Trường học tan học vào lúc 5 giờ chiều, sau đó sẽ học tiết tự học vào buổi tối, chỉ có chút ít thời gian trống nên Nguyễn Yếm không trở về nhà, cô đi đến con phố nhỏ bên ngoài trường học tùy tiện mua cơm tối. Đến khi trở về phòng học cũng không có người, nhưng cô vẫn kiểm tra bàn ghế một chút, sau đó đổ bỏ nước trong ly đi, rửa ly rồi rót nước nóng mới vào, cho dù có thể đến giờ tan học cô cũng không uống tới nó.
Sau đó, cô đi vào nhà vệ sinh, nhưng vào thời điểm cô kéo cửa vệ sinh ra đột nhiên có dự cảm không tốt, nó giống như cảm giác lúc giáo viên gọi học sinh lên kiểm tra bài cũ, kiểu như bạn có cảm giác giáo viên sẽ gọi đến mình và quả thật là ngay sau đó giáo viên đã gọi tên bạn— Nhưng suy nghĩ và chuyển động của cơ thể cô gần như đồng bộ nhau, Nguyễn Yếm không kiểm soát được hành động của bản thân, hay còn gọi là theo quán tính.
Trong chốc lát — Bang! Bang!
Âm thanh tựa như quả bóng đang nổ ngay bên tai mình, đồng thời là âm thanh xối xả của nước đang dội thẳng xuống đầu cô.
Chất lỏng bắn ra làm cô ướt sũng từ đầu đến chân, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây không phải lần đầu tiên cô bị như vậy, nên lần này cô rất nhanh đã cảm nhận được loại nước dội vào người mình có mùi vị không đúng. Còn có một nhóm học sinh nữ đang đứng bên ngoài cửa đắc ý cười lớn.
Nguyễn Yếm nín thở trong vài giây, chờ cho đến khi dòng nước trôi đi hết mới dám hô hấp. Lúc này cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn trên, phát hiện bọn họ không phải dùng xô đổ nước xuống, mà là dùng bao cao su để đựng nước, sau đó bọn họ đứng ở gian phòng bên kia để đợi cô đi vào rồi chọc thủng.
Trong giây lát, Nguyễn Yếm như bị ngốc.
Điều này thực chất khác với việc đổ nước trực tiếp, nếu là nước cô có thể đợi khô hẳn, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là được, nhưng trong bao cao su có dầu bôi trơn.
Cô gái nhỏ vịn vào cửa nhà vệ sinh, nhưng thân mình đã như cứng đờ, có thể nhìn rõ sự luống cuống trong tay chân.
Cô cúi đầu nhìn bộ đồng phục gần như đã ướt sũng, mà bên trên còn lốm đốm vết dầu. Vấn đề này nếu là ngày thường thì không có gì phải lo lắng hay tính toán, nhưng bọn họ lại cố tình chọn ngày hôm nay—Vào sáng nay, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt dặn dò cả lớp rằng ngày mai nhà trường sẽ tiến hành kiểm tra nề nếp của học sinh, nên bắt buộc tất cả mọi người phải mặc đồng phục đầy đủ.
Mà với Nguyễn Yếm, cô có thể mặc đồng phục bị rách tung tóe, nhưng tuyệt đối không thể mặc bộ đồ bị dính đầy mùi của bao cao su được.
Đằng sau Nguyễn Yếm vẫn vọng lại tiếng cười lớn của nhóm học sinh nữ, nhưng Nguyễn Yếm lại không hiểu chuyện này có gì mà buồn cười. Bỏ mặc những tạp âm, Nguyễn Yếm buộc bản thân phải sốc lại tinh thần, cô ho khan vài tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Mà Hàn Băng Khiết lại càng cười lớn hơn, giọng cười của cô ta dường như có thể xuyên thấu lớp xi măng rồi vang vọng ra bên ngoài, rõ ràng là đang rất vui sướng: “Mày thấy thế nào, có dễ ngửi không. À, tao quên mất, con điếm nhỏ mỗi ngày đều ngửi mùi này, sớm đã quen rồi nhỉ.”
