Nguyễn Yếm che mắt lại, chờ một lát để thích ứng: “Trong nhà có cất tiền, đương nhiên phải hỏi rồi.”
Kỷ Cảnh Thù ngồi xuống trước mặt cô, tiện tay cuộn tròn tờ giấy trắng lại, hỏi: “Vậy cô còn muốn hỏi thêm gì nữa không? vẫn còn hai cơ hội để hỏi.”
Nguyễn Yếm híp mắt, giọng cũng nhỏ lại, vừa ho vừa vươn tay lấy ly nước trên bàn: “Tiền thuốc bao nhiêu? Tôi, có lẽ trả không nổi, nên tôi sẽ làm giấy nợ trước.”
Kỷ Cảnh Thù liếc cô một cái, không trả lời: “Câu hỏi cuối cùng.”
“…”
Nguyễn Yếm nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, cô vươn người kéo chăn lên cao một chút, đến cùng vẫn không đủ can đảm để đấu với anh, hơi thiếu tự tin hỏi: “Vì sao không tiếp tục giết tôi nữa?”
Vấn đề này hỏi rất hay.
Tiếp tục, tức là nói cô đã biết những chuyện trước đây đều là do anh làm, xem ra cô cũng không quá ngốc, vậy thì Kỷ Cảnh Thù cũng không cần giải thích gì nhiều nữa: “Tôi cảm thấy cô rất đáng thương.”
Anh dừng một chút, trong lời của anh mang theo chút mờ ảo: “Lần trước khi tôi cảm nhận được loại cảm xúc này, cũng chính là lúc nhìn thấy Yến Yến.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Yếm cũng không biết phải tiếp tục nói gì.
Cô muốn nói rằng anh định ở trước mặt cô chơi trò tình yêu thân thiết sao, thời gian bà đây quen biết nó chưa chắc đã ngắn hơn anh đâu, nhưng vẫn kịp nhận ra, kiểu người như Kỷ Cảnh Thù có thể vì một con mèo mà phóng hỏa giết người, thì chọc giận anh chắc chắn không phải kế sách hay, cho nên việc gì có thể tránh được thì cứ tránh.
“Không muốn nói gì sao?”
Nguyễn Yếm lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Cho nên sau này anh sẽ buông tha cho tôi sao?”
“Có khả năng sao?” Kỷ Cảnh Thù ưỡn thân mình: “Tôi chưa từng làm ăn lỗ vốn”.
Lời này làm sao có thể được nói ra từ miệng người này.
Nguyễn Yếm có chút kinh hãi: “Vậy anh định làm gì?”
Kỷ Cảnh Thù khom lưng, bước lại gần cô hơn, anh dựa vào rất gần, gần tới mức có thể ngửi được mùi hương của thuốc mỡ vừa thoa lên vết thương trên người cô, anh nhớ tới ánh mắt của bác sĩ vừa chẩn bệnh cho cô, có lẽ ông ta xem anh chính là kẻ bạo hành.
Cũng có thể đấy, giả sử Schrodinger mà không mở chiếc hộp thí nghiệm chồng chập lượng tử* ra, thì bên trong chiếc hộp đó sẽ tồn tại hai không gian sống và chết tách biệt nhau, vậy một trong hai thế giới song song đó sẽ tồn tại một Kỷ Quỳnh Thù giết người.
*Chồng chập lượng tử: Con mèo của Schrödinger- một thí nghiệm tưởng tượng trong cơ học lượng tử. Nhốt con mèo vào một chiếc hộp có chứa phóng xạ, nếu không mở chiếc hộp có thể dự đoán con mèo có 50% chết- 50% sống. Nhưng nếu mở hộp thì sẽ chỉ có một kết quả là sống hoặc chết.
Nhưng ít nhất anh không phải người đó.
“Tôi dự định…”. Thái độ của Kỷ Cảnh Thù rất nghiêm túc: “Cô đã giết mèo của tôi, vậy thì cô phải làm mèo của tôi.”
“....Anh có bệnh đấy à?”
Cô vừa dứt lời cũng lập tức sửng sốt, đôi mắt ngấn nước mờ mịt nhìn anh, cảm giác sợ hãi ập đến, nhưng cô vẫn không cầu xin sự tha thứ: “Anh nói chuyện thật là quá đáng rồi.”
Kỷ Cảnh Thù cũng không nổi giận, anh còn gật đầu thừa nhận: “Đúng là có bệnh.”
Nguyễn Yếm thật không biết phải làm sao để có thể nói chuyện với thiếu niên này, suy nghĩ của anh rất kỳ quái, khiến cô chỉ biết cau mày nhìn anh, rồi cẩn thận mở lời: “Bị bệnh thì phải nhanh đi khám bác sĩ đi.”
Kỷ Cảnh Thù cười lên thành tiếng.
Giọng cười của anh rất kỳ quái, lại còn cúi mặt xuống, khung cảnh đó dọa cô thật sự sợ hãi: “Đi khám bác sĩ rất phiền.”
Thiếu niên lại lưu loát rút con dao nhỏ từ phía sau ra: “Giết đi cho bớt việc.”
Nguyễn Yếm bị dọa cho ngây người, trong nháy mắt não bộ của cô như trống rỗng, thế nhưng lần này thứ hướng về cô không phải mũi dao mà là chuôi dao.
Kỷ Cảnh Thù chỉ vào ngực của anh, kèm theo đó là giọng nói không nặng cũng không nhẹ: “Trái tim ở bên này, cô đừng đâm lệch vị trí, tôi sợ đau.”
“Anh điên rồi à? Căn bản mọi chuyện không đến mức phải gây tổn hại tới mạng người”. Nguyễn Yếm không thể nói thẳng thừng, nên thử cách uyển chuyển xin tha mạng: “Được rồi, chúng ta có thể nghĩ cách khác để giải quyết vấn đề này mà…”
Nhưng Kỷ Cảnh Thù lại không vì lời của cô mà thả dao xuống, anh vẫn cầm con dao, chỉ thẳng vào ngực của mình nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi không có người thân, cô chỉ cần cầm dao đâm một nhát là xong việc thôi.”