Bọn họ cũng từng cho cô uống thuốc xổ, từng ném sách vở của cô, làm mọi thứ với tính dâm loạn, với những lời lẽ vũ nhục, từng hành động một gộp lại khiến cho cô như bị cả thế giới ghẻ lạnh, hắt hủi. Khiến cô gặp ác mộng suốt đêm, sau mỗi cơn ác mộng ấy, cô lại tự hoài nghi về chính mình, về thế giới này, hoài nghi vì sao mình vẫn còn sống.
Khi đi học trên trường, cô nhìn những bạn học đi qua đi lại sẽ cảm thấy ghê tởm, sợ hãi.
Thời gian dài bị người khác cô lập, hãm hại khiến cô mất hết hy vọng vào những lời nói lạnh lùng “Một bàn tay vỗ không kêu” “Sao cô ấy lại ăn hiếp cậu”, thỉnh thoảng cô nhìn Nguyễn Thanh Thanh, cô điên cuồng muốn giết chết bà, giết những tên khốn kiếp kia, giết xong cô sẽ tự sát.
Cô là người bình thường sao? Không, cô không phải người bình thường.
Nhưng Nguyễn Yếm cũng không biết mình sai ở đâu.
Cô không biết vì sao khi người ta khởi xướng chủ nghĩa bình đẳng, nhưng lại loại trừ Nguyễn Yếm ra khỏi đặc quyền bình đẳng đó.
Càng không biết vì cớ gì mà thanh xuân của người khác đáng để hoài niệm, còn thanh xuân của cô chỉ là cặn bã, là những gai nhọn đâm sâu vào trái tim, là những đốm rỉ sét vây quanh thân thể, còn là một lớp sơn dầu đen đã lên men, bị mốc.
May mà học sinh bắt đầu đến đông hơn, nên Hàn Băng Khiết không dám gây tiếng động quá lớn, nhưng trước khi rời đi vẫn không quên phỉ nhổ vào cô rồi mới hả dạ.
Toàn thân đau đớn, Nguyễn Yếm ho khan một trận, hít sâu mấy hơi rồi khó khăn đứng lên, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, chân của cô vẫn đứng không vững, chỉ còn cách bám vào bồn rửa tay thở gấp. Trong WC không có gương nên cô cũng không biết bộ dáng hiện tại của mình trông sẽ ra sao.
Miếng băng gạc trên đầu cô cũng đã rớt, miệng vết thương cũng nóng rát lên vì quá đau, mà con gái đánh nhau nhất định sẽ nắm tóc giật đầu, dây cột tóc bị đứt, tóc tai cũng bù xù, đồng phục thì càng không dám nhìn, môi cũng bị rách một khe nhỏ, khiến cô cảm nhận được vị tanh ngọt của máu.
Nguyễn Yếm mở vòi nước, coi như bản thân không cảm nhận được cái lạnh mà cúi người gội sạch đuôi tóc của mình, sau đó vắt khô, tiếp đó cởi áo đồng phục không thể mặc được nữa quấn quanh eo, che đi vết bẩn có thể có ở phía sau quần.
Giày cũng bị ướt rồi, Nguyễn Yếm dốc ra cả đống nước.
Nguyễn Yếm tự thấy trên mặt mình khả năng cao sẽ bị trầy da, mà cô lại sợ nếu mình rửa đi sẽ làm vết thương bị nhiễm trùng nên không rửa, một mạch cúi đầu đi vào lớp học lấy áo khoác. Đương nhiên, với bộ dạng đấy sẽ không tránh khỏi bị một số học sinh khác chú ý đến, chỉ là Nguyễn Yếm vốn không quan tâm tới họ nên cũng mặc kệ, cứ thế đem khuôn mặt này đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ.
Giáo viên chủ nhiệm giật cả mình, hỏi bị ai đánh.