Cô ta cầm chiếc bao cao su đang nhỏ nước, vẫn chưa cảm thấy tận hứng, lại nói: “Ăn đi cho tao xem.”
Nguyễn Yếm cúi đầu, không quan tâm.
Ở phía sau đã có một cô gái cầm chiếc smartphone vừa mua để ghi hình lại, Hàn Băng Khiết bị đưa vào vị thế này nên muốn tìm một bậc thang đứng xuống, sau đó cô ta nắm lấy cổ áo Nguyễn Yếm: “Nghe chưa? Nếu không thì lần tới sẽ là nước tiểu đổ xuống đấy”.
Nguyễn Yếm lấy lại chiếc bao cao su.
Đúng thật là mỗi ngày cô đều nhìn thấy thứ này, nhưng không chán ghét, nếu không có nó nói không chừng cô còn có không ít anh chị em rồi, vậy thì chưa chắc cô sẽ ra nông nỗi như ngày hôm nay.
“Hàn Băng Khiết”.
Nguyễn Yếm muốn khóc, nhưng rất không cam tâm, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Vì sao lại là tôi?”
Câu hỏi này của Nguyễn Yếm khiến Hàn Băng Khiết nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Bố của cậu ngoại tình, chơi gái, đi tìm tình nhân, tóm lại đều do bố của cậu sai. Mẹ tôi cũng chỉ là trùng hợp gặp phải bố cậu làm một giao dịch ăn bánh trả tiền, hơn nữa lại đúng lúc đó bị cậu biết được mà thôi. Sao cậu không tự đi túm cổ áo bố mình hỏi cho ra lẽ rằng vì sao lại thay lòng đổi dạ, ngược lại cậu cứ khăng khăng hướng về phía tôi để trút giận thì được cái gì?”
“Mẹ tôi là gái làng chơi, bố cậu cũng là khách làng chơi, so ra cũng chẳng ai cao quý hơn ai đâu?”
Hàn Băng Khiết choáng váng, mà mấy cô gái quay video, chụp ảnh phía sau cũng đơ người một lúc, sau khi ý thức lại mới vội vàng buông di động xuống, không chụp nữa: “Băng Băng, cậu xem…”
Nhưng Hàn Băng Khiết không nhìn qua mà lại trực tiếp bước đến gần.
Nguyễn Yếm lui về phía sau một bước muốn trốn, Hàn Băng Khiết đương nhiên muốn đuổi theo, cô lui bước nhỏ về phía sau. Hàn Băng Khiết đuổi theo một bước lớn, nhưng dưới mặt đất toàn là nước, Nguyễn Yếm thậm chí không cần nhúc nhích, Hàn Băng Khiết đã trực tiếp bị vấp ngã.
“Má nó!”
Cô gái phía sau cô vứt bao cao su đi, vội vàng chạy lên kéo người, Nguyễn Yếm thể lực yếu không thoát ra được, bị Hàn Băng Khiết nắm tóc rồi đập đầu cô vào tường, ngay sau đó là cả đám người cùng lao vào góp sức.
Thế là Nguyễn Yếm bị cả nhóm người vây lại đánh.
Trong lúc hoảng hốt, cô nhớ tới rất nhiều chuyện.
Cô nhớ tới những ngày đầu đi học phải kiểm tra sức khỏe, khi đó rất nhiều học sinh nữ túm lại bàn tán với nhau về xuất thân của cô, họ nói cô không còn trong trắng, nói cô ngày ngày đều ngủ với đàn ông cho nên bị lây bệnh qua đường sinh dục, ở trước mặt bác sĩ nói thân thể cô dơ bẩn.
Lại nhớ tới những lần mà các học sinh nữ này nhờ tới các bạn nam mai phục trong vệ sinh nữ, lén dùng di động chụp cô lúc cô đang đi vệ sinh. Ấy thế mà vẫn chưa vừa ý, bọn họ lại muốn cởi hết quần áo của cô ra để cô bị lộ ngực.