thần linh lại giao những mạng đó cho ta.
Mạng các nàng ở ngay đây, cho nên vẫn coi là sống, hơn nữa còn sống có giá trị hơn trước kia nhiều."
Cao Lâm nghe loại lý luận rắm chó không kêu này mà sững người: "Dù là cùng một mạng, mạng của mấy cô bé kia ít ra vẫn đáng giá hơn mạng lão già đặt nửa chân vào hòm như ngươi mới đúng chứ?"
"Từ ngày sinh ra các nàng đã có dục, dục này thỏa mãn sẽ nảy sinh dục vọng tiếp theo, cho nên cuộc đời các nàng tràn ngập nỗi đau đớn khổ sở không được thỏa mãn, cho dù ta đã tỉ mỉ lựa chọn nữ đồng ngây thơ nhất, cũng vẫn vậy." Dư Tông huyên thuyên, "Mà ta lại vô dục, vô dục sẽ không thống khổ, sing mạng không thống khổ đương nhiên phải có giá trị hơn."
Cao Lâm không muốn nghe nữa, một lão yêu râu xanh giết hại vô số thiếu nữ trẻ em còn lớn tiếng dõng dạc nói mình vô dục, con mẹ nó da mặt người này làm bằng gì vậy? Theo lý mà nói, toàn bộ chứng cứ trước mắt đã đủ để chém bay đầu Dư Tông, nhưng rồi lại cảm thấy một đao chém xuống lập tức hành quyết thật sự quá hời cho lão.
Lận trong đầu một bộ tà thuyết dị giáo đầy đủ như vậy, nói không chừng lão già này ra pháp trường còn lâng lâng sung sướng vì sắp thăng thiên, vậy thì Vạn Viên và bao nhiêu oan hồn đồng nữ bị lão hại chết làm sao mới được an ủi?
Lương Thú nói: "Thống khổ phải trả bằng thống khổ."
Thế là Liễu Huyền An liền nói với Dư Tông: "Con trai ngươi sinh ra cũng đầy mình dục vọng, tham tiền tham sắc, rượu chè cờ bạc lại chưa bao giờ tin vào thần minh.
Loại mệnh cách rách nát không được phù hộ kia tính ra còn thống khổ hơn các đồng nữ, đương nhiên sẽ không giúp ngươi sống lâu thêm bao nhiêu năm.
Gần đây ngực trái ngươi hay đau nhói, là vì nơi đó có một lỗ hổng, lỗ hổng đó chính là dục vọng chưa được thỏa mãn trước khi chết của con trai ngươi.
Mà mạng ngươi cũng sẽ không ngừng chảy ra ngoài thông qua lỗ hổng."
Cao Lâm nghĩ thầm, ta vừa nghe chuyện quỷ quái gì thế?
Hắn nghiêm túc nhìn về phía Vương gia nhà mình như muốn nói, hình như Liễu nhị công tử còn nghiên cứu cả tà giáo, trong Bạch Hạc Sơn Trang rốt cuộc giấu bao nhiêu sách vở tà môn, triều đình thật sự có nên đi kiểm tra một chuyến không?
Lương Thú khoác tay lên vai Liễu Huyền An, ra hiệu cho y tiếp tục nói.
Lúc này Dư Tông đã ấn chặt ngực trái, gần đây đúng là lão bị đau ngực, bây giờ nghe nhắc nhở càng đau nhói rõ ràng hơn tựa như bị một ngàn cây kim châm lên, sắc mặt cũng trắng bệch.
Lão ta từng nghĩ mình hiến tế người huyết thống thân cận nhất đã coi như công đức viên mãn, chẳng ngờ Liễu Huyền An lại nói: "Sinh mạng giá trị nhất trên đời hẳn là giống ngươi, vô dục vô cầu, mà người vô dục vô cầu trên thế gian thật sự quá ít, gần đây ta cũng chỉ gặp được một cô gái nhỏ giống như thế mà thôi."
Y bổ sung: "Một cô bé mới mười tuổi xinh xắn đáng yêu, thích mặc áo váy đỏ.
Điều quan trọng nhất là cô ấy lớn lên trong thâm sơn cùng cốc, chưa bao giờ tiếp xúc với thế tục hồng trần, ánh mắt trong suốt như mặt hồ, giọng nói thánh thót như chim oanh.
Cô ấy cũng thờ phụng thần minh, lần này đến thành Hoài Trinh vốn là để cầu kiến Ngân Điệp, đáng tiếc Ngân Điệp đã chết rồi."
Dư Tông nghe đến mê mẩn, si ngốc hỏi: "Nàng, nàng ở đâu?"
"Ở trong thành, chuẩn bị thành thân với một tên tráng hán năm mươi tuổi." Ngữ khí Liễu Huyền An như suối lạnh, "Nàng không rành thế sự, cho nên cũng không có dục niệm.
Nghe tin Ngân Điệp chết rồi đành ngồi trước cửa Dư phủ nghỉ ngơi một lát, đúng lúc có một gã đàn ông đi ngang tùy tiện lừa gạt mấy câu, nàng đã theo hắn đi mất."
"Không! Không!" Dư Tông kêu lên, "Nàng phải là của ta, nàng đã ngồi trước cửa nhà ta!"
Cao Lâm nhấc kiếm khỏi vỏ tiến lên chặn lão già sắp điên kia lại, Dư Tông cũng không thèm để ý, mặc kệ ngực bị lưỡi kiếm cắt qua vẫn lao thẳng về phía trước như cương thi, muốn giơ tay tóm Liễu Huyền An: "Ngươi mau đưa nàng đến đây cho ta!"
"Không đưa được, nàng đã động phòng." Liễu Huyền An thở dài, "Có lẽ nàng thật sự do thần minh ban xuống cho ngươi để lấp đầy lỗ hổng trước ngực, đáng tiếc, đến sớm hơn mười ngày thì tốt rồi."
Ngũ quan Dư Tông vặn vẹo, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như thú dữ bị vây khốn.
Liễu Huyền An giữ chặt cổ tay Lương Thú, xoay người rời khỏi tiểu viện.
Lúc này người càng chạy càng nhanh lại là Liễu nhị công tử, chạy mãi chạy mãi đến khi thở hổn hển, Lương Thú mới giữ tay y lại, vỗ vỗ lưng hai cái: "Khó chịu à?"
Liễu Huyền An gật đầu.
Cho dù hoàn toàn là chuyện bịa, nhưng phải bịa ra câu chuyện bé gái mười tuổi động phòng hoa chúc vẫn khiến y dựng ngược tóc gáy khó chịu toàn thân.
Lương Thú đưa y ra phơi dưới ánh nắng mùa đông ấm áp dễ chịu một lát, lên tiếng an ủi: "Không sao đâu."
Liễu Huyền An thở ra một hơi thật dài.
Lương Thú nói: "Có câu chuyện này của ngươi, thống khổ của lão mới chính thức bắt đầu."
"Thật ra ta muốn phá hủy thần minh trong lòng lão." Liễu Huyền An nói, "Nhưng nhìn thấy lão xong ta lại nghĩ, không nhất thiết phải nhiều lời, chỉ cần để lão nếm trải nỗi sợ hãi và khổ sở tương tự những người lão hại trước kia là đủ, có vài người không xứng được biết sự thật."
Lương Thú ấn ấn đầu y: "Đang bình thường vì sao phải ngồi xuống?"
Liễu Huyền An ôm đầu gối: "Đi mệt, nghỉ một lát đã."
Lương Thú bật cười, cũng ngồi xổm xuống theo y: "Vậy thì nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cô bé mười tuổi kia là hình tượng Liễu Huyền An gia cố dựa trên bộ dáng của Tiểu Hoa, tinh khiết, không dục niệm, xinh đẹp, lại một lòng muốn dâng hiến bản thân cho thần minh.
Người thường nghe thấy chuyện này có thể sẽ hoài nghi, bởi vì trong thành Hoài Trinh không thể xuất hiện một cô bé như vậy.
Dư Tông cũng không tin, cho nên nếu như cô bé ấy xuất hiện, vậy đó chính là thần minh ban xuống cho lão, từ đầu đến chân đều là của lão.
Mười tuổi, nhỏ nhắn, xinh đẹp.
Dư Tông đi qua đi lại trong phòng, máu toàn thân gần như dồn xuống hạ phúc, môi run rẩy, hai tay cũng run rẩy khóc lóc thành tiếng.
Cai ngục theo lời Vương gia, sai người đốt vài dây pháo cách đó không xa không gần, tiếng nổ đì đùng làm Dư Tông càng thêm phát điên, bàn tay khô gầy quặp chặt song sắt, thò nửa đầu ra ngoài: "Là ai, ai đang thành thân vậy?"
Cai ngục thuận miệng bịa: "Chắc là Chu Độc Nhãn, nghe nói hắn phúc lớn cưới được một nha đầu mơn mởn rất ngoan ngoãn nghe lời."
"Không! Không được thành thân!" Dư Tông quơ cào lung tung vào không khí, "Nàng là của ta, ta cho ngươi tiền, cho ngươi bạc, ngươi mau đưa nàng đến cho ta!"
"Ta không đưa được đâu." Cai ngục thoạt nhìn rất cảm thông với lão, "Nói thật, nha đầu kia không phải nên thuộc về Dư lão gia sao? Nếu đến sớm hơn mười ngày thì tốt rồi, lúc đó ai thấy mà chẳng đưa nàng vào Dư phủ, nhà cao cửa rộng thế cơ mà? Hầy, tiếc quá."
Mười ngày, sớm mười ngày, chỉ trễ có mười ngày.
Dư Tông há miệng thở phì phì, trong mắt trong lòng chỉ còn mấy chữ này, lão cảm thấy mình bị cướp đoạt thứ đáng lẽ phải thuộc về mình, sinh mạng cũng bị cướp đoạt theo, vì thế lại gào khóc ầm ĩ.
Cai ngục nói xong lời nên nói lập tức xoay người đi ra viện ngoài mà vẫn chưa hết kinh hồn táng đảm, thế này là điên thật rồi đúng không, sáng nay vẫn còn tốt lắm mà.
Nghĩ vậy, hắn bạo gan hỏi Cao Lâm đứng một bên: "Cao phó tướng, Dư Tông bị Liễu nhị công tử chọc điên thật rồi sao?"
Cao Lâm gật đầu chép miệng, đáng thương thật.
Cai ngục phụ họa theo, đúng vậy đúng vậy, đã một bó tuổi như thế, đúng là nghiệp chướng.
Cao Lâm vỗ đầu hắn một cái, ngươi thì biết gì, ta đang muốn nói người đáng thương là Vương gia nhà ta.
Mồm mép Liễu nhị công tử linh hoạt thế kia, tương lai nếu hai người thành thân, lỡ như có tranh chấp...!Cảnh tượng hay ho như thế làm sao mà bỏ qua được?
Tương lai nhất định phải mua được nhà cách vách Kiêu Vương phủ.
Liễu Huyền An ngồi xổm một lát vẫn thấy mệt, Lương Thú đành cõng y về, vừa đi vừa hỏi: "Nếu không có ta, lỡ như mệt thì biết làm sao?"
"Lúc đó ta còn có thể kiên trì đi thêm một lát."
Lương Thú giả vờ buông tay muốn thả y xuống, Liễu Huyền An lại nhanh chóng bám chặt cổ hắn.
Đường đường là tướng quân Đại Diễm bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa bị đôi tay thanh mảnh siết cho tắt thở, nhưng dù đau hắn vẫn vui vẻ chịu, bởi vì tình yêu vốn là như thế, vừa vô lý vừa chẳng đáng giá chút nào.
Ánh mặt trời cực kỳ ấm áp.
Liễu Huyền An nói: "Mùi hương trên người Vương gia rất dễ chịu, rất giống mùi trên chăn."
Lương Thú hỏi: "Bộ chăn kia còn mùi hương cũ à?"
Liễu Huyền An bình tĩnh đáp, đã nhạt đi rất nhiều rồi.
Tuy Lương Thú rất muốn thúc đẩy quan hệ nhanh thêm một bước, nhưng thời điểm này lại không quá tiện đề nghị "Để ta lên giường ngủ là lại có mùi ngay", nghe rất là thiếu não.
Thế là hắn suy nghĩ một chút, xốc người ngồi vững trên lưng hơn: "Dễ chịu thì ngửi nhiều thêm chút đi."
Liễu Huyền An nghĩ thầm, thế mà không tặng ta thêm một bộ chăn nữa à.
Lương Thú cũng thật sự không còn chăn để tặng, lần này hắn ra ngoài làm việc, không phải đi buôn chăn bông, chiếc đang dùng hiện tại cũng là do Cao Lâm cướp được từ chỗ A Ninh về.
Ngày trước Lương Dục hy vọng đệ đệ lưu manh nhà mình cầu thân thành công tiểu thư Liễu gia nên đã tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều trang sức trâm cài và son phấn do điều hương sư trong cung bí chế, tổng cộng phải đến bảy tám mươi loại, đẹp thì có đẹp, nhưng hoàn toàn vô dụng, khiến cho Kiêu Vương điện hạ chỉ có thể ôm một chồng chăn đệm cung đình mang tặng người trong lòng, nghe đơn giản nhưng cũng rất thực tế.
Là một đối tượng kết giao rất đáng tin..