Cơn Gió Nào Đưa Em Về


Nguyễn Yếm ngoan ngoãn đứng đấy, đèn hành lang hơi mờ, tóc cô xõa xuống ướt đẫm, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo len giữ ấm, áo len cũng hơi ướt, khi gió thổi qua, cô gái rùng mình một cái.

Kỷ Cảnh Thù lại cau mày: "Em cứ như vậy mà về nhà?"

"Dạ, hắt xì ... khụ, về nhà thay quần áo."

Đừng nói về tới nhà, cô đi từ đây ra cổng trường mà không bị cảm, đã được xem là ông trời thương xót. 

Kỷ Cảnh Thù cởi mũ đội lên đầu cô, Nguyễn Yếm vội vàng lùi lại, khoát tay: "Không được, em không thể đội được, nước toilet, có mùi."

Kỷ Cảnh Thù nhìn thấy vết sẹo mới trên mặt cô, đã biết chuyện gì xảy ra, không nghe lời mà ấn cái mũ lên đầu cô: "Đi theo anh."

Nguyễn Yếm nhận ân huệ của người khác, không thể từ chối, bước từng bước đi theo sau anh.

Trong lớp không có học sinh nào dám manh động, giáo viên cũng bước vào lớp học, cuối cùng Nguyễn Yếm cũng nhìn thấy sân trường yên tĩnh.

Những ngôi sao chìm trong giấc ngủ, gió xuyên qua những chiếc lá khô héo vàng úa, Nguyễn Yếm nhìn chằm chằm vào hồ bơi tối đen như mực đang phản chiếu ánh sáng lộng lẫy, nhỏ giọng hỏi: "Anh dẫn em đi đâu?"

“Ký túc xá.” Kỷ Cảnh Thù nói: “Ký túc xá nam.”

Nguyễn Yếm không ngờ rằng đời này, mình sẽ còn vào ký túc xá nam, càng không ngờ chỉ cần cúi đầu đã có thể lừa gạt con mắt của dì quản lý ký túc xá.

Kí túc xá của Kỷ Cảnh Thù chỉ dùng để nghỉ trưa, không có nhiều thứ, giường ngủ sạch sẽ, thiếu niên mở cửa ra, có thể nhìn thấy vết thương trên mặt Nguyễn Yếm qua ánh đèn, cắn môi dưới, giọng điệu không lành: "Nhanh đi tắm đi, anh cho em mượn quần áo và thuốc."

Nguyễn Yếm liền nói: "Như vậy không được đâu."

Kỷ Cảnh Thù đóng sầm ngăn tủ, âm thanh rất lớn, khiến Nguyễn Yếm giật nảy mình.

“Muốn em vào thì vào ngay đi, hỏi nhiều như vậy để làm gì.” Anh có vẻ không thích Nguyễn Yếm nói nhiều, hoặc là anh không thích phải giải thích này nọ, vẻ mặt có chút khó chịu: “Dùng đồ của anh, thiếu gì thì cứ nói với anh. "

Tam quan Nguyễn Yếm có chút suy sụp: "Anh...... Đây là..."

Đây là cách anh nuôi mèo? Chờ mèo của anh kêu to meo meo đòi đồ gì đó từ anh?

“Sao vậy?”

“Không, không có gì.” Phải tự biết mình khi ở dưới cơ của người khác, tốt nhất là cố gắng đừng gây phiền phức cho người khác.

Cô chỉ dám nói nửa chừng, khiến Kỷ Cảnh Thù càng thêm bực bội: "Em không thể nói hết những gì mình muốn sao?"

Nguyễn Yếm hối hận vì đã liên hệ với anh, thật khó hầu hạ: "Không nói nữa, cám ơn anh."

Câu cảm ơn của cô khiến Kỷ Cảnh Thù nghẹn uất hết sức, rõ ràng là trong lòng rất khó chịu với cách xử sự này, nhưng không thể tức giận được, Kỷ Cảnh Thù ý thức được mình sắp không khống chế nổi cảm xúc, cau mày thở dốc một hơi: "Tùy em vậy, sau khi tắm xong thì gọi anh."

