Cơn Gió Nào Đưa Em Về


Anh hai đang cầm bông gòn tẩm cồn sát trùng, anh luôn luôn có một dáng vẻ chán chường, lúc này mới liếc cô một cái, đột nhiên cảm nhận được mùi vị học bá quét ngang thiên hạ: "Ngẩng đầu."

Nguyễn Yếm cảm thấy một giây sau anh có thể mất kiên nhẫn hừ một tiếng, vội vàng ngẩng mặt lên cho Kỷ Cảnh Thù giày vò, nhưng không ngờ rằng thiếu niên này khá điêu luyện, cồn sát trùng cạ trên làn da lành lạnh, lúc miếng bông lăn qua dưới mí mắt cô còn kích thích khiến cô phải chớp mắt vài cái.

Kỷ Cảnh Thù thấy đôi mắt cô luôn không thành thật liếc qua liếc lại, quả nhiên hừ một cái: "Nhìn anh."

Nguyễn Yếm dạ một tiếng, thầm nghĩ anh có gì đáng xem, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà nghiên cứu đầu tóc xoăn xù do uốn giấy bạc của anh, tóc của anh rất nhiều, Nguyễn Yếm nghĩ đến cảnh anh ấy thức dậy vào buổi sáng với mái tóc bù xù, không thể nhịn được, cười thành tiếng.

"..." Kỷ Cảnh Thù cúi đầu nhìn cô: "Em cười cái gì?"

“Em cảm thấy anh trông rất đẹp trai.” Nguyễn Yếm thực sự nói thật: “Chỉ là… anh biết đấy.”

“Anh không biết.” Kỷ Cảnh Thù cũng nói sự thật, thân thể anh đè cô xuống, nhìn như nghiêm túc nhưng giọng điệu lại rất tùy ý: “Em giải thích được không?

Nguyễn Yếm vốn dĩ đang dựa vào bàn học, khi bị anh đè xuống, cả người càng ngửa ra sau, cô lại thấp bé, không thể nhảy lên được, cả người nghiêng qua một góc kỳ quặc, bất đắc dĩ phải diễn một chút: “Này, đau quá. "

Kỷ Cảnh Thù thực sự đổi vị trí, kéo cô lại, nhìn vết thương rách da trên mặt cô: "Đừng nhúc nhích, anh sẽ bôi thuốc tím."

Em làm gì có nhúc nhích, còn không phải là đều do anh dựa vào em sao?

Nguyễn Yếm không dám than phiền, chỉ thấp giọng đề nghị: "Chỉ là rách chút da thôi, đừng phiền phức như vậy."

“Rách da.” Kỷ Cảnh Thù nhấn mạnh xuống xương gò má của cô, liền nghe thấy tiếng hít khí sởn gai ốc của cô gái, “Chỗ này của em xanh hết cả rồi, biết không?”

Lần này Nguyễn Yếm không dám dị nghị nữa, Kỷ Cảnh Thù nói sao thì nghe vậy.

Đèn bàn chiếu sáng không tốt, lúc thì màu trắng lạnh, lúc lại là màu vàng ấm, Nguyễn Yếm cảm thấy thú vị, nhìn chằm chằm vào đèn bàn đợi nó đổi màu, có gió ngoài ban công, thổi quần áo lay động, Nguyễn Yếm trơ mắt nhìn chiếc tất bị thổi tung rơi trên mặt đất.

Cô giật nhẹ quần áo của Kỷ Cảnh Thù: "Tất rơi kìa."

Sự chú ý của Kỷ Cảnh Thù không bị ảnh hưởng: "Anh không giặt quần áo ở đây."

Dù sao người ta cũng là bạn cùng phòng, giúp nhặt lên đi. Nguyễn Yếm cảm thấy hai người không cùng  vĩ độ, cô không lo chuyện bao đồng nữa, đang định nói chuyện chính với Kỷ Cảnh Thù, thì thiếu niên thình lình ngẩng đầu: "Ai đánh em?"

Đèn bàn đúng lúc nhấp nháy, ánh mắt của anh thay đổi giữa hai màu ánh sáng, Nguyễn Yếm có thể nhìn thấy một tia sáng xẹt qua trong con ngươi của anh, ảo giác như là có sát khí. Kỷ Cảnh Thù tưởng cô sợ nên cúi người lại gần, nhướng mày hỏi: "Em không dám nói sao?"

Cô nghẹn ngào, không nói nên lời ngay lúc ấy, cô đột nhiên ý thức được cô đang ở chung một gian trong phòng ngủ với một chàng trai lạ mặt trạc tuổi.

Quái thật. Cô nhìn anh, vậy mà miệng đắng lưỡi khô, giống như chưa từng nhìn thấy đàn ông vậy, cô không thể không mở miệng thở dốc: "Gần quá rồi."

"...?"

Kỷ Cảnh Thù không hiểu cô nói "gần quá rồi." là có ý gì, nhưng anh thấy Nguyễn Yếm đang đỏ mặt, cô gái đang đứng dưới ánh đèn, cô sinh ra đã có một đôi mắt nai điềm đạm đáng yêu, màu sắc đồng tử rất nhạt, nhìn rất có linh khí, Kỷ Cảnh Thù không đành lòng hỏi thêm nữa.

Anh đứng thẳng dậy, dán băng cá nhân lên trán cô, mới nghe được Nguyễn Yếm mở miệng: "Là một nữ sinh cùng lớp, anh không biết."

Cúi đầu bôi thuốc thật phiền phức, anh dứt khoát ôm Nguyễn Yếm lên đặt ở trên bàn, không ngờ cô lại rất nhẹ.

Góc độ này càng không thể nào nói được, khuôn mặt của Kỷ Cảnh Thù dường như được phóng đại lên gấp đôi, anh đang ở rất gần cô, chỉ cần anh cúi đầu xuống một chút là có thể hôn cô, Nguyễn Yếm không dám thở mạnh, trong lòng cô nghi ngờ phải chăng mình chưa đóng cửa nhà vệ sinh, nếu không thì tại sao căn phòng lại tràn ngập mùi hơi nước ẩm ướt?

Nguyễn Yếm định ngả người ra sau, nhưng lần này bị Kỷ Cảnh Thù đoán trước, ấn đầu cô lại: "Tại sao em luôn trốn tránh anh?"

Nguyễn Yếm nhe răng trợn mắt: "Anh cách em quá gần."

Kỷ Cảnh Thù xoa đầu của cô: "Không được sao? Anh thường nựng mèo như thế này." Anh nhìn Nguyễn Yếm muốn lập tức đập bàn, vội vàng ôm lấy cô, như thể đang ôm một con mèo trong ngực nhưng nó chỉ biết cào lên tay anh để bỏ trốn, "Đã bảo em đừng lộn xộn."

Âm điệu trở nên nặng nề, âm cuối trầm bồng du dương, hẳn là đã tức giận.

Nguyễn Yếm sững người tại chỗ, cô không hiểu tại sao Kỷ Cảnh Thù lại chuyển dời tình cảm của anh dành cho Yến Yến sang cho cô, mèo và người rõ ràng khác nhau, Nguyễn Yếm đã định trước vĩnh viễn không thể ở chung một mái nhà với anh như một con mèo vậy, nũng nịu kêu meo meo với anh, là thú cưng của anh.

Chỉ là cuối cùng chính cô đã giết con mèo đó, cảm thấy có lỗi, cũng không dám dùng đạo lý vặn lời của nam sinh, chỉ "ôi" một tiếng, rồi làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Không lộn xộn nữa."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui