Trước đó khi bị dọa giết, Nguyễn Yếm có chết cũng không nghĩ đến việc sẽ có ngày mình đoạt lấy con dao nhỏ từ tay của Kỷ Cảnh Thù, chứ nói gì đến việc giết anh ta, nhưng dù vậy cô vẫn một mực muốn cứu mạng anh. Điều này thực sự không phù hợp với tính cách thận trọng, không xen vào việc người khác của cô.
Kỷ Cảnh Thù nhìn cả thân thể của cô đều bị thương, vất vả lắm mới cứu được, nên cũng không dùng sức gì nhiều mà nhận thua. Anh thu dao nhỏ nhưng mũi dao vẫn hướng về phía mình hỏi: “Vậy cô muốn thế nào, bàn điều kiện với tôi sao?”
Ánh đèn trong phòng chiếu vào người khiến làn da của anh trắng bệch một cách bất thường. Thiếu niên ôm vai ngồi ở cuối giường, vẻ mặt đột nhiên bình tĩnh lại, so với cảm xúc khi nãy thì quả thật như hai người khác nhau.
Lập tức, toàn bộ lưỡi dao bị ép dưới tay Kỷ Cảnh Thù, còn tay anh lại tự mình ấn cẳng chân của mình. Nhìn thấy một loạt hành động đó khiến Nguyễn Yếm sợ rằng thật sự sẽ đổ máu, sợ đến mức chân cũng không dám động: “Không, không, không, tôi không muốn như thế nào cả, quan trọng là anh muốn thế nào thôi?”
“Tôi nói rồi, cô phải làm…”. Kỷ Cảnh Thù chỉ vào mình một cách rất hiển nhiên: “Làm mèo của tôi.”
“…”
Nguyễn Yếm vuốt nhẹ chóp mũi, cúi đầu, nháy mắt thử nói: “Có lẽ còn có cách để xoay chuyển chuyện này.”
“Không có.”
Câu này nghe như đang tức giận, Nguyễn Yếm thật sự không hiểu được tính tình suy sụp của anh, chẳng trách anh không có bạn bè, ai có thể kết bạn với vị đại gia này được chứ.
Nguyễn Yếm bị anh ép, mà chính bản thân cô cũng hiểu không thể cùng anh bàn bạc lại để đổi cách thức khác, mà thật ra cô cũng không biết làm sao để có thể hoà giải với anh, nên đành trực tiếp chuyển sang chủ đề khác mà nói chuyện: “Nhưng tôi vẫn còn thiếu tiền của anh’’. Nguyễn Yếm rướn thẳng eo, nói tiếp: “Trước mắt… tôi cứ viết cho anh cái giấy nợ tiền thuốc men đã.”
Cô vừa nói, cũng vừa với lấy tờ giấy trắng mà Kỷ Cảnh Thù ném ở trên giường.
Cô cứ nghĩ rằng tờ giấy đó là hóa đơn thuốc, nhưng khi cầm lên nhìn thì mới nhận ra đó là bài thi vật lý cuối tuần của mình, cô gần như chưa làm bài thi, chỉ mới đánh lụi vài câu, nhưng bây giờ nét bút trên giấy lại thật sự rất xa lạ với cô.
Nguyễn Yếm nhìn vào những đáp án mà cô đã khoanh trên bài thi đều bị anh gạch bỏ viết lại đáp án khác, vẫn chưa thể tin tưởng mà hỏi: “Anh giúp tôi làm à?”
“Quá nhàm chán rồi.”
Kỷ Cảnh Thù nhạt nhẽo nghiêng người liếc cô: “Đánh lụi cũng đánh sai, đúng là đồ ngu ngốc.”
Vậy mà Nguyễn Yếm lại không hề để ý tới lời nói châm chọc của anh, chỉ biết dán đôi mắt lên bài thi, nhưng vẫn chưa đọc hiểu câu đầu tiên: “Khi gia tốc a=0, tốc độ đạt giá trị lớn nhất, vật dẫn điện nhận được lực cân bằng” là như thế nào, khiến cô không khỏi cắn móng tay mà hỏi anh: “Anh làm thế này thì tôi phải nộp bài thi như thế nào đây?”
Kỷ Cảnh Thù không biết tại sao.
“Làm sao tôi có thể viết được một đề bài hoàn chỉnh như vậy chứ, mà chữ viết cũng khác nhau nữa.”
“Nói cứ như bài thi lúc đầu của cô có thể nộp cho giáo viên được vậy.”
Kỷ Cảnh Thù mặc kệ lời chất vấn của Nguyễn Yếm, với anh mà nói Nguyễn Yếm bây giờ chỉ là một người ngoài, còn không hợp tác thành công với anh, bởi vậy anh cũng không cần vì một người không liên quan đến mình mà kìm nén tính tình lại: “Hẳn là điều cô muốn hỏi gì đều đã hỏi xong rồi, dù có hỏi nữa thì câu trả lời của tôi vẫn như cũ.”
Thiện cảm của Nguyễn Yếm đối với anh trong chốc lát liền giảm xuống, sao anh lại ngang ngược như vậy: “Vậy tiền kia…”
“Sao lúc nào cô cũng nhắc tới tiền vậy?” Kỷ Cảnh Thù không thể hiểu được tại sao cô lại cố chấp với tiền đến thế: “Không cần cô trả lại— tất nhiên cô phải đồng ý yêu cầu của tôi trước đã”.
Nguyễn Yếm không hiểu: “Con mèo kia rất quan trọng đối với anh sao?”
Tuy rằng cô cũng thích con mèo tam thể đó nhưng không đến mức chỉ vì một con mèo mà làm những chuyện cực đoan như anh, ví dụ như giết người, hoặc nếu không giết được thì tìm cách ép đối phương đền bù. Quả thật, những hành vi như thế khiến Nguyễn Yếm không thể lý giải được.
“Rất quan trọng.”
Nguyễn Yếm nghe vậy lập tức không đôi co nữa, chính cô vẫn luôn nhận ra mình và anh không thể nói chuyện hợp ý được: “Anh cho tôi một chút thời gian được không? tôi muốn suy nghĩ thêm.”
“… Bao lâu?”
Nguyễn Yếm nhẹ nhàng thở ra: “Một…” Suy nghĩ một hồi, cô liền nuốt xuống ý nghĩ chỉ để một tuần xuống mà đề xuất con số khác: “Một tháng được không?”
Kỷ Cảnh Thù lại không có kiên nhẫn như vậy liền sửa lại thời gian thành: “Một tuần”.
“…” Nguyễn Yếm không thể giả vờ ra dáng vẻ không hài lòng lắm: “Cứ vậy đi.”
Kỷ Cảnh Thù đứng lên, lúc này mới thấy anh quả thật đã thật sự cất dao đi, chân Nguyễn Yếm khi nãy đã bị tê rần hết lên, cử động nhẹ lại như có dòng điện chạy qua.
Cô khó khăn thu chân, nghe thấy Kỷ Cảnh Thù thờ ơ hỏi: “ Lớp mấy? Tên là gì?”