Đến cô tên gì anh còn không biết mà vẫn dám ra tay giết người sao?
Nguyễn Yếm tuy giận nhưng cũng không dám nói gì khác ngoài trả lời câu hỏi của anh: “Trung học Đồng Lư, lớp 11 ban 17, tên Nguyễn Yếm”.
Kỷ Cảnh Thù “ừm” một tiếng rồi liếc mắt nhìn cô, lại thấy vẻ mặt của anh đã thay đổi, dường như cảm thấy thú vị: “Cô là Nguyễn Yếm?”
Vì thế mới nói văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, chỉ cần đổi chủ ngữ hay vị ngữ với nhau, thì câu nói này sẽ biểu đạt theo một nghĩa khác.
“Anh biết tôi à?”
“Không quen nhưng có nghe người khác nhắc đến cô”. Dù nói vậy nhưng người khác nhắc về cô như thế nào thì anh không nói cho cô biết: “Bọn họ nói cô là…”
Kỷ Cảnh Thù hơi nghiêng đầu, nhìn cô một cái, không nói ra ba chữ kia.
Trong lòng Nguyễn Yếm đều hiểu.
Kỷ Cảnh Thù lại hỏi: “Từ “Yếm” nào?”
“ “Yếm” của phiền phức, chán ghét”
“Ai lại dùng nghĩa chán ghét để đặt tên?”, Kỷ Cảnh Thù suy nghĩ một chút: “ “Yếm trong xinh đẹp phồn hoa đi.”
Nguyễn Yếm chưa học qua bài thơ đó: “Cái gì cơ?”
“Không có gì”, Kỷ Cảnh Thù xua tay, không muốn cùng cô dây dưa: “Cô truyền nước xong thì thu dọn đồ đạc lại đi, tôi đưa cô ra ngoài”.
—-
Đến cuối cùng thì bài thi vật lý cũng không được giao đến tay giáo viên.
Nguyễn Yếm đã dùng sách giáo khoa đè lên bài thi đó, dù sao thì chỉ cần nhìn cũng nhận ra cả bài thi đó đều là dấu bút của Kỷ Cảnh Thù, đã thế hơn nửa bài sau còn lộ rõ mồn một nữa chứ: “…Mình, mình không mang đến.”
Ban cán sự lớp trầm mặc nhìn cô, thật ra là trong lòng biết cô không làm bài, xét đến cùng thì mọi môn học khác của Nguyễn Yếm đều khá tốt, duy chỉ có môn Vật Lý là thành tích xếp chót cả lớp. Cho nên, có nộp bài tập về nhà thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng vết thương thì không thể che giấu được. Vết bầm tím trên mặt cô rõ ràng như thế ai cũng có thể nhìn ra, đặc biệt là miếng băng gạc trên mí mắt của cô, vừa nhìn qua là biết bị đánh. Bởi vậy, nên khiến cho ban cán sự có chút đồng cảm.
Hàn Băng Khiết thích nghe ngóng liền hỏi: “Ôi, đây là ai thay trời hành đạo vậy?”.
Nguyễn Yếm cúi đầu, vẫn im lặng như thường lệ.
“Ai đánh?” Hàn Băng Khiết nắn chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, cô ta nhìn vết sẹo của cô giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật: “Mày phục vụ cho đại gia nào mà để bị hành hạ ra nông nỗi này?”
Nguyễn Yếm nhẹ giọng nói: “Không có, đừng có nói bậy”.
Nguyễn Yếm là kiểu người rất điềm tĩnh, rất ít tranh chấp với người khác, nếu đem ra so sánh thì thật giống như mặt nước ao xuân phẳng lặng*, dịu dàng mà tĩnh lặng, có thể bao dung vạn vật. Thế nhưng cũng có lúc vui lúc buồn, giống như trong phúc cũng có họa.
*Mặt nước ao xuân phẳng lặng: Mặt nước mùa xuân yên tĩnh, Nguyễn Yếm cũng là người như vậy.
Bởi vậy mà khi bị bắt nạt cô cũng rất ít khi mở lời, càng hiếm khi lên tiếng biện minh cho chính mình.
Hàn Băng Khiết chưa từng nghĩ cô sẽ nói như vậy, nên mặt mũi cũng biểu hiện rõ sự kinh ngạc: “A, bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận à? Dù sao thì mày cũng sẽ đi theo con đường của mẹ mày, cho nên sớm hay muộn thì cũng sẽ hầu hạ người khác thôi”.
Cô ta chuyên tìm đến chỗ đau của Nguyễn Yếm để mà châm chọc vào.
Nguyễn Yếm liếc mắt nhìn Hàn Băng Khiết một cái, nhưng lần này cô không hề có động tĩnh phản bác gì nữa, chỉ cúi đầu để đôi tai không nghe thấy, coi như làm người câm điếc trong chốc lát. Hàn Băng Khiết tức nhất là nhìn vẻ mặt của Nguyễn Yếm như bức tượng không biến sắc, vốn là không sợ cô sẽ oan ức mà khóc lên, nay lại càng giống đang cầm một cây gậy đánh vào bịch bông, quả thật không còn gì thú vị nữa.
Cô ta muốn mắng cô, nhưng cũng sắp vào tiết rồi, nên đành “xì” một tiếng quay về chỗ ngồi.
Thầy giáo Vật lý không tìm Nguyễn Yếm, dù sao thì trước đây ông ấy cũng từng nói chuyện qua với Nguyễn Yếm về vấn đề này, xét cho cùng thì học môn vật lý cũng cần có thiên phú, nên Nguyễn Yếm dù có nỗ lực học ra sao cũng không thể học vào được. Hơn nữa, thầy giáo cũng biết Nguyễn Yếm không phải tuýp người có thể học tốt môn Vật lý, thậm chí còn khuyên cô từ bỏ Vật lý để chuyên tâm nâng cao thứ hạng các môn khác.
Nguyễn Yếm nghĩ, cho dù có từ bỏ cũng không thể chỉ thi đạt 30-40 điểm được, như vậy sẽ kéo điểm các môn khác.
Trước đây cô đều cảm thấy buồn ngủ mỗi khi đến tiết Vật lý, nhưng hôm nay cô nghe giảng rất nghiêm túc, dù sao trong tay cô có thứ gì đó, tình cờ là bài thi mà Kỷ Cảnh Thù viết rất đẹp. E là thành tích vật lý này sẽ khiến các bộ môn phải trầm trồ.
Anh là kiểu người nếu có thể lược bớt các bước giải thì sẽ làm càng ngắn càng tốt, chỉ hận không thể lập tức viết ngay ra vài cái công thức và kết luận mà thôi. Thà nói Nguyễn Yếm đang nghe giảng, chẳng bằng nói cô đang dựa vào lời giảng của giáo viên để phân tích đáp án của Kỷ Cảnh Thù còn hơn.
Nguyễn Yếm cảm thấy đây là tiết học vật lý mệt mỏi nhất mà cô từng tham gia.