Nguyễn Yếm chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tắm trong ký túc xá nam, cô do dự kéo quần áo của mình, sau khi hắt hơi vài cái cô mới chậm chạp đi vào phòng tắm riêng.

Nhiệt độ ở miền nam tháng chín còn hơn hai mươi độ, nhưng cô vốn đã ốm yếu nhiều bệnh từ nhỏ, bất kể điều gì, sợ nhất là lạnh, quần áo mùa đông cô mặc sớm hơn những người khác, cởi cũng trễ hơn, giờ phút này thực sự rất sợ bị cảm sốt, mùi mủ hôi tanh dính mãi không dứt, không thể không dùng nước nóng từ từ.

Trên mặt vẫn còn vết thương, Nguyễn Yếm nhìn trong gương, đột nhiên cảm thấy mình nên chết đi cho rồi, vì sao còn phải sống uất ức như này, nhưng tại sao chứ, cô không sai, kẻ đáng chết cũng không thể là cô.

Nước khá nóng, vết thương của Nguyễn Yếm đau rát, cô không dám chờ lâu, vội vàng tắm rửa chạy ra ngoài, nhặt nội y của mình lên mặc bên trong, một lúc sau, cửa bị gõ vài cái: "Quần áo để thay để ở ngoài cho em, anh đợi em ở cửa ký túc xá."

Nguyễn Yếm ngây ngốc một hồi, quần áo để thay?

Cô nhìn bộ đồ thể thao dạng lửng và đôi giày trắng còn chưa tháo nhãn trước mặt mình, sắc mặt khó coi như bị người tát một cái, mặc dù đối phương là dùng nhân dân tệ tát. 

Với gu ăn mặc của Kỷ Cảnh Thù, những bộ quần áo này cộng lại (số tiền) sẽ lên đến bốn chữ số, như vậy thậm chí còn gần bằng học phí của cô. 

Cô còn chưa trả lại tiền thuốc men của mình!

Nhưng đồng phục đã bị Kỷ Cảnh Thù lấy đi, Nguyễn Yếm không thể cứ thế này đi ra ngoài, cắn môi thay bộ quần áo, ngạc nhiên rằng số đo vừa vặn, chỉ sợ là Kỷ Cảnh Thù từng nhìn lén.

Nguyễn Yếm suy nghĩ một chút, lấy khăn mặt bọc tóc: "Anh vào đi."

Kỷ Cảnh Thù nhìn quanh cô, có vẻ hài lòng với cách ăn mặc của cô, lại nhíu mày, kéo Nguyễn Yếm lại bật đèn lên: "Tại sao trên lông mày của em vẫn còn vết thương?"

“Vừa rồi không cẩn thận cọ trúng.” Nguyễn Yếm nhìn sắc mặt của anh: “Anh có thể đưa hóa đơn mua quần áo cho em được không…”

Cô lập tức nắm lấy tay Kỷ Cảnh Thù trước khi chọc điên anh, đầu óc nhanh chóng tìm từ: "Không, không phải, khi về nhà em phải giải thích với mẹ em làm sao lại có bộ quần áo này, số tiền lớn như thế không thể nói dối mẹ em được, còn có đồng phục của em, dù sao anh cũng phải cho em chút bằng chứng chứ. "

Cũng may lý do của cô đã đủ để thuyết phục, cảm xúc của Kỷ Cảnh Thù đã được cô xoa dịu, anh thờ ơ đưa cho cô mấy viên giấy bị vò nhăn, Nguyễn Yếm mở ra nhìn số tiền, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Tối là đúng rồi, bởi vì Kỷ Cảnh Thù chặn cô ở trước bàn học, đen nghìn nghịt, còn rất có cảm giác áp bức.

Kỷ Cảnh Thù vẫn đang dậy thì, cao khoảng 175cm, chiều cao này thực sự không đáng chú ý trong đám nam sinh trưởng thành sớm, nhưng đáng giận là Nguyễn Yếm cũng là một trong những đứa trẻ dậy thì sớm, từ lúc học cấp 2 cô đã không cao thêm, nhiều năm rồi vẫn là 160cm, dù Kỷ Cảnh Thù không cao lắm, thì chênh lệch 15-16cm so với cô, cũng đủ để Nguyễn Yếm gọi anh hai.

“Anh…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui