Kỷ Cảnh Thù giúp cô bôi thuốc xong mới nhớ ra: "Em tìm anh mượn cái gì?"
Đương nhiên là mượn tiền, còn có thể mượn thứ gì khác từ thiếu gia con nhà giàu.
Nhưng Nguyễn Yếm lại do dự, dù sao nếu nói "mượn tiền", chỉ sợ anh sẽ càng tức giận hơn, dường như anh không thích Nguyễn Yếm nói chuyện tiền bạc với anh, nhưng nếu như nói trắng ra là cô muốn bút ghi âm và máy nghe trộm, ai mà biết được vị thiếu gia này sẽ kiếm giá như thế nào, đến lúc đó trả nợ cũng không biết bao nhiêu.
Nguyễn Yếm cân nhắc một lúc: "Em cần một bút ghi âm và một máy nghe trộm cỡ nhỏ, nhưng em không có đủ tiền."
Kỷ Cảnh Thù không hỏi cô cần thứ này để làm gì, nhưng anh cũng hơi không vui: "Vậy anh là ví tiền của em sao? Em không thể tìm anh làm việc khác được à?"
Nguyễn Yếm hỏi ngược lại: "Vậy anh hy vọng em tìm anh để làm gì?"
Cô có thể làm gì với một người chỉ mới gặp hai ba lần, hơn nữa người này đến nay thậm chí còn chưa nói tên và lớp học cho cô, giờ còn muốn dựa vào cô để thành lập quan hệ thân mật gì?
Vả lại trong cuộc sống của Nguyễn Yếm, kinh tế chiếm một phần rất lớn, nếu không phải là không có ai có thể giúp đỡ, thì cô sẽ không kéo quan hệ lợi ích rắc rối và mất thời gian nhất với Kỷ Cảnh Thù.
Kỷ Cảnh Thù cúi đầu, không biết anh đang nghĩ gì, nhưng anh nhíu mày mấy lần, rồi mới tiếp tục hỏi: "Em muốn bao nhiêu?"
Nguyễn Yếm báo giá.
Kỷ Cảnh Thù hơi bực bội, nhưng sự bực bội này của anh không phải vì Nguyễn Yếm, anh có vẻ rất khó chịu, sau khi hít thở vài hơi, tiện tay cầm bút viết một chuỗi số điện thoại di động và địa chỉ vào lòng bàn tay cô: "Gọi số điện thoại này hoặc đến địa chỉ này, ngày mai anh đưa cho em. "
Nguyễn Yếm nhìn anh, trạng thái của Kỷ Cảnh Thù có chút kỳ lạ, nhíu mày lại, tốc độ nói có chút chậm: "Anh còn có việc phải làm, nếu không có vấn đề gì khác, em có thể đi."
Đề tài kết thúc rất bất ngờ, Nguyễn Yếm sửng sốt một lúc: "Đồng phục của em."
Kỷ Cảnh Thù lùi lại vài bước, đỡ lấy một bên bàn, rồi chỉ về một hướng, Nguyễn Yếm luôn cảm thấy trạng thái của anh rất không bình thường, nhưng vẻ mặt anh mệt mỏi, cũng không khác gì mọi khi, Nguyễn Yếm không thể nói được linh tính của mình bắt nguồn từ đâu, ôm đồng phục nói câu "cảm ơn", sau đó lại nói “em đi đây".
Kỷ Cảnh Thù không để ý tới, Nguyễn Yếm cũng không muốn truy hỏi đến cùng.
Khi cô về nhà, Nguyễn Thanh Thanh đã trở về, bà nhìn thấy khuôn mặt xanh, tím của Nguyễn Yếm, trên người dán băng cá nhân và băng gạc, bà giật mình: "Con đánh nhau với ai?"
“Con bị người ta đánh.” Nguyễn Yếm không nhắc đến chuyện trong trường học của mình, việc này Nguyễn Thanh Thanh không cần biết: “Em trai của mẹ đã đánh con đến nhập viện."
Chỉ cần Nguyễn Chiêu Chiêu không có mặt, Nguyễn Yếm chưa bao giờ gọi hắn là cậu. Cô ghét Nguyễn Chiêu Chiêu, Nguyễn Thanh Thanh biết, nhưng bà không ngờ em trai mình lại là một kẻ ngỗ ngược như vậy: "Nó đánh con?" Nguyễn Yếm kể tất cả, ngay cả việc ở cùng Kỷ Cảnh Thù, chỉ không nói chuyện Kỷ Cảnh Thù từ đầu đã muốn giết cô ấy, chỉ nói rằng học trưởng đã giúp đỡ mình.
Nguyễn Thanh Thanh có tính tình tốt, đương nhiên với Nguyễn Yếm sự tốt tính này phải gọi là hèn nhát. Bây giờ người phụ nữ tốt bụng này đang run rẩy vì giận dữ: "Mẹ không nên ... Mẹ nên biết nó đến sẽ chẳng có chuyện gì tốt..."
"Tất cả đều đã qua, sau này đừng để ông ta đến nhà chúng ta nữa."
Hai người đều không muốn báo cảnh sát, không phải vì muốn dàn xếp ổn thỏa, chỉ là Nguyễn Chiêu Chiêu bùn nhão không thể trát tường, không chỉ có thêm phiền phức, còn không có tác dụng, huống hồ Nguyễn Yếm không muốn có thêm nhiều lời đồn về nhà mình.
“Không được, mẹ phải mua cho con một chiếc điện thoại di động.” Nguyễn Thanh Thanh về phòng lật tìm tiền: “Nếu không sau này con xảy ra chuyện, mẹ không biết liên lạc với con như thế nào.”
“Sau này hãy nói, mua rồi trường học cũng không cho mang đi học.” Nguyễn Yếm không có ham muốn mạnh mẽ đối với những thứ như điện thoại di động, có nhiều việc quan trọng hơn phải làm trong danh sách của cô: "Đúng rồi, mẹ giúp con mang đồng phục ..."
Cô dừng lại, nhìn bộ đồng phục học sinh mới tinh cỡ size "175", tim như lỡ nhịp, cô lấy nhầm đồng phục? Nhưng lúc đó trên giường chỉ có một bộ đồng phục này thôi.
Khi Nguyễn Thanh Thanh quay đầu, bà vẫn còn tức giận, và rất áy náy: "Đã giặt chưa?"
“Không cần, ngày mai con muốn mặc.” Nguyễn Yếm bối rối, cô cầm đồng phục và thầm nghĩ chuyện gì đã xảy ra.
Nguyễn Thanh Thanh nhìn Nguyễn Yếm: “Để mẹ xem vết thương có nghiêm trọng không.” Bà kéo Nguyễn Yếm qua, cảm giác như chính mình bị đánh: “Mấy ngày nay mẹ sẽ không làm nữa, con không cần lo chuyện trong nhà đâu, muốn ăn gì thì nói với mẹ. "
“Không muốn ăn gì cả.” Nhưng nói như vậy sẽ làm cho người khác cảm giác là không cần họ nữa, Nguyễn Yếm lại đổi giọng: “Nấu thêm cháo đi, gần đây muốn ăn.”
*****
Kỷ Cảnh Thù tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ rưỡi chiều.
Ngoài cửa sổ như bốc hỏa, không có tí gió nào thổi qua, trong phòng ngột ngạt đến mức như muốn cô đặc lại, may mà có điều hòa.
Kỷ Cảnh Thù ngồi trên giường, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường ngẩn người, đêm qua anh chưa từng ngủ chút nào, tinh thần quá phấn khích, sau một đêm thi đấu vật lý, đến 6 giờ bỗng nhiên rơi vào trạng thái trầm cảm, uống thuốc rồi ngủ thẳng đến giờ, toàn thân mỏi mệt.
Hình như có người đang dọn dẹp bên ngoài, một lúc sau, chú Đinh gõ cửa: "Tiểu Kỷ dậy rồi à?"