Nguyễn Yếm nói bị bạo lực gia đình, muốn xin đi bệnh viện để khám. Giáo viên ‘chậc chậc’ hai tiếng liền đồng ý.
Cô cũng trở về lớp thu dọn cặp sách.
Mỗi một hành động cô đều làm rất điềm tĩnh, rất gọn gàng ngăn nắp, như thể người bị đánh không phải cô, mà là cô đang giúp đỡ một bạn học của mình. Cả lớp đều đang nhìn cô, nhưng Nguyễn Yếm lại không thèm nhìn bất kỳ ai.
Cô không đi về nhà.
Mà là quay đầu đi đến khu dạy học của lớp 12.
Tòa nhà giảng dạy này tận dụng tối đa những khoảng trống trong hội trường, sau khi bước vào cửa chính sẽ có bảng thông báo cùng đủ các loại bảng tuyên truyền, bảng thành tích xếp hạng theo khoa, những trang báo về học sinh ưu tú, điểm sàn đại học, cùng nhiều loại thông báo khác.
Nguyễn Yếm hoàn toàn không biết gì về Kỷ Cảnh Thù, ngoại trừ cái tên và giới tính của anh, nên cô muốn dựa vào những thông báo kia để tìm ra lớp của anh. Mặc dù không dễ dàng cho mấy nhưng cô lại tìm được, anh học ban khoa học tự nhiên, thành tích của anh cũng xếp hạng rất cao.
Nguyễn Yếm thở hổn hển. Tiết tự học vào buổi tối đã bắt đầu, nên người đi lại trên hành lang không nhiều lắm, gần như đều đang ở phòng học, ồn ào tiếng người, mà Nguyễn Yếm lại đang lần mò tìm lớp 12 ban 13, nhưng vừa đi đến cầu thang tầng hai đã bị gọi lại.
Kỷ Cảnh Thù cau mày nhìn cô: “Cô bị ai đánh sao?”
Nguyễn Yếm bình thản ừ một tiếng, có hơi lạnh mà ôm chặt tay mình: “Anh không vào học tiết tự học sao?”
“Không muốn học tiết này”.
“Vậy chủ nhiệm lớp anh không tức giận à?”
“Vì sao lại phải tức giận?” Kỷ Cảnh Thù liếc mắt nhìn cô, tóc mái trước trán của anh có chút dài đến gần sát mắt, nên nhìn tổng thể có gì đó khá hung ác, nham hiểm: “Tôi là tử số đóng góp cho tỷ lệ nhập học của trường, không phải là mẫu số, đâu làm gì trái luật pháp hay vi phạm kỷ luật, chẳng lẽ ông ta muốn bắt tôi thôi học mới vừa?”
Nguyễn Yếm không nói tiếp, mà cô còn có thể nói gì nữa với cái lý lẽ kia của anh ta.
Kỷ Cảnh Thù nhìn cô từ trên xuống dưới, sắc mặt không tốt lắm: “Cô tới tìm tôi?”
“Ừ”. Nguyễn Yếm vô cùng tỉnh táo, lại rất bình tĩnh gằn từng chữ một: “Anh còn tính cái giao dịch hôm trước không?”
“Còn”.
“Bây giờ tôi đồng ý”. Nguyễn Yếm nói: “Nhưng tôi muốn mượn anh một chút đồ, có được không?”
Kỷ Cảnh Thù dừng lại, không trả lời lại ngay lập tức, nhìn bộ dạng lôi thôi của cô, không nhịn được hỏi: “Nhìn cái trạng thái này của cô, nếu như lúc trước tôi muốn cô làm người tình hay đồ chơi tiêu khiển, nô lệ tình dục, thì cô cũng sẽ đồng ý à?”
Nguyễn Yếm không hề suy nghĩ, đáp: “Không đồng ý”.
Đúng là gặp quỷ rồi, đây là vấn đề ngu ngốc gì vậy, thật may là tâm trạng của Kỷ Cảnh Thù cũng ngay lập tức tốt lên.